Gia Phụ Hán Cao Tổ ( Dịch Full)

Chương 945 - Chương 946: Ngươi Tới Rồi.

Chương 946: Ngươi tới rồi.

Bao năm thăm dò, rốt cuộc cũng có thu hoạch.

Bọn họ đi từ bờ biển tới được phía nam Thân Độc.

Đây là một thành quả quan trọng của Đại Hán, Đại Hán hoàn toàn có thể dựa vào các cửa cảng Chu Thắng Chi không ngừng xây dựng trên đường, đả thông con đường trên biển.

Chu Thắng Chi nhớ tới tấm bản đồ nguệch ngoạc như trẻ con của bệ hạ, vậy mà lại là thật, hắn mà đi theo tấm bản đồ đó có lẽ lúc này đang ở Trường An nhận phong thưởng rồi … bao năm rồi nhỉ, hắn không nhớ nữa, cảm chừng như cả đời người … hít sâu một hơi áp cảm xúc xuống, hắn hô khàn giọng:" Lên bờ!"

Cùng với cờ từ chủ hạm vẫy lên, các thủy thủ trên thuyền khác lớn tiếng hoan hô, có người ôm nhau khóc, hành trình gian nan này cuối cùng cũng kết thúc rồi.

Chu Thắng Chi lên bờ trước tiên, thuyền đỗ cách không xa, các giáp sĩ kéo thân thể ướt sũng bước lên lãnh địa của Thân Độc. Bọn họ rốt cuộc cũng hoàn thành sứ mệnh rồi, Chu Thắng Chi vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng đó, nhưng khi thực sự tới nơi, hắn chẳng kích động, chỉ cảnh giác nhìn quanh, sai giáp sĩ đi thăm dò, tránh bị tập kích.

Nhiều năm quân ngũ đã thực sự rèn luyện một tên hoàn khố thành quân nhân hợp cách rồi.

Đợi rất lâu, thám báo mang về tin tức, phía trước có một thành trì.

"Thành trì này rất gần biển, bất kể thái độ của chúng với Đại Hán thế nào, tòa thành này phải nắm dưới sự khống chế của chúng ta, thế mới có thể xây dựng cảng."

"Ngài muốn chiếm tòa thành đó à?" Dẫn đường kinh ngạc:" Nhưng chúng ta đâu biết gì về họ."

"Ta không cần biết chúng, chúng mới nên biết ta."

Lên bờ rồi, Chu Thắng Chi tựa hồ tìm lại được sức sống đã mất từ lâu, lưng ưỡn thẳng lên, giọng sang sảng:" Ta muốn tòa thành đó, ta muốn xây dựng cảng ở đó! Lệnh các giáp sĩ nghỉ ngơi nửa ngày, đợi ăn xong bữa thứ hai, chúng ta sẽ chiếm tòa thành đó!"

"Vâng!"

Mọi người bắt đầu nghỉ ngơi tại chỗ, để tránh địch phát hiện có chuẩn bị, bọn họ không đốt lửa, ăn bánh khô, uống nước suối, ăn xong là tranh thủ ngủ ngay.

Nửa ngày sau, Chu Thắng Chi giữ lại một phần trông thuyền, đích thân dẫn hơn 7000 người, tập kích tòa thành kia.

Bọn họ lặng lẽ tới khu rừng cách tòa thành không xa, nhìn chằm chằm tòa thành đó.

Xung quanh tòa thành đó đều là đất bằng, kỵ binh của bọn họ không nhiều, không cách nào đánh vào thành trước khi địch phản ứng, vậy chỉ còn có thể cường công thôi. Nơi này có rừng, vừa vặn chế tác vũ khí công thành.

Chu Thắng Chi không cố ý che giấu hành tung nữa, vì hắn nhìn rồi, với quy mô tòa thành đó, tựa hồ chẳng cần dùng vũ khí công thành cũng dễ dàng phá được. Nhưng Chu Thắng Chi không muốn làm thế, bất kể đối phương nhỏ bé ra sao, hắn cũng muốn đảm bảo cho sự an toàn của các giáp sĩ. Họ theo hắn lâu như thế, khi sắp hưởng thụ thành quả, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Khi Chu Thắng Chi chuẩn bị xong, hoàng đầu quân bắt đầu dàn trận tấn công thì chủ tướng địch xuất hiện.

Chu Thắng Chi tưởng tượng rất nhiều, nào là kẻ địch trực tiếp đầu hàng, nào là liều chết kháng cự, nào là đồ thành ...

Nhưng hắn không ngờ.

Khi hắn dẫn giáp sĩ xông vào thành, trong thành có vài kỵ sĩ thong thả đi ra, trong đó có một người bình tĩnh chào hỏi hắn.

