Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 938 - Chương 939: Đại Hán Cũng Chỉ Đến Thế..

Chương 939: Đại Hán cũng chỉ đến thế..

"Trọng phụ!"

Lưu Trường ngồi ở thượng vị, tây bắc tam ngốc ngồi ở bên trái, đều nhìn y chằm chằm, trong mắt Lưu Trường giống ba con chó đang lè lưỡi với mình.

Vì tiếp đãi Lưu Trường, Lưu Khải rất tốn công, chuyên môn sai người nướng một con lạc đà khoản đãi trọng phụ. Quả nhiên Lưu Trường chưa từng ăn lạc đà nướng, nhìn thấy một cái là mắt sáng rừng rực, ăn từng miếng to. Vì qua lại thương nghiệp liên tục với Thân Độc, gia vị ở Tây Đình rất nhiều, làm món ăn trở nên ngon lành độc đáo.

Lưu Trường ăn mấy miếng, mắt mở to:" Vị gì thế này, thơm quá, sao trẫm ở Trường An chưa từng ăn, cho gia vị gì thế?"

Lưu Khải đáp:" Trọng phụ, thứ này gọi là là An Tức Hương, không phải của Thân Độc, mà là do người Thân Độc mang từ An Tức tới. Cháu biết trọng phụ thích thịt, nên đòi một thương cổ Thân Độc thứ này."

"Nước An Tức à?" Lưu Trường nheo mắt, không biết nghĩ gì:

Lưu Ngang vội thò đầu ra nói:" Nếu trọng phụ muốn ăn, cháu dẫn quân tới An Tức, bắt An Tức vương, ép hắn giao ra loại gia vị này."

"Rắm thôi, làm gì có chuyện vì một thứ gia vị mà đi thảo phạt một quốc gia." Lưu Trường mắng một câu, cười khà khà với Lưu Khải:" Thằng nhãi có lòng lắm."

So với hai tên chỉ một lòng muốn theo trọng phụ xuất chinh, Lưu Khải có nhiều tâm tư hơn, hẳn cẩn thận hỏi:" Trọng phụ định làm thế nào?"

Thế cục Thân Độc rất phức tạp, vì ở đó quốc gia san sát, mà hai bên giao chiến trên danh nghĩa đều là tiểu đệ của Đại Hán, nghiêm khắc mà nói, đây không phải là vấn đề dựa vào đánh trận mà giải quyết được.

Phải làm rõ các vấn đề, đánh ai, đánh thế nào, vì sao phải đánh.

Lưu Trường vuốt râu:" Trẫm không nghĩ nhiều, chỉ muốn đi đánh một trận thôi."

Lưu Khải kinh ngạc, đó không phải là câu trả lời mà hắn muốn.

Lưu Trường tiếp tục nói:" Khải, ta biết ngươi suy nghĩ rất nhiều, ở tuổi ngươi, biết nghĩ những cái đó là tốt. Nhưng trẫm lần này tới Thân Độc khâu phải vì mưu mô đấu đá, không cần lựa chọn mục tiêu, không cần nghĩ nhiều. Chuyến này trẫm đi là vì Đại Hán phải đánh một trận ở Thân Độc, khiến chúng thấy sợ hãi, cho nên đánh ai không quan trọng, kẻ nào thò đầu ra thì đánh kẻ đó ... Đánh tới khi chúng quỳ trước mặt trẫm mới thôi."

"Trọng phụ anh minh."

Lưu Khải không định theo Lưu Trường xuất chinh, hắn muốn tọa trấn Tây Đình, đợi thái úy tới, phụ trách chuyện hậu phương.

Lưu Ngang và Lưu Tường chỉ coi như hắn sợ, nhưng Lưu Trường vỗ vai Lưu Khải tán thưởng.

"Đúng rồi Khải, An đã thành gia, ngươi cũng sớm thành gia đi, không thể trì hoãn như thế, sớm sinh nhi tử, hiểu không? Đợi ngươi có con rồi, trẫm đón về Trường An, đích thân dạy bảo!"

Lưu Khải há hốc mồm, hoàn toàn không hiểu dụng ý của trọng phủ, chỉ gật đầu:" Cháu nhất định nỗ lực ... Sinh nhiều nhi tử. Vậy trọng phụ định khi nào xuất phát."

"Bây giờ!"

"Nhưng mà thái úy vẫn chưa .."

"Xuất phát!"

Bách Thừa vương mấy ngày qua rất kích động, ông ta lâu lắm rồi không kích động như thế.

Khi Khổng Tước vương tới tấn công, ông ta rất sợ hãi, thực lực hai bên quá chênh lệch, Đại Hán thậm chí công khải ngả về phía địch, làm lòng ông ta như chìm xuống đánh vực.

May mà nước Bách Thừa cũng không bị bạc đãi, Đại Hán đưa tới rất nhiều vật tư.

Mới đầu hai bên giao chiến, chiến tranh đúng như mọi người dự liệu, nước Khổng Tước liên tục phá bảy tòa thành, đánh cho Bách Thừa tôi tăm mặt mũi. Đúng lúc ấy tướng quân A Liệt Đa Cổ đề xuất, địch tiến quá nhanh, không bằng bỏ kháng cự tiền quân của chúng, đánh thẳng vào trung quân, làm địch hỗn loạn.

Bách Thừa vương không có cách nào, đành nghe theo khuyên gián.

Bị tập kích bất ngờ, mười vạn đại quân của Khổng Tước thành đám cát rời, trước sau không thể tụ tập lại, thế trận rối loạn. Khổng Tước vương bị đánh chạy như chuột, thiếu chút nữa chết trong tay người Bách Thừa, dẫn mấy trăm người bỏ chạy.

Vị tướng quân A Liệt Đa Cổ kia thực sự có tài, hắn mới chỉ hơn hai mươi, nhưng thể hiện được tài hoa quân sự phi phàm.

Đánh bại nước Khổng Tước, nội tâm Bách Thừa vương bắt đầu thay đổi.

Ông ta thu phục lại đất đai đã mất, thậm chí phát động phản công, chiếm lĩnh đất đai của nước Khổng Tước. Ngay cả thái độ các tiểu quốc với ông ta cũng thay đổi, thậm chí xuất binh ủng hộ.

Nước Khổng Tước bao năm qua bắt nạt các tiểu quốc sớm làm họ bất mãn, nhưng người ta ôm chân Đại Hán, nên chỉ đành chịu đựng khinh nhục. Nhưng giờ chúng bị đánh bại rồi, những người này la hét xông lên.

Kẻ giết vua té ra chỉ có thế, Đại Hán té ra cũng chỉ có thế.

Nếu Bách Thừa làm được, vì sao họ không làm được, họ không sợ cường quốc nữa, Bách Thừa khiến họ thấy được một mặt yếu ớt của cường quốc.

Quân đội của Bách Thừa vương từ ba vạn biến thành sáu vạn, rồi mười vạn, đều là quân các tiểu quốc tới hỗ trợ, bọn họ cũng muốn cắn một miếng thịt trên người nước Khổng Tước.

Khi Bách Thừa vương biết đám tiểu quốc cướp bóc Khổng Tước, thuận tiện cướp luôn của thương cổ Đại Hán, ông ta không nói gì.

Đợi sau này đánh bại địch rồi sẽ bồi thường, thiên tử Đại Hán hẳn sẽ không nói gì đâu.

Đánh bại cường địch, lòng tin ảnh hưởng tới phán đoán của ông ta, còn đám tiểu quốc kia thì điên rồi, dọc đường đi cướp bóc đốt phá không thương tiếc.

Tướng quân A Liệt Đa Cổ không thèm để ý tới đám tướng quân ngu xuẩn bên cạnh, đó toàn là quý tộc do tiểu quốc phái tới cướp công. Khi gặp A Liệt Đa Cổ, chúng còn nhân từ biểu thị, sẽ không để ý tới xuất thân ti tiện của hắn, hắn có thể hôn chân bọn chúng.

Sau đó A Liệt Đa Cổ nhổ đờm vào cái chân đưa ra.

A Liệt Đa Cổ sau khi đánh bại người Khổng Tước đã đề nghị Bách Thừa vương đừng truy kích, Đại Hán sẽ không bỏ qua đâu, chẳng bằng thừa cơ tiêu diệt đám tiểu quốc không ai quản ... Sau hắn phản đối cho đám tiểu quốc tham gia chiến sự, sợ ảnh hưởng tới sức chiến đấu, nhưng Bách Thừa vương hoàn toàn không nghe.

Đám quý tộc đắc ý khoe khoang chiến lợi phẩm của mình.

"Đây là châu báu Đại Hán! Ha ha ha, ta cướp từ tay một Hán thương .... Đến lúc chết hắn vẫn không tin bị ta giết."

"Ta cũng nhắm tên đó, bị ngươi cướp trước rồi."

"Mười vạn quân Khổng Tước dùng vũ khí nước Hán bị chúng ta dễ dàng đánh bại, ôm đầu chạy như chuột, lại có kẻ lo người Hán đánh tới ... Bọn chúng có thể phái tới mười vạn quân không? Ha ha ha ... Nếu có vừa vặn chúng ta thu hoạch thêm quân giới."

Cả đám cười to đắc ý cười to, chẳng để ý tới A Liệt Đa Cổ bên cạnh.

- Đôi lời tác giả :

Năm 2022, tôi thực sự không biết phải hình dung năm này ra sao, trong năm này, tôi gần như thực hiện được toàn bộ mộng tưởng của mình. Tôi có gia đình, thành đại thần, vào học viện Lỗ Tấn bồi dưỡng, sống thành công chưa từng có... theo lý mà nói, tôi phải vì năm này mà vui vẻ, nhưng tôi không cười ra được. Trong năm này, tôi mất bà ngoại, con bị bệnh nặng, ngày ngày bôn ba khắp nơi, cầu xin giúp đỡ, cuộc sống đảo lộn ngày đêm, gần như suy sụp.

Đây là một năm phức tạp, thay đổi tôi rất nhiều, không chỉ từ bên trong, còn từ cả bên ngoài. Tôi không còn là tên béo trước kia nữa ... trong một năm, tôi giảm từ 100 ki-lô-gam, nay chỉ còn 70 ki-lô-gam.

Nếu nghiêm túc mà đàm luận cái năm này, tôi có thể nói cả đêm, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tôi không muốn nói tới chuyện riêng, vì hiềm nghi kể khổ, ảnh hưởng tới tâm tình đọc sách của mọi người.

Vậy đơn thuần nói về cuốn sách này đi.

Trong tác phẩm trước kia, tôi thích dùng bi kịch viết sách, giết nhân vật đủ mọi cách, khi đó tôi cho rằng, có thể khiến độc giả rơi lệ là thể hiện năng lực của tác giả, vì chỉ có tiểu thuyết bi kịch mới là cao cấp nhất, người ta không thích là vì trình độ chưa đủ thôi ... Đương nhiên, khi đó tôi còn rất trẻ, tuổi 20, luôn có chút bệnh thanh cao kiêu ngạo. Có tuổi rồi, trải qua nhiều việc rồi dần tỉnh ngộ ... làm độc giả cười kỳ thực còn khó hơn làm độc giả khóc, mà cuộc sống hiện thực vốn bi kịch khắp nơi rồi, cần gì dùng tiểu thuyết tổn thương độc giả nữa.

Có điều chuyện cũ đã tạo thành hậu di chứng, độc giả sợ tôi giết nhân vật.

Thực ra đâu có gì, tiểu thuyết lịch sử, con người có tuổi thọ mà. Nhưng mọi người yên tâm, tôi không cố ý giết ai đó để làm mọi người khó chịu, tôi đã qua cái tuổi đó rồi.

Có gia đình, làm cha, kỳ thực ảnh hưởng rất lớn với tác giả, tôi cũng rất hưởng thụ quá trình đó.

Khi tôi đau khổ muốn phát cuồng, tôi ngồi xuống, yên tĩnh suy nghĩ những tình tiết buồn cười, tưởng tượng ra câu chuyện hóm hỉnh, những thứ đó khiến tôi tạm thời quên đi đau khổ. Bây giờ tôi sợ nhân vật chết hơn mọi người.

Có tác giả hỏi tôi, với trạng thái tinh thần của anh bây giờ, sao có thể viết ra tiểu thuyết khôi hài như thế? Tôi nói, đó là vì tôi có tài ... Đương nhiên, thực ra chủ yếu vì loại phong cách này giúp tôi vui vẻ. Khi tôi viết sách, tôi chẳng nghĩ tới chuyện trong nhà, tôi hưởng thụ câu chuyện dưới ngòi bút của mình.

Gia Phụ Hán Cao Tổ đã đi vào phần cuối, đương nhiên không vội kết, vì khắc họa quá nhiều nhân vật, thế nào cũng phải cho họ kết cục đàng hoàng. Thế nào cũng phải để mọi người thấy Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh thảo phạt La Mã, Lưu Trường già chinh phục Trung Á, làm vạn vương chi vương, phải không?

Đại khái là sẽ kết thúc trong năm nay, có điều thời gian không chắc, có thể rất muộn.

Còn về sách tiếp theo, thực ra tôi cũng đã lên ý tưởng xong rồi, tới khi đó sẽ tiếp ngay Gia Phụ, tôi chẳng còn thời gian nghỉ ngơi nữa.

Tôi không phải người hoài niệm, năm 2022 đã kết thúc, tôi không muốn nhớ về chuyện cũ nữa, tôi rất vui mọi người vẫn ở bên cạnh, thực lòng hi vọng các độc giả bình an khỏe mạnh, chỉ mong mọi bất hạnh trôi qua cùng năm 2022, tất cả mọi mỹ hảo đang chờ chúng ta.

Lịch Sử Hệ Chi Lang.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment