Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 940 - Chương 941: Làm Tướng Quân Của Trẫm Đi.

Chương 941: Làm tướng quân của trẫm đi.

Trên chiến trường đột nhiên phát ra những tiếng động lớn, đi cùng tiếng rít chói tai.

Khi tới gần trung quân, Lưu Trường gặp phải tượng binh của địch lên tới hơn trăm con, chúng giẫm đạp người mà tiến lên, dù là kỵ binh thiết giáp của Đại Hán cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, dễ dàng bị chúng hất vang, dẫm nát.

Trong mắt Lưu Trường thoáng qua chút kinh ngạc, nhưng hoàn toàn không giảm bớt tốc độ, y nhìn thấy một tên tướng quân đang chỉ huy tượng binh, tức thì phóng về phía đó, rút trường mâu của sĩ tốt bên cạnh ném mạnh đi. Thanh trường mâu bay ra đâm vào mặt con voi, con voi phát cuồng, lao ầm ầm về phía Lưu Trường, tốc độ cực nhanh. Lưu Trường lần nữa đoạt trường mâu bên cạnh, liên tiếp ném ra, tay y rất nhanh, tất cả diễn ra trong chớp mắt.

Kỵ sĩ bên cạnh thấy bệ hạ xông về phía voi chiến, dọc đường liên tục đoạt trường mâu của người khác ném ra, người chưa tới gần, trên người con voi đã cắm chi chít trường mâu, bắt đầu loạng choạng.

Lưu Trường chẳng để ý, trường mâu bay ra ngày một nhiều, có cái cắm cực sâu, một con mắt của nó bị thương nặng.

Lúc này Lưu Trường gặp voi chiến.

Y múa sóc trong tay, chẳng chút sợ hãi, đánh mạnh vào thanh trường mâu cắm vào mắt, trường mâu bị sức mạnh lớn đẩy tới, con voi phát ra tiếng rống đau đớn, đổ sập.

Nhìn từ đằng xa, chỉ thấy Lưu Trường đâm một sóc chết ngay con voi.

Người Bách Thừa tức thì chết lặng, tên tướng quân đang chỉ huy voi chiến ném luôn trường mâu đi, xoay người bỏ chạy.

Lý Quảng rốt cuộc yên tâm, giương cung nhắm địch.

Chu Á Phu thở phào, lần nữa tổ chức tiến công.

Hạ Hầu Táo la hét ầm ĩ, ném luôn tạc đạn vào voi chiến.

Uỳnh! Tiếng nổ lớn làm con voi khiếp sợ, nó chưa bao giờ thấy thứ đó, thế là bỏ chạy như điên, Hạ Hầu Táo liền truy đuổi.

Quân Bách Thừa sụp đổ toàn diện, bỏ chạy tán loạn.

Cũng có kẻ vứt luôn vũ khí, cầu khẩn thần linh xá miễn cho tội lỗi của mình.

Lưu Trường đã nhìn thấy cái xe ngựa độc đáo, trên đó cắm lá cờ biểu thị địa vị chủ nhân, y từng thấy chiếc xe đó rồi.

Bên cạnh chiếc xe có một tráng hán, hắn để mình trần, giữ tư thế quỳ bái, bên cạnh hắn chính là Bách Thừa vương bị trói lại, ông ta đang ngọ nguậy như con giun, miệng đã bị bịt kín.

Lưu Trường ngừng xung phong, kẻ địch đã tan rã, chuyện truy kích không cần tới y làm.

Quan sát tráng hán trước mắt, không quá cao lớn, nhưng rất vạm vỡ, thân thể lộ ra ngoài toàn vết thương như những con rết hung dữ bò lên người. Có thể nhìn ra, đây là tướng lĩnh thân kinh bách chiến.

"Biết nói tiếng Hán không?" Lưu Trường hỏi:

"Biết một chút ạ."

"Ha ha ha, người Thân Độc các ngươi sao lại có khẩu âm nước Tề?"

"Bỏ tiền mời một thương cổ dạy." A Liệt Đa Cổ cẩn thận đáp:

Lưu Trường xuống ngựa, ra hiệu cho Chu Á Phu đằng xa, bảo hắn tiếp tục dọn dẹp chiến trường, mình sẽ xử lý chuyện ở đây.

"Ngươi là ai, sao lại bắt Bách Thừa vương?"

"Ta là tướng quân A Liệt Đa Cổ, ta muốn đầu hàng."

Lưu Trường lẩm bẩm:" A Liệt Đa Cổ à? Là kẻ đánh bại Khổng Tước vương, khiến trẫm phải tới đây, ngươi giỏi đấy."

A Liệt Đa Cổ tuyệt vọng cúi đầu.

Đột nhiên hắn bị cái gì đó chộp lấy vai, Lưu Trường kéo hắn dậy, cười toét miệng:" Không tệ, không tệ ... Chiến dịch đó ngươi chỉ huy khá lắm, trẫm còn tưởng là một lão tướng cơ, không ngờ là người trẻ tuổi, ngươi học binh pháp từ đâu?"

"Cái gì ạ?"

"Tức là ai dạy ngươi đánh trận?"

"Không ai dạy."

