A Liệt Đa Cổ nhìn đám người ngu xuẩn đó trắng trợn khoe khoang hành vi chết người mà không thể làm gì, chỉ coi như không nghe thấy, nhưng đám đó càng nói càng vui, khoe khoang giết thương cổ Đại Hán thế nào, kiếm được bao lợi ích.
Điều này làm hắn càng thêm phẫn nộ, vì cha mẹ hắn chết trong lần chúng đi săn, vì không nhìn thấy chúng, không quỳ xuống hỏi thăm, bị tàn sát dã man.
Mười vạn quân này đang tiến về đô thành của Khổng Tước, A Liệt Đa Cổ mấy lần muốn dừng lại chỉnh đốn, nhưng đám quý tộc đang thèm khát tài vật làm sao cho phép.
Đột nhiên A Liệt Đa Cổ dừng lại, quát lớn:" Dừng lại."
Mấy người phía sau hắn giật mình.
A Liệt Đa Cổ nhảy xuống ngựa, áp mặt lên mặt đất.
Đám quý tộc nhìn hắn chổng mông lên trời thì cười phá lên giễu cợt, A Liệt Đa Cổ kệ chúng nhảy lên ngựa hô:" Có địch, chuẩn bị nghênh địch!"
Đám quý tộc tức thì nhốn nháo rút đao ra, cảnh giác nhìn quanh.
"Địch ở đâu?"
Đằng xa truyền tới tiếng sấm rền, cả mặt đất đều khẽ run lên, tựa hồ có con quái vật khổng lồ đang tới gần.
Bầu trời mây đen nghìn nghịt, tiếng sấm ngày mộ gần, rung chuyển trên mặt đất ngày một lớn, rồi A Liệt Đa Cổ nhìn thấy một bóng người.
Một kỵ sĩ mặc trọng giáp, cưỡi trên con ngựa màu trắng.
Cả người lẫn ngựa đều cực kỳ cao lớn, thoáng chốc sau lưng y vô số kỵ sĩ nhô lên, dày đặc, ngày càng nhiều kỵ sĩ từ sơn cốc phóng ra, tức thì bọn họ như hải dương, ồ ạt tràn tới.
"Quân Hán!"
A Liệt Đa Cổ rống lên xung phong.
Kỵ sĩ kia đi đầu, xông vào quân địch, vung vũ khí kỳ quái, như ma thú, nghiến nát tất cả kẻ địch xung quanh, căn bản không ai chạm được vào y, vũ khí của y quét ngang, thậm chí đánh bay bốn năm người ... Người Bách Thừa sống ở nơi nóng bức, nên bọn họ đa phần không có giáp, kỵ sĩ đó càng như hổ vào bầy dê.
Tên kỵ sĩ trên cùng đó cứ như vậy tiến lên, giết cho tiền quân muốn sụp đổ, những kỵ sĩ phía sau như cắt cỏ. Còn chưa va chạm, tên kỵ sĩ cao lớn đã phát hiện ra A Liệt Đa Cổ, y cười gằn.
Giây phúc đó A Liệt Đa Cổ đang xung phong dừng lại, không chút do dự, hắn chạy ngay.
"A Liệt Đa Cổ, ngươi ..."
Cái đầu lâu đang mở miệng bay lên, A Liệt Đa Cổ chém bay đầu tên quý tộc đó, ngựa không ngừng vó phóng qua chúng, bản năng mách bảo hắn, chạy đi, kẻ đó không ai có thể chống lại được.
Lưu Trường ra một đòn.
Mã sóc trong tay y đánh vào người bộ tốt trước mặt, tức thì đầu lâu vỡ nát, máu bắn tứ tung.
Lưu Trường chỉ thấy máu toàn thân sôi lên, con mãnh hổ bị giam giữ quá lâu, khi xổ lồng, vẫn không ai có thể cản được.
Nhìn qua có vẻ Lưu Trường múa may bừa bãi, thực tế y lựa chọn cách đỡ tốn sức nhất, không phải vì thể lực không đủ, mà vì giữ thể lực.
Y không còn thô bạo như trước, chỉ biết lửa giận trong lòng, giờ hơi thở của y luôn rất ổn định, lấy hô hấp khống chế thân thể. Cách hô hấp này y thường dùng khi rèn luyện, có thể nâng cao sức chịu đựng, khiến y duy trì lâu hơn. Hai mắt Lưu Trường không ngừng nhìn quanh, y muốn nhìn rõ tình hình bên cạnh, tình hình ở xa, không phải xung phong như mất não nữa.
Tư duy tỉnh táo, sức quan sát trác tuyệt, sực chịu đựng mạnh mẽ, lực bạo phát biến thái tạo thành một cỗ máy giết chóc hoàn mỹ đang ở trạng thái đỉnh cao.
Cho dù Lưu Trường không la hét nhưng y vẫn gây ra áp lực cực lớn. Người ở rất xa đều nhìn thấy tên kỵ sĩ bắt mắt đó, nhìn y vung vũ khí lên tạo ra tàn ảnh, y xông tới máu thịt tung tóe, sĩ tốt bay đi.
Trên giáp y cắm mấy mũi tên nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới bản thân y.
Tốc độ xung phong của y cực nhanh, xuyên qua mưa máu đầy trời xông tới.
Khi người đầu tiên vứt vũ khi bỏ chạy, cuộc chiến này coi như đã quyết định.
Tiền quân sụp đổ dễ dàng, nhưng quân Hán thậm chí không cho chúng thời gian sụp đổ, chúng vừa xoay người, kỵ binh đã càn qua.
Bạch Thừa vương từ trong xe ngựa thò đầu ra, nhìn trước sau không biết xảy ra chuyện gì, rất nhanh ông ta nghe thấy tiếng chém giết đằng xa, tức thì hạ lệnh toàn quân chi viện. Bọn họ xếp đội hình tiến lên, tiền quân và hậu quân cách nhau rất xa, tiền quân cách Bách Thừa vương mấy dặm, căn bản không nhìn rõ.
"Khổng Tước tấn công à?"
"Phía trước thế nào?"
Ông ta lớn tiếng chất vấn, nhưng không ai trả lời, xung quanh hỗn loạn, bọn họ la hét che lấp tất cả mọi âm thanh, đứng trên xe ngựa nhìn ra ngoài, chỉ thấy sĩ tốt đông nghìn nghịt, chẳng thấy cái gì khác.
Hiển nhiên vị Bách Thừa vương này hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm chỉ huy đội quân đông như thế, huống hồ còn do nhiều quốc gia liên hợp.
Tình hình chiến đấu hỗn loạn, người Thân Độc mạnh ai nấy chỉ huy, thậm chí có tướng quân không biết xảy ra chuyện gì, không có chỉ huy thống nhất, bọn họ chỉ nhận được mệnh lệnh đơn giản, tiến quân.
Vừa biến quân một cái liền gặp phải tiền quân bại trận, hai bên va vào nhau, càng thêm hỗn loạn, các kỵ sĩ vẫn tiến lên, bỏ lại sau lưng biến máu.
Khi Bách Thừa vương vô cùng sốt ruột thì ông ta thấy tướng quân A Liệt Đa Cổ xông về phía mình, lòng liền thở phào.
Ta có thần tướng, sợ gì Khổng Tước.
Nhưng mà ánh mắt ông ta cũng phức tạp, tướng quân giỏi như vậy, sao lại mang họ cấp thấp chứ?
Người này tuy giỏi nhưng nói cho cùng vẫn là thứ tiện dân, bản chất bọn tiện dân là tham lam. Sau khi lập công, Bách thừa vương không bạc đãi hắn, thưởng cho hắn được phép thoải mái nói chuyện trước mặt mình, ai ngờ hắn chưa biết đủ, nói trong quân có nhiều tướng lĩnh tinh nhuệ, mong ông ta trọng dụng họ.
Đám đó toàn là tiện dân, sử dụng tiện dân thì làm sao trị quốc được.
A Liệt Đa Cổ xông tới trước mặt Bách Thừa vương mới ghìm cương lại, tuấn mã dựng vó lên, thiếu chút nữa, đạp vào mặt Bách Thừa vương. Chuyện khẩn cấp, Bách Thừa vương không để ý điều ấy, hỏi:" Người Khổng Tước phản kích à?"
A Liệt Đa Cổ không đáp, lúc này hắn đang phẫn nộ nhìn chằm chằm ông ta.
Đánh xe chửi mắng:" Tiện dân, sao dám nhìn quân vương, ngươi ..."
Phụt !
Trường đao của A Liệt Đa Cổ chém bay đầu hắn, mặt hắn vẫn đóng băng ở vẻ hung dữ chất vấn, cái đầu lăn vài vòng biến mất.
Bách Thừa vương kinh hãi la hét:" Người đâu, người đâu!"
Đám thân binh lãnh đạm nhìn ông ta.
Không giống thân binh Đại Hán, toàn là người thân tín nhất, nhiều khi là cùng họ tộc, bọn họ cùng chung vinh nhục, đồng sinh cộng tử.
Còn ở Thân Độc, thân binh là do dũng sĩ tạo thành, nhờ biểu hiện tốt ở chiến trường, được quân vương chọn trúng, nói là thân binh, kỳ thực là nô lệ cao cấp mà thôi. Địa vị bọn họ rất thấp, ở một số quốc gia phương nam, thậm chí còn phải đeo xích ... Dám để những người đó bảo vệ bên cạnh, đám quân vương nơi này đúng là có trái tim lớn.
Lúc này đám thân binh như hiểu ra điều gì, nên họ không hành động.
Bách Thừa vương kinh hoàng chỉ A Liệt Đa Cổ: "Ngươi muốn tạo phản à, ngươi quên lời thề với Phạm Thiên rồi sao, các ngươi phải trung thành với quân vương."
"Phạm Thiên chẳng để ý tới tiện dân như ta, ông ta thậm chí còn chẳng nghe thấy lời ta." A Liệt Đa Cổ tóm lấy cổ Bách Thừa vương kéo ra:" Ta muốn đầu hàng hoàng đế Đại Hán, các ngươi muốn đi thì đi đi."
"Bọn ta nguyện đầu hàng cùng ngài."
A Liệt Đa Cổ từng là đầu lĩnh thân binh, những người này đều thân thiết với hắn.
Mà Bách Thừa vương lúc này toàn thân run rẩy, nói không ra lời, kinh hoàng tột độ.
Hoàng đế Đại Hán.