Thành Hoa Thị, vương cung Khổng Trước.
Các đế vương của Khổng Tước vì muốn thể hiện địa vị của mình, hăng say xây dựng tòa hoàng cung to lớn này, tổng cộng có bốn đời quân vương dùng hơn trăm năm xây dựng nó, quy mô không hề kém Vị Ương cung của Lưu Trường. Thậm chí mức độ xa hoa còn hơn nhiều, khắp nơi là màu hoàng kim. Khi người Hán điên cuồng đem hoàng kim làm đồ bồi táng chôn xuống đất, người Thân Độc cũng điên cuồng dùng hoàng kim để trang trí kiến trúc.
Lưu Trường ngồi trên vương tọa toàn bộ làm bằng vàng, vuốt ve các loại bảo thạch gắn trên đó, vương tọa rất cao lớn, quẩn vương có thể ngả ra sau dựa vào trên đó, nhưng với Lưu Trường mà nói thì vừa vặn.
Bên Hán triều còn ngồi quỳ, người Thân Độc từ xưa đã dùng ghế.
Khổng Tước vương bị cướp vị trí không có nửa phần bất mãn.
Trước kia ông ta ngồi đó chỉ cao hơn người khác một cái đầu mà thôi, Lưu Trường ngồi lên thành người khổng lồ cúi nhìn chúng sinh rồi, không có hình ảnh nào phù hợp với hình dung về một vị thần hơn thế, làm người khác nhìn vào không dám nảy sinh nửa phần phản kháng.
Hạ Hầu Táo cười to: "Bệ hạ, vương tọa này đúng là thiết kế cho người, người khác ngồi vào e là chân sẽ đu đưa trên không ... Ha ha ha, đây là thiên mệnh!"
Lời của hắn làm đám quý tộc Khổng Tước càng thêm sợ hãi.
Trong đất nước màu sắc mê tín cực nồng hậu này, câu nói đùa của Hạ Hầu Táo lại trở nên vô cùng hợp lý.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, uy danh của Lưu Trường đã truyền khắp Thân Độc.
Nghe nói y dùng gậy đập chết một con voi chiến.
Hơn nữa thể hình cao lớn đó, giống hệt hóa thân vị thần linh nào đó.
Lưu Trường nhanh chóng khơi lên một làn sóng sùng bái, truyền thuyết về y ngày một nhiều.
Nhưng Lưu Trường chẳng bận tâm tới những thứ đó, y nghiêm túc nhìn mọi người.
"Thân Độc có sáu nước lớn, mấy trăm thành nhỏ, trẫm muốn tất cả các quân vương của Thân Độc đều tới thành Hoa Thị bái kiến trẫm, kẻ nào không tới, trẫm diệt quốc gia của hắn."
"Hoặc trở thành nước chư hầu của trẫm, từ nay nghe lệnh trẫm, hoặc là cùng xuống đất với vương quốc của hắn."
Đám quý tộc đồng loạt đứng lên hô vang:" Như ý nguyện của bệ hạ."
Khổng Tước vương không chắc lắm hỏi:" Bên phía nước Đại Hạ cũng phải tới triều kiến bệ hạ sao? Bọn chúng không phải người Thân Độc, bọn chúng rất xảo trá. Xin thứ cho thần nói thật, bọn chúng đều là kẻ ác xảo trá sẽ không thực lòng phụng sự bệ hạ."
Lưu Trường liếc ông ta:" Tin tức mà không truyền được tới bên đó thì trẫm nấu ngươi, tin tức truyền tới mà hắn không đến thì trẫm nấu hắn."
Khổng Tước vương sợ hãi, không thừa lời nữa, vội vàng vâng dạ.
Sau khi toàn bộ quý tộc của Khổng Tước rời đi, A Liệt vốn cũng định đi theo, Lưu Trường giữ hắn lại, bực mình mắng vài câu, bảo hắn ngồi xuống.
Lúc này chỉ còn lại các tướng quân Đại Hán.
"Bệ hạ, không phải nói là đánh bại Bách Thừa, khuất phục Khổng Tước là được rồi à? Vì sao lại muốn họ tới bái kiến người?" Lư Tha Chi nghi hoặc hỏi:
"Đương nhiên là vì thu phục bọn họ rồi, tới thì đã tới rồi, chẳng lẽ đánh xong rồi về sao? Trẫm muốn các nước Thân Độc từ nay lệ thuộc vào Đại Hán, bắt đầu triều cống... Lần này thảo phạt Thân Độc, trong nước hao phí rất nhiều, chẳng lẽ trẫm lại làm chuyện lỗ vốn sao?"
"Kỳ thực bệ hạ đã khuất phục Thân Độc, Bách Thừa đã bại, Khổng Tước chẳng còn sức chiến đấu. Chỉ cần để lại một đại thần thích hợp, có thể từ từ thu phục toàn bộ Thân Độc." Lư Tha Chi cẩn thận nói:
Bọn họ quá hiểu bệ hạ mà, nói làm sao đây? Bệ hạ đi một cái là như ngựa hoang thoát cương vậy, không chịu khống chế nữa. Lư Tha Chi rất lo bệ hạ có ý tây tiến, tới khi đó càng đánh càng xa, chiến tranh sẽ hoàn toàn mất khống chế.
Lưu Trường nhìn sang A Liệt:" A Liệt, ngươi nói người Đại Hạ có tới bái kiến trẫm không?"
A Liệt lắc đầu:" Không tới ạ, bọn chúng đánh nhau với Khổng Tước bao nhiêu năm, làm sao dám tới thành Hoa Thị chứ ạ?"
"Vậy nếu trẫm đi đánh chúng, phần thắng lớn cỡ nào?"
"Mười thành ạ."
Lưu Trường tức thì đứng dậy:” Tốt, xuất phát!”
Lư Tha Chi sầm mặt hắn biết ngay sẽ có chuyện này mà, vừa rồi bệ hạ rõ ràng bệ hạ đánh chưa đã, đang ngứa tay lắm, chỉ biết thở dài, không dám ngăn cản.
Ngoài biển khơi, sóng cuồn cuộn.
Bị sóng đánh, thuyền chỉ lắc lư, tiếng huyên náo bên ngoài không ngừng vang vọng trong khoang thuyền, Chu Thắng Chi đứng ở mũi thuyền, mặt đầy mệt mỏi nhìn phương xa.
Chu Thắng Chi đi men theo bờ biển, tuy an toàn, không bị mất phương hướng, nhưng có thiếu sót lớn, đó là tốn thời gian.
Bọn họ xuất phát từ Mân Việt, đi theo đường bờ biển, vượt qua Nam Việt, vòng qua Phù Nam, đi thẳng là tới Thân Độc rồi. Nhưng Chu Thắng Chi cứ lượn vòng sát ven biển, lộ trình liền trở nên rất xa ... May mà không phải vô nghĩa, vị quý tộc lên thuyền từ nước Phù Nam là một người dẫn đường vô cùng ưu tú, vị quý tộc đó rất thích đi biển, từng tóm một con cá lớn mà đi sâu vào đại dương, hắn rất am hiểu tình hình xung quanh.
Hắn thậm chí từng dẫn người tới ven biển Thân Độc giao dịch, đáng tiếc, đó là một giao dịch thất bại.
Dựa theo lời người dẫn đường nói, đám người đó hung tàn mà tham lam, mắt chúng nhìn hắn như nhìn thấy miếng thịt mỡ ngon lành, căn bản không cách nào giao tiếp được.
Chu Thắng Chi chỉ muốn tìm được Thân Độc, hắn chẳng quan tâm có giao tiếp được với đối phương không, dù sao hắn có cách để giao tiếp.
Hoàng đầu quân trên hai mươi cái thuyền này sẽ khiến chúng phải ngồi xuống nói chuyện.
Chu Thắng Chi đã mệt mỏi lắm rồi, hắn mệt mỏi tới cực điểm, đi biển nhiều năm liền làm hắn trở nên tiều tụy từ trong ra ngoài. Mà nguy hiểm nhất là thuyền viên đã bắt đầu xuất hiện nhiều loại bệnh tật.
Dẫn đường đứng bên cạnh Chu Thắng Chi, hắn cực kỳ kính phục vị tướng quân này.
Hắn chưa bao giờ gặp một người kiên cường như thế, dọc đường đi, bọn họ gặp không biết bao nhiêu rắc rồi, các tướng sĩ nhiều lần muốn kết thúc chuyến đi, quay về nhà. Đều do vị tướng quân này ra mặt vỗ về hết lần này tới lần khác, giải quyết tất cả phiền toái, rốt cuộc bọn họ cách thành công chỉ trong gang tấc.
"Bờ biển bên kia chính là của người Thân Độc. Có điều ở đó không có cảng, phải đi về phía trước, tiếp đó nữa là nước Bách Thừa, ở đó có cảng lớn, chiến thuyền, thương thuyền. Nhưng người Bách Thừa cực kỳ bài ngoại, ta ra biển không muốn gặp phải chiến thuyền của chúng, chúng tấn công rất vô lý."
"Thân Độc!" Chu Thắng Chi mở miệng, ánh mắt nhìn lục địa ngày một rõ ràng:
"Đúng! Thân Độc!” Người dẫn đường khẳng định.
Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com