Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 937 - Chương 938: Ba Thằng Nhãi.

Chương 938: Ba thằng nhãi.

Lưu An nhìn Lữ Lộc đầy bất lực, đám người a phụ chỉ huy, thực sự là không cách nào hình dung được, bọn họ hành sự thật không theo lẽ thường ấy ... Nhưng Lưu An cũng chứng kiến từ bé rồi, có ai hoang đường hơn a phụ của hắn không, thế nên đối với đám đại thần không tin nổi ấy, hắn có cách không tin nổi.

"Cữu phụ ... Có thể giúp cháu đưa thư này tới phủ Triều Thác không?"

"Đưa thì cũng được, có điều điện hạ, kẻ này không nhận ân tình đâu, hắn vốn có tài quốc tướng, nhưng luôn bị bệ hạ đánh đập, chính vì tính cách ác liệt, sợ một bức thư không có tác dụng gì." Lữ Lộc khuyên nhủ:

Lưu an khẳng định chắc chắn: "Nhất định sẽ có."

Lữ Lộc bán tín bán nghi, vốn hắn định phái người đi đưa thư, nhưng nghĩ tới đây là lần đầu đứa cháu này chủ động liên lạc với đại thần, nên quyết định tự đưa ...

Lữ Lộc đột nhiên tới thăm, thậm chí chẳng khiến Triều Thác chú ý, hắn đang xử lý văn kiện tích trữ thời gian qua, chẳng thèm nhìn Lữ Lộc một cái.

Lữ Lộc sớm lường trước chuyện này rồi, giọng âm u:" Triều công, nói thế nào thì ngài có thể ngồi đây xử trí tấu chương cũng là nhờ công lao của điện hạ. Ngài không đi bái tạ à?"

Triều Thác vẫn không ngẩng đầu:" Bệ hạ đưa ta vào đình úy là để bảo vệ ta, lo bản thân đi rồi quần thần sẽ ra tay với ta … Nay điện hạ thả ta ra, ta còn phải bái tạ à?"

"Nói thế là ngài không muốn ra?"

Triều Thác rốt cuộc bỏ bút xuống, có chút bực tức nhìn Lữ Lộc: "Ta ở đâu cũng thế cả, ở đình úy cũng không ảnh hưởng tới công việc ... Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?"

"Thư tín của điện hạ." Lữ Lộc đưa thư tới:

Triều Thác nhận lấy thư thuận tay đặt sang bên, tiếp tục xem văn thư.

Sắc mặt Lữ Lộc thoáng cái lạnh như băng, quát:" Cầm lên."

Triều Thác hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, tên này sao có gan quát mình?

"Cầm lên ... Đọc hết." Lữ Lộc đặt tay lên chuôi kiếm, thấy Triều Thác vẫn không động đậy, hắn bắt đầu rút kiếm, tiếng kiếm va chạm với vỏ kiếm trong phòng làm người ta không rét mà run:

Triều Thác thấy Lữ Lộc đã tuốt kiếm một nửa liền cầm thư lên, hắn không sợ chết, nhưng không muốn chết vô nghĩa ... Chết vì tên Lữ Lộc này là cái chết không đáng nhất.

Hắn căm tức cầm thư xem, xem được một chút nhảy dựng lên, chạy ra ngoài, giáp sĩ đứng canh đầy trong phủ:" Mau! Mau đưa ta đi gặp thái tử."

Lữ Lộc kinh ngạc, vẻ tàn khốc biến mất, chuyện gì thế.

Triều Thác cuống cuồng tới Hậu Đức Điện, Lưu An sớm đợi hắn.

"Điện hạ!"

Triều Thác là kẻ trung thành với hoài bão, vì thực hiện hoài bão, hắn không thèm để ý tới cái khác, thái độ với Lưu An thay đổi hẳn.

"Điện hạ nói đúng quá, chức trách của đám chư hầu này là xuất chinh vì thiên tử, nay họ không thể xuất chinh, vậy thì vật tư phải do họ cung cấp chứ? Nếu chúng dám nói một chứ không, lập tức tiêu diệt ..."

Triều Thác vừa lên tiếng là Lữ Lộc hiểu ngay, quay đầu đi không thèm để ý tới bọn họ.

............. .........

Lưu Trường suất lĩnh kỵ binh tiến thẳng một đường, những tinh nhuệ này dùng tốc độ nhanh nhất vượt qua Lũng Tây. Quy mô của họ khiến quan viên đương địa kính sợ, nhất là Lưu Trường mặc trọng giáp cực kỳ gây áp lực, như thần linh. Lưu Trường cũng mượn danh nghĩa xuất chinh xem xét tình hình khôi phục của Lũng Tây, thực tế tốt hơn y nghĩ, Loan Bố đúng là làm rất tốt.

Khi đội ngũ tới được nước Hà Tây, từ xa nhìn thấy mấy nghìn kỵ binh chạy qua chạy lại, bụi đất mù mịt tới Lưu Trường phải nheo mắt lại.

Có mấy kỵ sĩ phóng nhanh tới chỗ Lưu Trường, đương nhiên nhanh chóng bị ngăn lại.

"Trọng phụ!" Lưu Tường lúc này cũng toàn thân võ trang, trông cũng có chút vũ dũng:

Lưu Trường lâu rồi không gặp hắn, thấy vậy cũng nhảy xuống ngựa, Chu Bột đứng sau Lưu Tường, vẫn giữ tư thế hành lễ.

"Đứng lên đi! Khá đấy, lớn lên không ít, ngươi dẫn kỵ binh tới đây làm gì?"

Lưu Tường lần nữa hành lễ:" Trọng phụ, cháu dẫn kỵ binh trong nước theo trọng phụ xuất chinh. Xưa nay không lý nào thiên tử một mình xuất chinh, thiên tử xuất chinh, chư hầu vương phải đi theo, cháu muốn theo trọng phụ tác chiến."

Lưu Trường hồ nghi nhìn hắn:" Ai dạy ngươi làm thế?"

"Trọng phụ, không ai dạy cháu cả, đây là chuyện cháu nên làm, cháu sẽ không để trọng phụ phải phân tâm bảo vệ, cháu theo bên cạnh, toàn lực bảo vệ thiên tử."

Lưu Trường cười to, không vội từ chối thằng nhãi này:" Vốn chỉ định rút Chu Bột đi ... Được ngươi muốn đi thì đi! Không cần nhiều người ... Bảo Chu Bột chọn ra một nghìn tinh nhuệ, cho ngươi làm thống soái."

"Vâng!"

Lưu Tường mừng quá nỗi, vội chỉnh đốn quân, theo sau thiên tử, trên đường đi luôn mồm nói tình hình nước Hà Tây, giọng điệu đắc ý.

Còn Chu Bột không nói gì cả, có lẽ tuổi cao rồi, trông không còn sắc bén như trước, lưỡi kiếm đã giấu vào trong vỏ.

Lưu Trường không ngờ thằng nhãi này có gan chặn quân của mình thỉnh chiến, xem ra không phải ở đây chỉ biết ăn chơi, ngốc thì có ngốc một chút, tinh thần thế này là được.

Dọc đường tán gẫu với thằng nhãi, thời gian trôi qua rất nhanh, khi Lưu Trường tới nước Bắc Bình thì nơi này cũng vậy.

Lưu Ngang triệu tập kỵ binh, được Sài Vũ đi cùng, tới thỉnh chiến.

Tên này vóc dáng hơi giống Lưu Trường, cao hơn Lưu Tường cả một cái đầu, đứng trong giáp sĩ như hạc đứng giữa bầy gà.

Hắn mặc trọng giáp giống Lưu Trường, khi ngoạc miệng ra cười, trông cũng giống hệt Lưu Trường.

Nhưng bị Lưu Trường tán thưởng vỗ vai, tên này vẫn đau tới méo miệng, rõ ràng kém xa lắm.

"Trọng phụ!! Cháu nghe nói người muốn dẫn Tường tới Thân Độc tác chiến, Tường đã đi, cháu không thể không đi! Loại như Tường, cháu đánh được mười tên."

Lưu Tường khinh bỉ:" Hành quân đánh trận dựa vào binh pháp, không phải sức trâu, cầm quân đội quy mô ngang nhau, ta có thể diệt trọn quân của ngươi."

Lưu Trường cắt ngang hai thằng nhãi:" Được rồi, các ngươi cùng đi, vóc dáng này mà không đi đánh trận thì thật lãng phí."

Hai thằng nhãi này đều trấn thủ biên cương, cho đi mở mang kiến thức, mài rũa chiến trường, không có gì không ổn.

Bọn họ lần nữa tiến lên, quy mô quân đội trở nên khổng lồ, dọc đường Lưu Tường và Lưu Ngang liên tục đấu khẩu.

Tới nước Tây Đình, rốt cuộc không còn cảnh chư hầu vương võ trang ra đón nữa, Lưu Khải ăn mặc đơn giản đứng bên đường hành lễ, đợi thiên tử tới.

Lưu Tường mắt sáng lên, không cãi nhau nữa:" Khải thậm chí không mặc giáp, lẽ nào hắn không muốn đi cùng cũng ta?"

"Ha ha ha, Khải không có gan như chúng ta." Lưu Ngang thoáng cái tìm thấy điểm chung, cùng nhau chế giễu Lưu Khải.

Lưu Trường nhìn đám hậu sinh, đắc ý vuốt râu, tây bắc giao cho ba thằng nhãi này có thể yên tâm rồi.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment