Lưu Trường sớm không còn là tên ngốc lỗ mãng năm xưa nữa.
Trải qua vô số gió tanh mưa máu, nhìn thì như vô lại nhưng y đã đạt tám chín thành của Cao hoàng đế.
Những lời của Lữ hậu không làm y kích động, nếu mười năm trước y đã đứng dậy vỗ ngực biểu thị mình sẽ đem đầu địch về tặng a mẫu rồi.
Giờ y chỉ bình tĩnh nhìn bà: "A mẫu, không phải vì con coi thường a mẫu, con không đi là do bản thân, không phải vì a mẫu."
Lữ hậu thu lại lửa giận: "Ta đợi con về."
Giữa mẹ con không cần phải giải thích nhiều, chỉ một câu hai người hiểu lòng nhau.
Thằng nhãi này bây giờ bất kể mưu lược, sức chiến đấu, năng lực thống soái đều đạt tới đỉnh cao, bản thân vũ dũng chưa từng suy giảm ... Y lại suốt ngày ở Hậu Đức Điện, như mãnh hổ bị trói buộc, lòng khao khát cảm giác thúc ngựa rong ruổi tứ phương .... Chỉ vì là hoàng đế, hoặc có thể nói là nhi tử của Lữ hậu, nên không thể mà thôi.
Bà không lo nhi tử sẽ gặp phải chuyện gì ở Thân Độc, chiến sự bên đó, bà ít nhiều cũng nghe nói rồi, song vì an toàn, vẫn dặn.
"Nếu con đi, không thể đi một mình, phải để thái úy tới Tây Đình phụ trách chỉ huy chiến sự, để Chu Á Phu, Lư Tha Chi làm tiền quân, Tống Xương, Sài Vũ trấn thủ tả hữu ... Chu Bột, Hạ Hầu Anh làm hậu quân chi viện ... Còn phải điều kỵ binh tinh nhuệ nhất của nam bắc quân .."
"A mẫu, người chuẩn bị để con đi lấy cả Thân Độc à, con chỉ đi giáo huấn hai đứa tiểu đệ không nghe lời thôi."
Lưu Trường ngây ra hồi lâu mới đồng ý.
Khi thái úy lần nữa xuất hiện ở Hậu Đức Điện, trông ông rất không vui.
Ánh mắt ông nhìn Lưu Trường cứ như chuẩn bị nổi điên cho y một cái giày vậy, lần trước chuyện xảy ra ở Lũng Tây chứng minh, nay y là nền tảng của Đại Hán, một khi y xảy ra chuyện gì, cả Đại Hán sẽ tan rã, tất cả sẽ bị hủy diệt.
Nhưng thái hậu đứng ở bên y, mình có giận tới mấy cũng chẳng thề làm gì nữa.
Lưu Trường đại khái cũng rõ suy nghĩ của lão sư.
Y ngoạc miệng cười:" A mẫu lo trẫm gặp nguy hiểm, cho nên đem chuyện chuẩn bị giao sư phụ, tin rằng có sư phụ chỉ huy, trẫm sẽ không thể có chuyện gì."
"A mẫu ngươi một mặt cổ vũ ngươi xuất chinh, một mặt yêu cầu ta gom hết tướng lĩnh Đại Hán, còn muốn ta chọn kỵ sĩ kiệt suất nhất, gom một vạn kỵ sĩ ..."
Hàn Tín không hiểu nổi cách suy nghĩ của nữ nhân, nếu bà lo cho nhi tử như vậy thì đừng cho nó đi không được sao?
Lưu Trường cười ha hả:" Nay rất nhiều lang trung trẻ chưa từng lên chiến trường, như đám Lý Quảng ở Tây Đình, lần này vừa vặn để trẫm dẫn chúng đi mở mang kiến thức. Chỉ có vũ dũng mà chư được tác chiến, không thể thành tướng lĩnh hợp cách, trẫm đang đào tạo nhân tài cho Đại Hán."
Hàn Tín không phủ định:" Ngươi nghĩ tới đám đại thần ấy, nếu biết ngươi sắp xuất chinh, e là quỳ tới chết trước mặt ngươi."
Quần thần cực kỳ mẫn cảm với hai chữ Thân Độc, bọn họ cực kỳ sợ hãi.
Nguyên nhân là do hành vi cuồng chiến của Lưu Trường năm xưa, sau khi y nắm đại quyền liền liên tục phát động chiến tranh, khiến quốc khố gần như sụp đổ. Khi đó Chu Xương cùng các đại thần ngăn cơn sóng dữ, mới giúp Đại Hán không vì chiến tranh mà từng bước đi tới hủy diệt.
Nay Lưu Trường lại muốn gây chiến rồi.
Mục tiêu còn là Thân Độc cách đó cả nghìn dặm.
"Chư vị, nay là lúc Đại Hán nguy nan, Đại Hán từ khi xóa bỏ hạn chế thương nghiệp, thuế thương nghiệp đã thành nguồn tài chính quan trọng của Đại Hán. Nhưng bây giờ hai nước Thân Độc không nghe theo chiếu lệnh của trẫm, tự ý khai chiến, cắt đứt thương lộ. Thái úy ba lần dâng tấu muốn trẫm bình định loạn Thân Độc, trẫm lấy thiên hạ làm trọng, không dám không theo."
Quần thần nín thở.
Lưu Trường tiếp tục nói:" Thái hậu cũng tới khuyên gián, muốn trẫm lấy quốc sự làm trọng ... Nay Thân Độc hết sức quan trọng với Đại Hán, nếu lần này bỏ qua, lần sau phải bỏ cái giá lớn hơn để thảo phạt. Trẫm là hiền vương lắng nghe khuyên gián ... Nên hôm nay mới các khanh tới, để đàm phán chuyện này, mọi người thấy sao?"
"Thái úy còn nói, đại thần phản đối phải kéo đi diệt tộc, nhưng trẫm không đồng ý, có ý kiến khác là bình thường, sao có thể làm hành vi tàn bạo thế?"
Hàn Tín mặt tối sầm, té ra cách của ngươi là bán ta à?
Triều đường im lặng.
Một khi hoàng đế quá mạnh, cân bằng giữa quần thần và hoàng đế bị phá vỡ, giống thế này. Lưu Trường bảo sao là vậy, quần thần gặp chuyện như thế, chỉ có thể lấy cái chết ra ép.
"Bệ hạ, thần thấy không ổn." Triều Thác đứng ra, hoàn toàn không để ý tới thái úy bên cạnh:
Quần thần cả kinh, ai có thể ngờ, ở dưới cục diện này, người đứng ra phản đối thái hậu và thái úy đầu tiên lại chính là cái tên họ luôn muốn giết chết.
Giây phút đó, các đại thần luôn hô to loạn thần tặc tử lại im lặng.
Các đại thần tự cho mình là chính trực, khi đối kháng với hoàng đế nhiều lần lui bước, còn tên gian thần lại đứng ra.
"Bệ hạ bảo vệ thương đạo là đúng, nhưng không nên do bệ hạ xuất chinh, tướng quân trong nước nhiều như thế, cần gì bệ hạ phải mạo hiểm? Huống hồ Thân Độc quá xa, bệ hạ đi chuyến này, sẽ mất mấy năm, Đại Hán phải làm sao?"
Lưu Trường không giận, trong nước cần những người thế này, trước kia là Chu Xương, bây giờ là Triều Thác.
"Ngươi nói cũng có lý, nhưng lần này đi Thân Độc không đơn giản chỉ là duy trì thương đạo, mà vì chiến lược của thái úy, giải quyết triệt để vấn đề Thân Độc, khiến họ kiên định theo Đại Hán. Các tướng quân khác cũng dẹp được chiến loạn, nhưng không đạt được tới mức độ chiến lược này. Còn về vấn đề thiên hạ, thái tử đã thành gia, đại thần hiền minh không ít, có họ phò tá, trẫm tin thái tử có thể quản lý tốt quốc gia."
Nghe những lời này, quần thần có chút kinh sợ.
Thái tự trị quốc, còn liền mấy năm, sẽ không có vấn đề gì chứ?
Nhưng các đại thần hạch tâm không nói gì, nhất là Trương Thương, trông ông ta như chỉ muốn đi ngủ bù.
Triều Thác càng cuống lên:" Bệ hạ thái tử không phải quân vương, chỉ là trữ quân thôi, thiên hạ chưa từng có chuyện trữ quân trị quốc ..."
Lưu Trường phất tay cắt ngang lời Triều Thác:" Người đâu, bắt tên làm trái lệnh thiên tử, giam vào đình úy."
Triều Thác chưa kịp nói gì thêm đã bị kéo đi rồi.
Quần thần ánh mắt phức tạp nhìn Triều Thác bị kéo đi, nếu là trước kia gặp cảnh này, họ sẽ ăn mừng, tranh thủ dâng tấu yêu cầu bãi miễn Triều Thác rồi, lúc lại không ai phản ứng gì ...
Kết thúc triều nghị, Lưu Trường vội vã về Hậu Đức Điện, trước khi xuất chinh, y muốn ở cạnh người nhà nhiều hơn.
Hàn Tín cũng không đi hỏi tội Lưu Trường mà bắt đầu an bài quân cho y.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com