Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 936 - Chương 937: Thái Tự Đương Quốc.

Chương 937: Thái tự đương quốc.

Khi Lưu Trường chuẩn bị đi, có nhiều người quyến luyến.

Ví như Trương Bất Nghi muốn theo Lưu Trường, Lưu Trường có chuyện khác cần tới hắn, là phụ trách vận chuyển vật tư tới tây bắc, công tác này đương nhiên phải giao cho đại thần tín nhiệm nhất.

Loan Bố cũng muốn theo, nhưng Lưu Trường không cho hắn rời Trường An, hắn có nhiệm vụ quan trọng hơn Trương Bất Nghi.

Trước khi Lưu Trường xoay người đi, y giơ một ngón trỏ lên với Loan Bố, Loan Bố gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Tuấn mã màu trắng từng làm bạn với Lưu Trường qua vô số chiến trường đã già rồi, đầu nó cúi thấp trông có vẻ già nua.

Lưu Trường vuốt bờm nó, nó cọ đầu vào ngực Lưu Trường.

"Yên tâm đi, trẫm không bỏ ngươi lại đâu, tuy ngươi không chở được trẫm nữa, nhưng chúng ta sẽ cùng lên chiến trường."

Lưu Trường hiện cưỡi con ngựa trắng khác, chính là con của nó, nhưng không trắng thuần, lưng và chân có ít lông đỏ. Nó cao lớn hơn, hoạt bạt hơn a phụ, không ngừng ngoe nguẩy đầu, bộ dạng kích động.

Quần thần đến đủ, lưu luyến nhìn bệ hạ mãi.

Lưu Trường cười to một tiếng, thúc ngựa phóng đi, đông đảo kỵ sĩ theo sát, tiếng vó ngựa như sấm rền, cả Trường An như run rẩy. Lưu Trường cứ thế mà đi, đi rất nhanh, chẳng chuẩn bị gì cả. Tất cả công tác do Hàn Tín làm, ông cũng ngồi trên chiến xa xuất phát ...

Bộ máy chiến tranh của Đại Hán vận hành bình ổn đã lâu lại lần nữa tăng tốc, bánh răng cỗ máy chiến tranh xoay tròn với tốc độ cao, nhanh chóng làn đi khắp nơi.

Lưu An đứng ở ngoài thành, nhìn a phụ phóng ngựa đi, tới khi các kỵ sĩ hoàn toàn biến mất, hắn không về, vẫn cứ đứng đó.

Các lão thần cũng chỉ đành đứng đó uống gió, đứng rất lâu, tới khi hai chân Trương Thương bắt đầu run, Lưu An như mới tỉnh lại:" Ta chỉ quá lo cho a phụ thôi ... Chúng ta về đi."

Quần thần còn có thể nói gì nữa, đành khen thái tử hiểu thảo.

Được mọi người xúm quanh, Lưu An nghênh ngang về hoàng cung.

Lưu An không ngồi ở vị trí Lưu Trường, mà ngồi ở bên cạnh.

Quần thần lúc này trông đều có vẻ mệt mỏi, bọn họ yên tĩnh nhìn thái tử trẻ, không nói gì hết. Lưu An quan tâm hỏi:" Mọi người bận rộn lâu thế, có muốn ăn gì trước không?"

"Đa tạ điện hạ, bọn thần lấy quốc sự làm trọng!"

Lưu An bấy giờ mói nói:" Được, vừa vặn ta có chuyện cùng tam công .. À, ngự sử đại phu đâu?"

"Điện hạ, ngự sử đại phu Triều Thác vì xúc phạm bệ hạ mà bị trừng phạt."

Nghe giải thích xong, Lưu An vỡ lẽ:" Té ra là thế, hắn chỉ chống đối a phụ thôi, không phải tội lớn, bây giờ bàn quốc sự, sao có thể thiếu ngự sử đại phu? Phái người thả ra .."

Lúc hoàng đế bắt Triều Thác, bọn họ đàn hặc, nhưng muốn thả hắn ra không dễ như vậy.

"Điện hạ, kẻ này vì xúc phạm bệ hạ mà bị giam giữ, có nên nghĩ lại không?"

"Điện hạ chưa biết, kẻ này là gian tặc của Đại Hán, tội ác chồng chất."

Thế này là lấy Lưu Trường ra chén ép Lưu An, ngang nhiên bắt nạt thái tử nhỏ tuổi.

Lưu An tỏ ra nghi hoặc:" Ngự sử đại phu đã làm gì mà có ác danh như thế?"

Mọi người vội vàng đua nhau kể tội.

Lưu An dần trở nên nghiêm túc:" Đó không phải là tội, đình úy Trương Thích Chi trước kia là người chính trực ngay thẳng, ta rất thích ... Ta chuẩn bị thả một phần tội nhân lao dịch, các khanh thấy sao?"

Quần thần sáng mắt, nhìn Lưu An trở nên nồng nhiệt hơn hẳn.

"Bệ … à điện hạ! Như vậy là tốt nhất."

"Điện hạ nhân từ, trong số họ có rất nhiều người vô tội, vì Triều Thác nên mới mang tội."

Quần thần tức thì không ngồi yên được nữa, toàn bộ triều đường trở nên lộn xộn.

Trương Thương chẳng để ý tới thế cục triều đường, chỉ cúi đầu.

Loan Bố nheo mắt nhìn họ, tay bất giác đặt lên hông.

Lưu An không cắt ngang, đợi bọn họ làm ồn xong mới khó xử nói:" Ta muốn thả những người đó, nhưng vừa rồi các khanh đã nói, đó là mệnh lệnh của a phụ, mà lệnh của a phụ thì không thể phản bác, phải làm sao?"

Quần thần yên tĩnh.

Bọn họ sao không nghe ra ý của điện hạ, đó là giao dịch với họ, lấy Triều Thác đổi quan viên bị đi đầy.

Thời khắc ấy quần thần lệ nóng tràn mi.

Đây mới là bình thường, triều đường phải là nơi hoàng đế và quần thần lôi kéo, giằng co, ra giá trả giá, sau đó đạt thành nhận thức chung.

Bọn họ đã bao lâu rồi chưa trải qua chuyện này, từ sau khi bệ hạ đăng cơ là không còn nữa, mặc cả với bệ hạ có mà mất sạch ...

Cuối cùng hai bên đạt thành thỏa hiệp, quần thần thấy lỗ, vì người được cứu ra không thể so được với Triều Thác. Nhưng bọn họ không quan tâm, chủ yếu là điện hạ chịu đàm phán với họ, không có hành vi man di, cường đạo, thổ phỉ như ai đó.

Lưu an cũng vui vẻ hoàn thành mậu dịch.

Khi chính thức hạ lệnh thả Triều Thác, Lưu An đứng lên.

"Hôm nay làm phiền các khanh rồi, xem ra người bị liên lụy đi phục dịch cần thẩm hạch lần nữa, đợi Trương Thích Chi về Trường An, ta sẽ bảo hắn phụ trách, thả kẻ vô tội, bồi thường cho họ ... Các khanh về đi."

Quần thần há hốc mồm.

Sao ngươi còn khốn kiếp hơn cả a phụ thế?

Sắc trời tối dần, gió lạnh thổi qua, ngọn nến lay động theo.

Lưu An ngồi trong Hậu Đức Điện nhìn đống tấu chương trước mặt, thần tình có vẻ hoảng hốt.

Đột nhiên Lữ Lộc đi vào.

Nhìn người trong Hậu Đức Điện, tâm tình Lữ Lộc thực ra cũng phức tạp.

Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như ... Khụ khụ, dù sao thì Lữ Lộc tự động nhập vai vào hàng ngũ cố mệnh đại thần rồi.

Nhìn Lưu An mặt mày đờ đẫn, Lữ Lộc thở dài, dù sao vẫn còn nhỏ, một mình đối diện với nhiều con chó già như thế, khổ cho hắn rồi.

Lữ Lộc lập tức nghiêm mặt nói:" Điện hạ đừng lo, bệ hạ tuy không còn ở đây, nhưng còn lão thần đây, tuyệt đối không để đám chó già khinh thường điện hạ."

Lưu An ngớ ra, mình chẳng qua là đang nghĩ cách thu phục Triều Thác, tên đó từ lúc được thả ra chẳng thèm tới tạ ơn ... sao vị cữu phụ này lại nhập kịch nhanh thế, nghe ngài nói như không phải a phụ đi đánh trận, mà đi về trời rồi vậy.

Lưu An vội giải thích:" Cữu phụ, cháu không lo, các đại thần không tới mức vì chút chuyện đó mà tới tìm cháu gây phiền phức."

"Ài, điện hạ coi thường họ rồi, vừa rồi họ còn chuẩn bị cùng tới gặp bệ hạ, nhìn dáng vẻ là muốn liên danh dâng thư, thị uy với điện hạ."

"Vậy họ đâu?"

"Thần phái giáp sĩ đánh đuổi rồi." Lữ Lộc bình tĩnh nói ra một câu rất đáng sợ:

Lưu An há mồm: "Cữu phụ đuổi họ đi à?"

"Bệ hạ để thần ở lại để làm chuyện này, có thần ở đây, không ai dám làm càn ngoài Hậu Đức Điện ... Dù là tam công, trừ Trương tướng, tả tướng, thái úy ra ... Đều phải tuân thủ quy củ."

Nói thế té ra trong tam công, mỗi Triều Thác là tuân thù quy củ à?

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment