"A Liệt, sao ngươi đầu hàng nhanh thế?"
"Ta thấy bệ hạ đánh bay ba người, thế là ta chạy ngay, không dám quay đầu lại."
"Ha ha ha !"
Cả đám cười rộ lên, Hạ Hầu Táo càng ôm cổ hắn, cực kỳ đồng cảm:" Không trách ngươi được, ai thấy cũng chạy cả ... Ngươi còn chưa thấy bệ hạ đánh chết con voi kia, tên chỉ huy vứt vũ khí chạy chắc nhanh hơn cả ngươi."
"Ha ha ha !" Quần hiền thấy A Liệt trả lời như vậy thì thân thiết bội phần, lần đầu bọn họ gặp bệ hạ cũng là bị đuổi đánh chạy chối chết sau đó là thần phục:
Cơm no rượu say rồi, Lưu Trường mới cùng mọi người bàn bạc đại sự.
"Trẫm không muốn diệt Bách Thừa, căn cơ của Bách Thừa đã bị hủy rồi, không khác gì diệt quốc hết, trẫm muốn cả phương nam triều cống trẫm. Chuyện tiếp theo ở đây giao đám Lưu Khải, chúng ta đối phó với Khổng Tước. Trẫm muốn đánh tới thành Hoa Thị cho Khổng Tước vương cả đời này không dám tự ý chủ trương nữa ... A Liệt ngươi có quen thuộc phía Khổng Tước không?"
"Có ạ!"
"Tốt, thế này đi, tù binh của Bách Thừa giao cho ngươi, ngươi tự chọn tâm phục trong đó, nhanh chóng tổ chức quân đội đi, trẫm cần một đội quân quen thuộc đương địa."
"Tù binh giao cho thần sao?"
"Đúng, giao cho ngươi hết, trẫm không biết những kẻ này, không rõ tốt xấu, kẻ nào hại thương cổ Đại Hán thì không giữ lại, hiểu chưa?"
"Vâng!"
"Cho ngươi hai ngày."
A Liệt từ trong mơ tỉnh lại, ngồi bật dậy, người vẫn còn hoang mang, hắn vỗ vỗ má, tất cả là sự thật, không phải là giấc mơ.
Sống lâu như vậy, đây là buổi sáng hắn vui nhất.
Hắn không nói rõ được rốt cuộc tư vị đó thế nào, tựa hồ sau một đêm hắn sống lại, vội vàng đứng dậy, hôm nay có rất nhiều việc phải làm.
Trước tiên hắn phóng thích hơn sáu mươi người, đều là bộ hạ và tướng lĩnh cùng hắn tác chiến, họ đều tài năng, song vì xuất thân thấp kém mà không được thăng tiến ... A Liệt muốn họ giúp mình làm lên việc lớn. Nhìn từng khuôn mặt hoang mang sợ hãi, A Liệt không chế giễu họ.
"Ta biết, các ngươi sợ làm trái lời thề với Phạm Thiên."
"Nhưng bọn chúng đã bao giờ tuân thủ lời thề chưa? Chúng thề bảo vệ bách tính, làm việc tốt, chúng có làm không? Chúng ta rõ ràng giỏi hơn chúng, nhưng luôn bị khinh thường làm nhục ... Cả thương phiến bán hàng giả còn coi thường chúng ta."
"Ai muốn theo ta thì đứng lên, ta dẫn các ngươi đi theo một vị thần linh khác, người đó nhân từ, thương xót, vô địch ... Hơn nữa, đó là vị thần sống."
"Kẻ nào không muốn thì về đi."
Bọn họ do dự rất lâu, chỉ có hơn mười người đứng lên đi về phía A Liệt.
"Tốt lắm ..." A Liệt không thừa lời với những người còn lại, chỉ phất tay, coi như thả họ đi:
Tiếp theo là đám quý tộc tới từ các nước phương nam.
Những kẻ này bị trói, quỳ trước mặt A Liệt, bọn chúng rất phẫn nộ, sao có thể để cho kẻ hạ cấp tới thẩm phán bọn chúng chứ?
A Liệt chỉ mấy người trong đó:" Hắn, hắn ... Còn cả hắn, và hắn nữa, lôi đi chém đầu."
Đám tù binh tức thì xôn xao, lúc này chẳng quan tâm cao quý thấp hèn gì nữa, nối nhau cầu xin.
"Bọn ta bị Bách Thừa vương xúi bẩy."
"Bọn ta vô tri, mạo phạm thần linh."
"Bọn ta nguyện ý quy thuận, bọn ta nguyện ý quy thuận."
Họ sợ thật, Lưu Trường với họ nói là thần, nhất là khi y giết chết một con voi chiến, họ bàng hoàng, đó căn bản không phải người phàm! Thì ra tin đồn là có thật, hoàng đế của Hán là thần.
A Liệt tạm thời để mặc đám này, hắn lai đi chọn những sĩ tốt giỏi nhất trong số tù binh, tổng cộng được 2000 người, thay quân giới, tiền hành an bài nhân sự. Năng lực của hắn rất cao, nhanh chóng hoàn thành căn dặn của Lưu Trường, còn làm rất tốt.
A Liệt nhờ công quy thuật được tước vị, thành một vị tứ xa thứ trưởng của Đại Hán.
Oanh động của cuộc chiến vừa rồi nhanh chóng lan đi, Bách Thừa rầm rộ phản kích khiến các nước tâm phục khẩu phục. Không ngờ rằng quần Hán lại tới nhanh như thế, mãnh liệt như thế, mạnh mẽ như thế, chỉ một trận đã đánh tan tác quân Bách Thừa. Biểu hiện của Lưu Trường được đám tàn quân truyền đi khắp nơi, ở đất nước mang sắc thái thần thoại này, Lưu Trường được hình dung là người khổng lồ, to hơn voi chiến, sức khỏe vô song, một đòn giết voi ...
Đám tiểu quốc vô cùng sợ hãi, triệu tập đại thần làm sao lấy lòng vị hoàng đế này.
Cũng có người vô cùng vui sướng, như nước Đại Hạ, phía quan phủ Đại Hán đã đổi sang gọi là nước Ba Tư, Ba Tư luôn tích cực kiến lập ngoại giao với Đại Hán. Nhưng vận khí của họ không tốt, một bên là Hung Nô, một bên là Thân Độc, sau lưng là An Tức ... Đại Hán tới, làm họ thấy hi vọng kiến lập ngoại giao.
Vui nhất là Khổng Tước vương.
Khi ông ta nghe thấy hoàng đế Đại Hán đích thân tới nghiền nát người Bách Thừa, kích động phát khóc.
Đánh hay lắm.
Đại Hán báo thù cho ta rồi.
Nhưng khi ông ta nghe thấy tin quân đội Đại Hán tiến về phía mình, ông ta không cười nổi nữa.
"Phùng công, ta trung thành với bệ hạ, chưa từng làm trái." Kẻ giết vua cẩn thận nói với Phùng Kính ngồi bên cạnh:
Phùng Kính bình tĩnh nói:" Hai ngoại vương các vị lần này đắc tội lớn với bệ hạ rồi ... Với tính khí của bệ hạ, dù ta ra mặt khuyên nhủ cũng chưa chắc đã ích gì. Hơn nữa họ sẽ tới nhanh thôi. Nếu đại vương tin ta, vậy hạ lệnh mở thành, đích thân ra ngoài nghênh tiếp bệ hạ, lễ nghi chu đáo, có lẽ bệ hạ sẽ xá miễn cho."
Kẻ giết vua trầm tư chốc lát:" Không phải ta không tin bệ hạ, ta chỉ lo bệ hạ bị đám tiểu nhân Bách Thừa mê hoặc."
"Vậy đại vương có thể toàn lực phòng thủ, đợi bệ hạ phá thành thế thì không cần tiểu nhân khuyên gian nữa, cả tòa thành này sẽ không ai sống được đâu."
"Nhưng còn ngài trong thành mà."
"Bệ hạ chẳng để ý đâu."
Kẻ giết vua mắt tái nhợt, cuối cùng nhụt chí nói:" Ta mở cổng thành ..."
Khổng Tước vương hạ lệnh mở tất cả các cổng thành, thu lại toàn bộ bố trí phòng ngự, ông ta đích thân rời thành mười dặm, không mang theo bất kỳ giáp sĩ nào, chỉ có một đám quý tộc.
Bọn họ đứng đó run rẩy đợi vận mệnh của mình.
Mặt đất rung chuyển, Kẻ giết vua nhìn về phương xa.
Đường chân trời, một đội kỵ binh đi ra, tốc độ không nhanh, thong thả đi về phía này, đội hình rất chỉnh tế. Mà ở chính giữa, Lưu Trường cực kỳ bắt mắt, vóc người cao lớn, ngựa trắng giáp nặng, sát khí đằng đằng.
Đội quân đó càng tới gần, đám quý tộc càng cảm thụ được khí thế khiếp người đó.
Lưu Trường thúc ngựa, nghênh ngang đi tới trước mặt đám quý tộc, lạnh lùng nhìn họ:" Trẫm chính là thiên tử Đại Hán."
"Bệ hạ ..." Kẻ giết vua lần đầu gặp Lưu Trường, tức thì nhũn người, quỳ trước mặt Lưu Trường, khóc rơi nước mắt.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com