Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 932 - Chương 933: Ai Cũng Có Hoa (2)

Chương 933: Ai cũng có hoa (2)

Trương Thương sau khi biết Hàn Anh thiết lập lễ pháp mới dâng lên hoàng đế, ông liền ngựa không ngừng vó tới hoàng cung.

Là một đại nho dị loại, kỳ thực ông không thích lễ pháp, hành vi của ông cũng chứng minh ông không phải là người bị lễ pháp bó buộc.

Trương Thương vốn cho rằng người định ra lễ pháp mới là thái tử An.

Không ngờ Hàn Anh đi trước một bước, ông có nghe tới người này, nói một cách đơn giản, hắn là một nho sinh phong cách Trương Bất Nghi.

Bệ hạ nói sao là thế, sau này bắt đại thần gọi bệ hạ là a phụ, chưa chắc hắn không làm ra được.

Mang theo sự bất tín nhiệm cực độ đó, ông vội vàng tới Hậu Đức Điện, nếu không đợi thứ này tới triều nghị thì nguy mất.

Trong Hậu Đức Điện có hai người, tóc dựng đứng, bên tai gài hoa.

Trương Thương dừng bước dụi mắt nhìn họ.

Không khí im ắng.

Có phải mình già rồi không theo kịp thời đại, hay đám trẻ bây giờ quá điên cuồng?

Lưu Trường chẳng để ý, cười đứng dậy:" Lão sư, mời ngồi."

Lữ Lộc đã nhận ra ánh mắt bàng hoàng của Trương Thương lúc vừa rồi, mặt đầy tuyệt vọng, muốn gỡ thứ trên đầu xuống lại không dám.

Trương Thương vẫn nhìn chằm chằm kiểu tóc của Lưu Trường, chẳng lẽ đây là lễ pháp mới do Hàn Anh lập ra? Trời ơi, nếu sau này lên triều phải làm thế, ta phải từ quan …

"Thần nghe nói Hàn Anh ..."

Lưu Trường hiểu ngay, vội lấy tấu chương kia đưa cho Trương Thương.

Trương Thương vội xem phần lễ .... Xem rất lâu xác định không có thay đổi gì về kiểu tóc hay trang phục mới thở phào xem thứ khác.

Lễ pháp này trong mắt ông có chút vụn vặt, nhiều nội dung có thể kết hợp làm một lại tách nhỏ, nên mới thành hơn 50 thiên. Trương Thương xem nhanh, nhanh hơn bất kỳ ai.

Lễ pháp này không phải tốt lắm coi như đơn giản, dùng được.

"Lễ không phải là nói suông, càng không thể cưỡng ép, trước tiên có hai chỗ phải cưỡng chế bách tính chấp hành ..."

Trương Thương nói ra vài chỗ không ổn, Lưu Trường chăm chú lắng nghe.

Đợi ông nói hết, Lưu Trường bừng tỉnh, bực mình nhìn Lữ Lộc:" Vừa rồi trẫm nói có vấn đề, ngươi chẳng nhìn ra gì, xem xem, lão sư nhìn ra rồi đấy."

Lữ Lộc không nói gì, mình mà nhìn ra còn ở đây làm thị trung à?

Trương Thương miệng nói lễ pháp, mắt cứ nhìn hoa trên đầu hai người.

Người triều Hán thích đẹp, người trẻ tuổi thường ăn mặc xanh đỏ, nhưng mà ... Ở tuổi bệ hạ, ăn mặc thế này cơ bản rất ít, dù sao Trương Thương mới chỉ thấy hai người trước mắt.

Ông nhịn lắm, đến khi đi rồi, ra tới cửa rồi, cuối cùng ông vẫn phải quay lại, nếu không nói ra e rằng đêm nay ông không sao ngủ được:" Bệ hạ, kiểu tóc này ..."

Lưu Trường cười khà khà nói: "À, là Linh làm đấy, nó nói muốn làm vòng hoa đeo lên đầu trẫm."

Trương Thương thở phào, thế thì hiểu rồi, ông cũng có khuê nữ, rất thông cảm, lần này rốt cuộc đi thật.

Lữ Lộc môi run run.

"Bệ hạ ... Hay là chúng ta bỏ xuống đi, nếu còn có tới bái kiến ..." Chủ yếu vì xưa nay hay có lời đòn hắn là thái giám, giờ còn đeo hoa thế này, sợ nhảy xuống Hoàng Hà cũng vô ích:

"Ngươi sợ gì, trừ Trương công còn ai có thể vào đây? Nếu có người bẩm báo thì bảo hắn để tấu chương lại rồi xéo là được."

"Nhưng ..."

Lữ Lộc còn đang nói dở thì có người vô lễ xông vào.

"Trường, Khổng Tước vương không ngờ lại bại .."

Hàn Tín đi vào Hậu Đức Điện, vừa mới mở miệng đã sững người, vẻ mặt không ta không khác gì Trương Thương là bao, nhưng khác với Trương Thương, tức thì đùng đùng nổi giận mắng ngay:" Bộ dạng ngươi có còn chút uy nghi nào của quân vương không? Bỏ xuống cho ta ...."

"Đại phụ!!"

Lưu Linh vừa ra vườn hái hoa trở về, mừng rỡ đứng ở cửa reo lên:" Tốt quá, vừa vặn cháu hái rất nhiều hoa."

Trong Hậu Đức Điện, tổ ba người cắm hoa cúi đầu, mặc cho tiểu cô nương trang trí cho họ.

Dù có là Hàn Tín trong hoàn cảnh này cũng phải lựa chọn chấp nhận.

Tới khi tiểu công chúa chơi mệt rồi, nhiệt tình cáo biệt rời Hậu Đức Điện, Hàn Tín không vội tháo hoa xuống, nghiêm túc nhìn Lưu Trường.

"Vẫn chuyện vừa rồi, khác với ta dự liệu, nước Khổng Tước binh bại như núi lở."

Lưu Trường kinh ngạc:" Còn có trận chiến mà sư phụ không dự liệu được à?"

Hàn Tín mặt tối sầm.

Đây đại khái là lần đầu tiên ông phán đoán sai ... Sao có thể ngờ mười mấy vạn quân đội trang bị đầy đủ, huấn luyện kỹ càng, phân công rõ ràng, lại bị mấy chục nông phu đánh cho tan tác ... Đúng là hoang đường.

Dù giao cho Hạ Hầu Táo thống lĩnh đội quân này cũng có thể dễ dàng diệt được địch.

"Trong kế hoạch ban đầu của ta, bề ngoài là ủng hộ Khổng Tước, thực chất là ngả về Bách Thừa, để hai bên cân bằng, không ai làm gì được ai ... Kéo dài cuộc chiến, suy giảm quốc lực của bọn chúng ... Giờ hay rồi Khổng Tước vương thua tan tác, Bách Thừa bây giờ trên dưới một lòng, sĩ khí tăng mạnh. Dù Khổng Tước lần nữa triệu tập dân phu, với sĩ khí kém thế này, e không chống nổi."

"Chúng ta công khai ủng hộ Khổng Tước, giờ thì uy nghiêm Đại Hán mất hết, Khổng Tước bị đánh tan rồi, không khống chế được thương đạo nữa, tình hình vượt ngoài kiểm soát. Đại Hán muốn kiến lập quan hệ mậu dịch ổn định, phải lần nữa xuất quân."

"Đám tiểu quốc ở Thân Độc giờ không an phận nữa, trận chiến vừa rồi cho chúng lòng tin cực lớn, thậm chí coi Đại Hán như Khổng Tước, không coi sứ giả của chúng ta ra gì."

Sắc mặt Hàn Tín âm trầm, phối hợp với kiểu tóc và hoa trên đầu ông, trông cực kỳ thiếu hài hòa, nhưng ngay cả Lữ Lộc cũng không cười nổi nữa.

"Ta lệnh Phùng Kính chuyển lời cho Bách Thừa, để chúng ngừng tấn công, nhưng với ưu thế của Bách Thừa hiện nay, e là chúng sẽ không nghe theo ... Bách Thừa vương vốn kính trọng bệ hạ, có thể lợi dụng."

Lưu Trường nhanh chóng đưa ra phản ứng:" Chúng ta phải xuất kích, cảnh báo các tiểu quốc Thân Độc, vấn đề hiện giờ là người Thân Độc không biết thực lực của Đại Hán, chúng chưa ăn đòn, nếu đánh chúng vài trận, chúng sẽ biết làm thế nào."

Hàn Tín liếc Lưu Trường, xem ra tinh lực của mình không phí, thằng nhãi này còn nói được chút đạo lý.

Lưu Trường vỗ ngực:" Để trẫm đi."

Hàn Tín không chút khách khí cắt lời:" Ta còn sống, đám Chu Á Phu chưa chết, chưa đến lượt quốc quân xuất chinh."

Dưới quyền có bao nhiêu tướng mạnh, quốc quân lại xuất chinh, các tướng quân mà biết có khi xin về quê, hoặc tự sát ... Vì hoàng đế làm họ thấy mình không được coi trọng, không làm hết chức trách, nên cần hoàng đế xuất chinh.

Lưu Trường thuyết phục:" Sư phụ, đám Á Phu tới Thân Độc mấy lần rồi, trẫm chưa đi bao giờ."

"Trẫm đi là thích hợp nhất, bên kia coi trẫm như thần linh, trẫm đi lần này, thể hiện thần uy, sau này Thân Độc sẽ vâng lời, vì bọn chúng sẽ thấy thần linh chân chính, có thể triệt để thu phục các tiểu quốc ..."

"Sẽ không có chuyện gì đâu, trẫm sẽ dân theo kỵ binh tinh nhuệ nhất, tới lui như gió, chúng ngay cả kỵ binh Hung Nô còn không ngăn được, lấy gì ngăn trẫm?"

"Nếu sư phụ không tin, có thể để đám Chu Á Phu, Lư Tha Chi đi theo."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment