"Sư phụ, đệ tử không hiểu."
"Ồ, ngươi có gì không hiểu chứ?"
"Trước kia sư phụ nhiều lần từ chối thiện ý của bệ hạ, chỉ một lòng vì hoài bão, sao lần này lại tích cực nhận lời điện hạ như thế? Chẳng lẽ bệ hạ không bằng điện hạ sao?"
"Ngươi hiểu cái gì? Nay bệ hạ không có mặt, quốc sự rơi vào trên người điện hạ, điện hạ ít tuổi, cần cụ trị quốc, nay cần tới ta, nếu ta vì hư danh mà từ chối thì còn ra thể thống gì?"
Đệ tử nghe thế, lòng thêm phần kính phục sư phụ, vội hành lễ thụ giáo.
Thấy đệ tử hiểu rồi, Hạ Vô Thư gật gù hài lòng.
"Lương, thời gian nữa ngươi đi Lũng Tây khảo sát y quán đương địa. Phải rồi, đồng thời chú ý động tĩnh của bệ hạ, lâu rồi không gặp, ta rất nhớ bệ hạ, nếu biết bệ hạ sắp về phải kịp thời báo tin cho ta, không được chậm trễ."
An bài xong người canh chừng, Hạ Vô Thư mới yên tâm tới trước cổng thành, kích động nhìn tòa thành hùng vĩ, mắt đỏ hoe, vốn tưởng mình sẽ chết ở bên ngoài, không ngờ bệ hạ ... Khụ khụ, điện hạ cầu tới lão phu.
Điện hạ triệu kiến, tất nhiên là mình phải tới, điện hạ ít tuổi, cần mình nâng đỡ.
Trường An vẫn là Trường An náo nhiệt đó, thánh thiên tử rời đi tựa hồ không gây phong ba gì, hết thảy sóng yên biển lặng.
Hạ Vô Thư không vội đi bái kiến điện hạ, ngược lại đi quanh Trường An, ông đã lâu lắm rồi chưa về đây.
Cùng lúc đó trong Hậu Đức Điện, Lưu An ngồi ở thượng vị nghe đại thần báo cáo.
"Huynh trưởng, có thể tìm ra những ngôn luận đó xuất phát từ nơi nào không?"
Người tới bẩm báo là Thành Dương vương Lưu Chương, hắn có thân phận khác, là chủ quản Tú Y phủ.
Từ khi bệ hạ đi, triều đường trở nên rất hài hòa, quân thần vui vẻ, thực ra trong mắt Lưu Trương, xung đột quân thần đang đợi tích tắc bùng nổ, cục diện đó còn kịch liệt hơn trước chục lần ... Trong một tháng đầu, quần thần còn nhẫn nại, không dám làm bậy, nhưng sau khi bọn họ không ngừng thăm dò giới hạn của Lưu An, phát hiện ra hắn chưa từng giết người.
Quần thần lần nữa lấy Lễ phái làm đột phá, ý đồ đem tranh đấu học thuật lên triều đường, tăng cường đả kích Nho gia, họ tựa hồ khẳng định vị tân quân thích Hoàng Lão sẽ đồng ý.
Nhưng Lưu An nhìn thấu ý đồ của họ, không phải là họ muốn đối phó với Nho gia, mà là các trọng thần tiên hoàng chiếm cứ vị trí trọng yếu, như Trương Thương, Giả Nghị, Loan Bố, Lục Giả ... Họ đang đào hố bẫy hắn.
Phương thức ứng phó của Lưu An rất đặc biệt, hắn trực tiếp gọi Nho sinh của thái học tới hỏi kế, bất kể địch muốn gì, kéo chiến trường tới lĩnh vực sở trường nhất của mình là đúng.
Lưu An thông qua chuyện hỏi kế này, củng cố tân lễ, vỗ về Nho gia tổn thương nghiêm trọng, giam hai đại thần đàn hặc Nho gia, giao Triều Thác thẩm vấn.
Nhưng như thế làm cục diện càng dao động, quần thần đàn hặc lẫn nhau, phản đối chính lệnh triều đình ... Nói khó nghe chút là bọn họ không để vị quân vương trẻ này vào mắt.
Nhưng Lữ hậu, hoàng hậu cùng Lữ Lộc đều im lặng, để Lưu An tự ứng phó.
"Điện hạ năm ngoái hạ lệnh mở rộng khảo hạch lấy bình dân làm chủ, các nơi mở hơn 450 cuộc khảo hạch, chiêu mộ hơn 1600 quan lại ... Quần thần bất mãn, nói yêu cầu khảo hạch quá hà khắc, đa số bách tính bình dân mới qua được, ảnh hưởng tới lợi ích của họ ... Giờ điện hạ lại ra lệnh quan lại tại chức phải qua được khảo hạch, hai lần không thông qua sẽ cách chức. Những kẻ dựa vào gia tộc hoặc tiếng hiếu thảo có chức vị, làm sao qua được khảo hạch? Chúng không muốn mất chức, vì thế hoạt độc tích cực."
"Gần đây tin đồn liên quan tới điện hạ không phải xuất hiện ở Trường An, mà từ địa phương trước, mới truyền tới Trường An."
Lưu Chương trong lòng phẫn nộ, vì Lưu An mạnh tay cách tân hệ thống quan lại, nhiều nơi liền xuất hiện tin đồn, nói thái tử mưu phản.
Chúng nói thái tử muốn thay hết quan lại do bệ hạ an bài, đổi tâm phúc của mình, vì khống chế Đại Hán, chuẩn bị mưu phản.
Tin đồn lan đi nhanh chóng, Lưu Chương ngứa răng, cho rằng bệ hạ không có nhà thì ta không dám giết người sao?
Hắn trấn áp kẻ truyền bá tin đồn trên quy mô lớn, thậm chí trực tiếp lấy tội phỉ báng thái tử giết mấy người, nhưng cái đáng sợ của tin đồn là không cách nào có thể ngăn chặn hết được.
Lưu An trông có vẻ rất bình tĩnh:" Huynh trưởng đừng nóng, chúng bắt đầu dùng tới thủ đoạn hạ cấp này, chứng tỏ chúng sợ rồi, chính sách của ta là chính xác. Chất lượng quan lại quyết định sự chấp hành của chinh sách, đám giá áo túi cơm đó cho hưởng phú quý đã là nhân đức, ta sẽ không cho chúng gây hại địa phương."
"Nhưng tin đồn ảnh hưởng rất xấu tới điện hạ."
"Chẳng lẽ huynh trưởng lo a phụ nghe nói sẽ giết ta à?"
Lưu Chương lắc đầu:" Thần chỉ lo ảnh hưởng tới danh dự của điện hạ."
"Không ảnh hưởng được, còn hữu dụng cho ta, phát tán tin đồn, ly gián thái tử và bệ hạ, đây là tội lớn. Ta đang lo không có cớ đây, chúng tặng ngay cho một cái. Huynh trưởng, sau này bắt người biết dùng lý do gì chưa?"
"Ha ha ha, cần gì phiền thế, chỗ Vương công có giáp ..."
"Ta không tránh, ngươi làm gì được ta? Gia phụ Đại Hán hoàng đế, đại ca ta nay đang ở Hậu Đức điện chấp chính, ai dám bắt ta?"
Lưu Tứ ngẩng cao đầu, từ khi Lưu Trường rời Trường An cuộc sống của nó trở nên rất khoan khoái.
Nó đã 5 ngày không bị đánh rồi.
Lần trước bị đánh là vì có người trực tiếp tới hoàng cung cáo trạng với a mẫu, a mẫu không giống a phụ biết tất cả mọi chuyện ở Trường An, nên nó chỉ cần làm kín đáo chút sẽ không ăn đòn.
Đổng Trọng Thư ở bên cẩn thận kéo tay nó:" Đại vương ..."
"Sợ gì, giờ đại ca ta trị quốc, chúng làm gì được ta?" Lưu Tứ nói rất ngông cuồng:
Hạ Hầu Tứ phụ họa:" Đúng, ngươi là chư hầu vương, thiên hạ làm gì có chuyện chư hầu vương phải nhường đường? Chúng ta không nhường, ngươi nói xem có nên húc chết bọn chúng không, ngươi nói một cái, ta húc ngay ..."
Thì ra ba người Lưu Tứ trộm xe ra ngoài thành chơi, chắn đường xe người ta, nhưng Lưu Tứ không nhường đường.
Chỉ có Đổng Trọng Thư sợ hãi tới cực điểm.
"Đại, đại vương, nhìn, nhìn xe của họ."
Lưu Tứ nhìn tuấn mã kéo xe, tới năm con ngựa thần tuấn, lại cùng màu, còn xe ngựa của mình thảm vô cùng, nháy mắt với Đổng Trọng Thư, ý bảo ta hiểu rồi, lớn tiếng quát:" Huynh đệ ta nói, chỉ cần để lại một, à không hai con ngựa, ta sẽ tha cho các ngươi."
"Đại vương ... Năm ngựa, năm ngựa ..." Đổng Trọng Thư thấy trước mặt đen xì:
Lưu Tứ kinh ngạc: "Hả, ngươi muốn cả năm con ngựa à, trước giờ ta tưởng ngươi là quân tử, sao nói ra lời cường đạo như thế?"
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com