Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 933 - Chương 934: Khao Khát Của Mãnh Hổ (1)

Chương 934: Khao khát của mãnh hổ (1)

Mặc dù Lưu Trường rất tha thiết muốn tham gia cuộc chiến lần này, nhưng Hàn Tín không chút dao động:" Trường, từ nhỏ tới lới luôn có một lời nói về ngươi chú ý không?"

"Lời gì ạ?" Lưu Trường có chút nóng nảy, lại mấy lời hoang đường của đám phương sĩ à, ai mà bận tâm tới thứ đó:

"Một khi ngươi rời Trường An sẽ xảy ra chuyện, ngươi có nhớ không? Từ khi ngươi còn nhỏ đã vậy, lần nào cũng thế, chưa từng yên bình, lần tốt nhất cũng chết vài nghìn. Lần trước ngươi đi Lũng Tây, xảy ra chuyện gì, ngươi còn nhớ không?"

Liên tục mấy câu hỏi của Hàn Tín bịt miệng Lưu Trường.

Lữ Lộc cúi đầu không dám nói gì, làm sao hắn có thể quên cái lần động đất đó, cả Đại Hán thoáng chốc như sụp đổ, .

Lưu Trường trầm tư:" Lần trước là chuyện ngoài dự liệu, trẫm mang thiên mệnh, nhờ họa đắc phúc ... Huống hồ trước kia trẫm ra ngoài, trong nước chưa có thái tử trưởng thành ... Hắn cần cơ hội như vậy mài rũa tăng thêm uy vọng năng lực."

Hàn Tín khinh bỉ:" A mẫu ngươi thì sao, bà ấy tuổi này rồi, ngươi không để ý chút nào à?

Câu này đánh trúng điểm yếu của Lưu Trường, y chỉ thở dài, không nói gì nữa.

Hàn Tín đứng dậy:" Chuyện này tự thần xử trí ..."

Trong Hậu Đức Điện, cây xanh mươn mướt, sắc xuân chiếm cứ toàn bộ hoàng cung.

Lưu Trường đứng bên một cái ao, nhìn phong cảnh đằng xa, những dây leo màu xanh kia tự hồ có một ma lực, quấn chặt lên người y, dù với sự dũng mãnh của y cũng không thoát ra được.

Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong ao, Lưu Trường đột nhiên ném mạnh cục đá xuống, đá chạm nước bắn tung tóe.

Y cực kỳ không thích cảm giác này.

"Bệ hạ ..."

Lữ Lộc hơi chút lo lắng đi tới, có lẽ hắn không có tài hoa gì, nhiều chuyện hắn không thể hiểu, nhưng hắn biết cảm thụ lúc này của bệ hạ ... Bệ hạ từ nhỏ đã là một con mãnh hổ, khát vọng gây dựng sự nghiệp, tung hoành bốn phương. Khi đó thích tụ tập quần hiền, miêu tả nguyện vọng vĩ đại của mình. Lúc đó bệ hạ đơn giản hơn bất kỳ ai, chỉ muốn đi chơi Mạo Đốn thôi.

Bây giờ bức tranh xưa trở nên rõ ràng, bệ hạ lại không thể đi thực hiện.

Lưu Trường tựa hồ cũng biết Lữ Lộc muốn nói gì, vỗ vai hắn chẳng nói gì, đi về phía Hậu Đức Điện.

Trương Thương nhanh chóng hoàn thành cải biến tân lễ, thông qua triều nghị xác định 50 thiên lễ pháp mới này, củng cố địa vị của Hàn Anh trong đám Nho sinh. Cho dù Nho gia nay đứng chẳng vững, tụt xuống thứ ba sau Pháp gia, nhưng dựa vào tân lễ, bọn họ vứt di phần Lưu Trường không thích, sải bước đi mới.

Vì lễ pháp liên quan tới vấn đề khó của học vấn, Lưu An cũng xuất hiện ở triều nghị.

Khi Hàn Anh tiếp nhận ban thường, mắt hắn hơi cổ quái, song không nói gì cả.

Hắn không ngờ Hàn Anh có thể khôi phục nhanh như thế, thậm chí học được tinh túy của mình, cải tiến chủ trương của mình.

Lưu An không giận, thậm chí chẳng để ý.

Chỗ Hàn Anh nghĩ tới, hắn sớm nghĩ đến từ lâu, chỉ là chưa cân nhắc kỹ, nên không viết vào sách .. Làm học vấn không thể vội, càng vội thì thất bại càng thê thảm.

Xem ra phải kiếm thời gian dạy bảo tên đó không gấp được.

Lưu An cười, như Lưu Trường nói, hắn đã hoàn toàn tìm lại được tự tin của bản thân, hắn không sợ thất bại, ngay cả nhân vật như Hàn Anh, trong mắt hắn cũng có thể tùy tiện đánh bại.

Có lẽ nhận ra thái từ nhìn mình, Hàn Anh về chỗ khẽ gật đầu với thái tử.

Khi họ tổ chức triều nghị, Lưu Tứ và Đổng Trọng Thư đứng ở xa thở dài.

Chủ yếu là Đổng Trọng Thư thở dài, Lưu Tứ chẳng sao.

"Đừng có suốt ngày thở dài, ngươi nhỏ hơn họ, đánh không lại cũng là bình thường."

Đổng Trọng Thư không vì tuổi nhỏ mà bào chữa, ánh mắt nó kiên định:" Sớm muộn có một ngày, ta đánh bại bọn họ."

Trong Hậu Đức Điện, triều nghị kết thúc, Lưu Trường dẫn Hàn Anh, Trương Bất Nghi, Trương Thương tới chỗ này.

Mọi người phân biệt ngồi bên cạnh Lưu Trường, lễ pháp lần nữa hoàn thiện, đây là chuyện vô cùng quan trọng với quần thần, không khác gì lần nữa xác lập chính thống.

Trương Bất Nghi cười chắp tay:" Bệ hạ ..."

"Bệ hạ anh minh, nay tân lễ thiết lập, thiên hạ ắt ngưỡng mộ ân đức của bệ hạ, tuân thủ luật pháp bệ hạ đặt ra, học theo lễ pháp bệ hạ đề xướng, từ đó khiến quốc thái dân an, công lao của bệ hạ, Nghiêu Thuấn khó so ..."

Trương Bất Nghi há hốc mồm nhìn Hàn Anh đang luôn mồm nói ngưỡng mộ với bệ hạ.

Trước đó có thằng nhãi Đổng Trọng Thư, nó còn nhỏ, mình không chấp, ngươi có ý gì đây? Khen bệ hạ trước mặt ta à?

Hắn không ghét người khen bệ hạ, vì bệ hạ đáng để mọi người tán dương, nhưng mà ngươi phải đợi ta nói xong đã chứ.

Ta khen bệ hạ từ lúc con nhỏ tới giờ, ngươi là cái thá gì?

Trương Thương thở dài ... Triều đường hủy rồi, Trương Bất Nghi ngày một nhiều, vài năm nữa sợ triều nghị thành một đám đại thần ca ngợi công đức của bệ hạ.

Đúng lúc này đột nhiên có người đi vào Hậu Đức Điện, vừa thấy người này, mọi người tức thì kinh ngạc đứng dậy, cả Lưu Trường cũng thế.

Sắc mặt Lữ hậu trông không tốt lắm, Lưu Trường từ nhỏ dựa vào kinh nghiệm ăn đòn của bản thân biết ngay tâm tình bà tốt xấu.

Quần thần tuy lâu lắm rồi chưa gặp thái hậu, nhưng khi bà xuất hiện, trong lòng họ run rẩy.

Lưu Trường vội cho quần thần lui trước, đổi bộ mặt nịnh bợ, đỡ thái hậu ngồi xuống.

"Thằng nhãi này, ta nghe nói ngươi muốn xuất chinh Thân Độc phải không?" Lữ hậu vừa mở miệng ra đã mắng:

Lưu Trường cười khổ:" Thằng chó má Lộc tới giờ vẫn không quên mách a mẫu ... Con phải xét nhà hắn."

"A mẫu, con nghĩ thế, nhưng thái úy nói con rời Trường An dễ xảy ra chuyện, nên con bỏ ý nghĩ này rồi, không đi nữa, để Chu A Phu đi thay con."

Sắc mặt Lữ hậu không hòa hoãn hơn:" Còn không chịu nói thật, thái úy nhắc tới ta ngươi mới chịu từ bỏ chứ gì?"

Lưu Trường nghiên răng:" Xét nhà hắn, diệt tộc ... Khụ khụ ... A mẫu con không đi nữa, a mẫu yên tâm."

Lữ hậu nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Trường: "Ta nói con chưa đi bao giờ?"

"Dạ?" Lưu Trường sững sờ:

"Thiên tử Đại Hán ta, ai nấy anh dũng thiện chiến, a phụ ngươi khi tuổi cao, còn ba lần tự mình xuất chinh, thảo phạt Mạo Đốn, Trần Hi, Anh Bố ... Chẳng lẽ khi a phụ ngươi đánh trận, bên cạnh không có tướng quân nào so với Chu Á Phu?"

"Ý mẫu thân là?"

Lữ hậu nổi giận:" Thằng nhãi, ngươi thực sự cho rằng ta mềm yếu già cả sao, bên cạnh ta có bao nhiêu con cháu, thêm ngươi thì sao? Ngươi cứ ở bên ta làm gì?"

"Thiên tử Đại Hán há có thể không xuất chinh."

"Ngươi dám coi thường ta."

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment