Xe đối diện nhìn Lưu Tứ, chẳng tức giận, chỉ cười nói nhỏ gì đó với người bên trong xe, có vẻ ung dung lắm, võ sĩ sau lưng họ cũng bình thản như không.
Lúc này đến tên ngốc như Hạ Hầu Tứ sực tỉnh nói:" Đại vương, không ổn rồi, chúng đi xe năm ngựa giành cho chư hầu vương."
Lưu Tứ tỉnh ngộ:" Hả, chúng muốn mưu phản à?"
Đổng Trọng Thư thở dài, tới mức này nó chẳng muốn nói gì thêm nữa rồi.
Đúng lúc này ở xe đối điện có người đi xuống, người này rất trẻ, tuổi không hơn đại ca được bao nhiêu, Lưu Tứ không nhận ra, tuy gầy gò nhưng trông hắn … ặc, không ngờ hơi giống a phụ ... Hắn ăn mực cũng rất hoa lệ
Người kia hỏi: "Lưu Tứ hả?"
Lưu Tứ tức thì có cảm giác không lành: "Ngươi là ai?"
"Hôm nay sẽ cho ngươi biết ta là ai?"
Ngươi kia ra lệnh cho tả hữu, tức thì đám Lưu Tứ chưa kịp chạy đã bị bắt.
Trong xe ngựa, Lưu Tứ và Hạ Hầu Tứ xoa mông, cẩn thận nhìn người trẻ tuổi ngồi đối diện, Đổng Trọng Thư rất cung kính, nó không bị ăn đòn.
"Đại nhân ..."
"Giờ biết ta là đại nhân nhà ngươi rồi chứ?"
"Biết rồi, biết rồi ạ, nhìn bộ dạng của ngài là biết rồi, nghe khẩu âm của ngài thì là đất Tề ... Không biết là vị huynh trưởng nào của quả nhân?"
Lưu Tứ thấy rất xúi quẩy, vừa mới ra ngoài thành chưa đi được bao xa thì gặp phải chư hầu vương, người đó chưa nói bản thân là ai đã đánh mình một trận, vừa đánh vừa cười, tựa hồ hưởng thụ cảm giác đánh mình lắm vậy, đúng là thái quá.
Rõ ràng mọi người đều là chư hầu vương, ngươi chẳng qua hơn ta vài tuổi thì có thể đánh ta à?
Đợi gặp đại ca, xem xem ta cáo trạng ngươi ra sao.
Người kia chẳng trả lời Lưu Tứ, lần nữa chuyên tâm nhìn thế giới huyên náo bên ngoài, vẻ mặt đầy hoài niệm.
"Lâu lắm rồi không ra ngoài, không biết dọc đường thay đổi nhiều như thế."
Ba thằng nhãi yên tĩnh ngồi trong xe, Lưu Tứ còn ra hiệu cho hai đứa kia, bọn chúng xưa nay không chịu thua thiệt, lần đầu bị người ta đánh như thế, nhất định phải nghĩ cách báo thù.
Trong khi chúng ám thị với nhau thì xe ngựa chợt dừng lại.
Người kia thò đầu ra ngoài, tiếp đó nói:" Xuống xe."
Đám Lưu Tứ ngoan ngoãn xuống xe, nhìn về phía trước, chỉ thấy người tới nghênh đón đông nghìn nghịt, đi đầu không ngờ là đại ca Lưu An.
Lưu An nhìn ba thằng nhãi từ trên xe ngựa đi xuống, mặt đầy ngạc nhiên.
Lưu Tứ xoa mông trừng mắt với người kia, nhìn thấy đại ca thì không còn sợ nữa rồi, có giỏi thì ngươi đánh ta bây giờ xem.
Người kia thấy Lưu An thì cười to đi nhanh tới, hai người gặp nhau, Lưu Tứ định cáo trạng thì Lưu An đã hành lễ bái kiến:" Trọng phụ."
Người kia gật đầu:" An, ngày càng anh tuấn đó, lâu rồi không gặp, nghe nói ngươi đã thành gia, có con chưa?"
"Chua có ạ." Lưu An cung kính đứng bên đáp:
Lưu Tứ choáng, lảo đảo lùi lại.
Trọng phụ à?? Không phải là huynh trưởng sao?
Chẳng lẽ ...
Giao Đông vương Lưu Kiến quay đầu nhìn nó:" Giờ đã biết ta là vị huynh trưởng nào chưa?"
"Là Giao Đông vương đại ca ... Không, không là Giao Đông vương trọng phụ ..." Lưu Tứ lắp bắp:
Lưu Kiến cười phá lên, tiếp đó nhìn sang quần thần ra nghênh đón, mày nhìn lại, sắc mặt trở nên khó coi:" Kẻ nào là Triều Thác?"
Lưu An thấy trọng phụ đùng đùng nhìn quần thần như muốn tìm ra thứ cẩu tặc vu hãm mình mưu phản, vội nói:" Trọng phụ, Triều Thác không có ở đây, hắn có chuyện quan trọng phải làm, nên không ra nghênh đón."
"Sao, hắn vẫn đang bận đi vu hãm chư hầu vương các nơi à? Phủ của hắn ở đâu?" Lưu Kiến hừ lạnh, uy thế không kém:
Lúc này có người đi lên, bình tĩnh nói:" Giao Đông vương xin hãy theo bọn thần vào hoàng cung đã, thái thượng hoàng đang đợi."
Người lên tiếng là Lữ Lộc, Giao Đông vương nhìn hắn, tuy vẫn tức giận, nhưng không từ chối nữa, hai người cùng bối phận, Lữ Lộc lại là chí hữu của huynh trưởng ... Lưu An nắm tay trọng phụ lên xe, đi về phía Trường an.
Ba thằng nhãi bị lại, chẳng ai để ý.
Lưu Tứ gãi đầu:" Trọng phụ ta vượt ngàn dặm xa xôi tới tìm Triều Thác tính sổ à?"
Đổng Trọng Thư nghiêm túc nói:" Triều công đàn hặc Giao Đông vương mưu phản, Giao Đông vương tới, một mặt là để chứng minh mình không có ý mưu phản, mặt khác tìm Triều công đối đầu ... Đây là chuyện bình thường. Xưa nay Triều công không thích các chư hầu ..."
Lưu An cắt lời hắn:" Ngươi nói thế là võ đoán rồi, Triều Thác chỉ không thích chư hầu kém cỏi thôi, ngươi xem ta đi, hắn chưa từng đối phó với ta! Còn rất thích ta nữa."
Đổng Trọng Thư chưa nói, Hạ Hầu Tứ đã thò đầu ra:" Đại vương, có phải vì chúng ta quá yếu, người ta không thèm đối phó không?
Lưu Tứ như bị sét đánh.
Chẳng lẽ quả nhân là chư hầu vương mà ngay cả Triều Thác cũng không thèm đối phó sao?
Không thể nào! Nhất định không thể nào!
Giao Đông vương Lưu Kiến xuất hiện trong triều nghị hôm sau.
Quân thần chẳng hề thấy bất ngờ, bọn họ không quá nhiệt tình với Giao Đông vương, nhưng cũng không thể xem là lãnh đạm, họ đều biết mục đích hắn ở đây.
Triều Thác.
Chỉ cần là người có thể đối phó với Triều Thác, bọn họ đều hoan nghênh, dù có là ngoại vương.
Triều Thác hoàn toàn không coi Giao Đông vương ra cái gì, hiện hắn phụ trách hỗ trợ chiến sự, lấy danh nghĩa chiến tranh điên cuồng hút cạn tài phú các chư hầu vương tích lũy. Các chư hầu vương dù biết toan tính của hắn cũng chẳng thể làm gì, đó là việc họ nên làm, trừ khi định mưu phản, không thì tiền đó họ phải bỏ.
"Điện hạ!!! Giao Đông vương tới Trường An chưa tắm rửa đã triều kiến thái tử, đúng là đại bất kính! Thần xin điện hạ trị tội."
Người lên tiếng không phải là Triều Thác, mà là một ngự sử, Triều Thác nâng đỡ lượng lớn tâm phúc, cả ngự sử phủ đều là người của hắn, nay hắn chẳng cần đi tiên phong phát động chiến dịch nữa.
Quần thần nheo mắt, bắt đầu rồi sao?
Lưu Kiến đứng dậy, phẫn nộ nói:" Điện hạ, gian tặc trong triều rất nhiều, bọn chúng vu hãm ngoại vương, ly gián phụ tử huynh đệ, nếu để bọn chúng làm can như thế, e là có chuyện lớn."
Triều Thác đứng bất dậy:" Giao Đông vương ngài đang đe dọa điện hạ đấy à?"
Lưu Kiến lãnh khốc nhìn quần thần:" Ta chỉ chướng mắt với đám người các ngươi mà thôi.
Quần thần xôn xao.
Ở thời đại Lưu Trường, bọn họ quên đi một chuyện vô cùng quan trọng, chư hầu vương trừ đánh trận và triều cống ra còn có một tác dụng lớn.
Chính là giúp quân vương kiềm chế quần thần.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com