Là đệ đệ hắn, Chu Á Phu.

Đệ đệ hắn đứng đó vẫy tay, dường như nói: Huynh tới rồi !

Hậu Đức Điện, Trường An.

Bốn vị trọng thần quỳ trước mặt Lưu An, ai nấy bất an.

"Điện hạ, Giao Đông vương thân là ngoại vương, không thể ở lại Trường An, để hắn sớm về đi thôi."

Người lên tiếng là Thân Đồ Gia.

Mới đầu Thân Đồ Gia rất hoan nghênh Giao Đông vương, cho rằng hắn tới để đối phó với Triều Thác, không ngờ Giao Đông vương đánh lạc hướng tất cả bọn họ, trực tiếp mượn danh nghĩa Triều Thác gây chuyện với quần thần. Lần triều nghị nào hắn cũng tham gia, mỗi khi bọn họ dâng tấu đều đứng ra phản bác, chỉ trích, cho rằng cả đám bọn họ là gian tặc, phải bị thanh trừ.

Hắn thỉnh cầu điện hạ nghiêm trừng gian tặc, nếu không do mình ra tay, tới khi đó điện hạ trừ quốc của mình là được.

Cách chơi không cần mạng đó làm quần thần không biết làm sao, mà bọn họ sao không đoán ra, Giao Đông vương là do điện hạ mời tới.

Lưu Trường không cần thông qua ngoại vương trấn áp quần thành, càng chẳng cần dùng quần thần trấn áp ngoại vương ... Nhưng Lưu An cần.

Lưu An gần đây gặp phải lực cản rất lớn, đám quyền quý không chịu buông bỏ lợi ích trong tay, làm các loại chính sách của Lưu An thực thi vô cùng khó. Thề là Lưu An bất cần biết, mời luôn Giao Đông vương tới.

Được Giao Đông vương đi đầu, Yên vương, Triệu vương, Lương vương cũng nối nhau dâng thư, chiếu mũi giáo vào bách quan, cả cửu khanh cũng bị điểm danh, nói bọn họ chuyên quyền độc đoán, lấn át thái tử.

Quần thần không ngồi yên được nữa, vội phái đại biểu ra, đàm phán với điện hạ.

Lưu An thong thả nói:" Ta cũng rất muốn để trọng phụ về ... Chỉ là, gần đây trong ngoài triều đều nói ta muốn làm chuyện bất lợi cho a phụ, gài nhân thủ khắp nơi. Nếu lúc này đuổi ngoại vương, đuổi trọng phụ của mình, há chẳng phải là xác thực cách nói đó à? Ta đành chịu ..."

Lục Giả vội vàng lên tiếng:" Điện hạ cứ yên tâm, đó chẳng qua là tin đồn của đám tiểu nhân, thần nhất định diệt trừ chúng, để chúng không thể hại thanh danh điện hạ nữa."

"Ài, tuổi ta còn nhỏ, xử trí quốc sự không tốt, mong được nghe các vị trọng phụ ... A phụ trước khi đi cũng từng bảo ta nghe lời các trọng phụ nhiều hơn ... Hay thế này, các trọng phụ hạ lệnh cho Giao Đông vương về nước nhé."

Lục Giả há hốc mồm, hay quá, chúng ta có thù oán gì à?

Bọn ta hạ lệnh xua đuổi ngoại vương à? Vậy ngoại vương sẽ nghĩ gì? Hoàng đế không có mặt, nên quần thần nắm triều chính đúng không? Lời này lọt vào tai bệ hạ xem … thậm chí không cần, chưa ai quên thái hậu vẫn ở trong cung.

"Điện hạ! Tuy người còn nhỏ tuổi, nhưng xử lý quốc sự rất đúng mực, quần thần nghe chiếu lệnh của điện hạ, điện hạ trị quốc có phương pháp, sánh với Nghiêu Thuấn ..."

"Vậy là sách lược trị quốc của ta không có vấn đề gì hả?"

"Tất ... Tất nhiên là không có vấn đề gì."

"Vậy thì tốt, ta cũng yên tâm để Giao Đông vương về rồi, yên tâm, ta sẽ viết thư cho các trọng phụ khác, để họ đừng vội tới gặp ta ... Phải rồi, ta chuẩn bị thiết lập y phủ, mưu lợi cho thiên hạ, Hạ Vô Thư đã tới Trường An, vừa vặn thương thảo chuyện này, các khanh thấy sao? Tốt chứ?"

Quần thần cúi đầu, như bị cái gì đó bóp cổ.

"Tốt!"

"Tốt ạ!"

Các bạn đang nghe truyện tại Thư viện audio miễn phí truyendocviet.com

Bình Luận (0)
Comment