Lưu Trường sáng mắt:" Có thiên phú ... Được, được, loại quân vương như ông ta không đáng để ngươi theo, sau này theo trẫm, học binh pháp của trẫm, làm tướng quân của trẫm."

A Liệt Đa Cổ hoang mang nhìn vị hoàng đế cao lớn.

Đột nhiên hắn quỳ xuống muốn hôn chân Lưu Trường, Lưu Trường tóm lấy hắn xách lên.

"Tướng quân của trẫm không cần làm thế, ăn được uống được là đủ rồi."

A Liệt Đa Cổ há hốc mồm, vốn hắn đã chuẩn bị cho tính toán xấu nhất, thậm chí nghe tới hoàng đề nhắc tới chuyện mình đánh bại nước Khổng Tước, hắn đã tiếp nhận vận mệnh của mình.

Nhưng hết thảy chuyện sau đó thì hắn chưa từng ngờ tới được.

Thời khắc đó hắn như mất đi hết tri giác, không biết nói nữa, đờ đẫn nhìn hoàng đế, cả đời này hắn chưa từng được quý tộc đối đãi như thế.

Dù hắn lập bao nhiêu công lao, dù hắn trung thành thế nào, bọn họ đều đứng trên cao nhìn xuống hắn.

A Liệt Đa Cổ từ hoàng đế không nhìn ra chút khinh bỉ nào, còn vỗ vai hắn như bằng hữu, làm hắn né đi như bị điện giật.

Lưu Trường hồ nghi nhìn hắn:" Ngươi bị thương à?"

"Không ... Ta là kẻ ti tiện, không dám tiếp xúc với ngài."

"Rắm thối, trẫm biết đám chó chết đó phái người cướp bóc thương cổ Đại Hán, nhưng ngươi thậm chí lén thả họ đi .. So với bọn chúng, ngươi tôn quý hơn nhiều. Ở Đại Hán trẫm, không nhìn người đó là ai, nhìn vào người đó làm gì, làm việc cao quý là người cao quý ... Chuyện này để sau trẫm nói với ngươi ... Giờ trẫm hỏi ngươi, phía sau các ngươi còn quân đội không?"

A Liệt Đa Cổ trả lời tất cả các câu hỏi của Lưu Trường, hắn cực kỳ am hiểu tình hình Bách Thừa, có khi còn am hiểu hơn đại vương của họ, dù sao thì hắn làm việc thật sự.

Còn Bách Thừa vương bị bỏ một bên, Lưu Trường coi như ông ta không tồn tại.

Khi hai ngươi đang hỏi đáp, một tướng quân cao lớn đi tới.

"Bệ hạ, ha ha ha, thần bắt được sáu con voi lớn, đủ cho thần ăn mấy tháng."

Ngươi đó đi tới bên Lưu Trường, nhìn A Liệt Đa Cổ :" Ngươi là ai?"

A Liệt Đa Cổ không biết phải trả lời ra sao thì Lưu Trường nói thay hắn:" Đây là A Liệt Đa Cổ, người trước đó đánh bại nước Khổng Tước, giờ là người mình rồi."

Hạ Hầu Táo quan sát kẻ trước mắt, đột nhiên đấm một phát vào ngực hắn:" Ha ha ha, ta sống lâu như thế rồi, ngươi là kẻ đầu tiên dám trêu chọc thái úy, ta không thích đám người các ngươi, nhưng ta thích ngươi đấy."

A Liệt Đa Cổ sợ hãi:" Ta không cố ý ..."

Hạ Hầu Táo cười to:" Đừng sợ, thái úy có tuổi rồi, chỉ cần ngươi chạy đủ nhanh, ông ấy không đuổi được ngươi đâu."

Tiếp đó lại có tướng quân khác tới, mới đầu A Liệt còn sợ hãi, nhưng bọn họ chẳng coi hắn là người ngoài, cả đám đó vừa cười đùa, vừa bàn việc tiếp theo.

Vì tên hắn khó đọc, Lưu Trường gọi luôn hắn là A Liệt:" A Liệt, ngươi thấy sao?"

A Liệt không ngờ hoàng đế hỏi suy nghĩ của mình đáp:" Đi về phía bắc, có một cái thành, rất gần, cưỡi ngựa chỉ cần một phần ba canh giờ ..."

Lưu Trường cùng mọi người tới tòa thành đó nghỉ ngơi.

Trận đánh này quá đẹp, quân Hán dùng ưu thế áp đảo, lấy nhàn thắng mệt, đánh toàn quân Bách Thừa tan tác, chém hơn ba vạn, bắt sống một vạn, đoạt vô số vật tư. Hiếm có hơn nữa là họ bắt được toàn bộ quân vương các nước phía nam và tướng quân của chúng.

Lưu Trường ngồi trong gian phòng lớn, trước mặt là đủ các loại thịt, các tướng quân ngồi xung quanh, có cả A Liệt.

A Liệt tim đập thình thịch, đứng ngồi không yên.

Hắn chưa bao giờ ăn cơm với quý tộc.

Không khí bữa tiệc rất sôi động, mọi người nối nhau ca tụng bệ hạ anh minh, ăn thịt miệng lớn, A Liệt cũng dần bị người ta cảm nhiễm, cũng lắp bắp lấy lòng hoàng đế.

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment