Giam Nàng Trong Trướng - Tụ Tụ Yên

Chương 71

Mọi người lục tục rời đi, trong điện chỉ còn lại vài người bọn họ.

Dù có Thái hoàng thái hậu ở bên, Tống Hành cũng không thể kiềm chế cơn giận trong lòng. Hắn hất mạnh tay của Trương nội thị ra, gầm lên một tiếng, quát y cút đi.

Trương nội thị chưa từng thấy Tống Hành nổi giận đến mức này, sợ đến mức hai chân mềm oặt. Thái hoàng thái hậu thấy vậy, lập tức ra hiệu cho hắn lui xuống.

Nhưng chưa kịp bước được mấy bước, Tống Hành đã từ trên đài lao xuống, ba bước gộp thành hai, tiến thẳng về phía Thẩm Kính An và Thi Yến Vi.

“Nhị lang! Dừng tay! Cháu thật sự muốn vì một nữ nhân mà mê muội đến vậy sao?!” Thái hoàng thái hậu hốt hoảng kêu lên. Đúng lúc hai nước đang đàm phán hòa bình, sao có thể giết sứ giả nước Ngụy? Bà sốt ruột can ngăn, đến mức quên gọi hắn là “Thánh thượng”, chỉ biết dùng cách xưng hô như khi còn ở Thái Nguyên, hy vọng có thể kéo hắn tỉnh lại.

Nhưng trong đầu Tống Hành chỉ có ý niệm giết chết Thẩm Kính An, không để Thi Yến Vi rời khỏi hắn. Lời của Thái hoàng thái hậu toàn toàn bị hắn phớt lờ.

Thi Yến Vi thấy hắn càng lúc càng gần, không kịp nghĩ ngợi nhiều, nàng chỉ biết rằng nàng không thể chịu đựng thêm một giây phút nào ở lại Tử Vi Thành này hay bên cạnh Tống Hành nữa. Nàng dồn hết can đảm, bất chấp tất cả, chắn trước Thẩm Kính An.

“Tống Hành, nếu ngươi muốn giết a cữu của ta, thì hãy giết ta trước! A cữu là người thân duy nhất trên đời này đối xử tốt với ta. Nếu hôm nay người chết dưới tay ngươi, ta nhất định sẽ không sống một mình!” Vừa nói, nàng vừa rút chiếc trâm vàng trên tóc, không chút do dự kề sát vào cổ mình.

Tống Hành hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt mất kiểm soát. Dù thấy Thi Yến Vi lấy mạng uy hiếp, hắn vẫn không lùi bước, tay siết chặt thanh kiếm, cất giọng khàn đặc: “Âm Nương, tránh ra! Trẫm không muốn làm tổn thương nàng, đừng ép trẫm!”

Đã bước đến nước này, không thể quay đầu lại. Nếu Vũ An hầu thực sự chết, Tống Hành nhất định sẽ nổi giận với nàng vì đã nhận Thẩm Kính An, chứ đừng nói đến việc tuân thủ ước hẹn năm năm. Thay vì chết mòn trong thâm cung, chết ngay bây giờ có lẽ chính là sự giải thoát.

Đầu trâm đã đâm vào da thịt, máu rỉ ra từng giọt. Thi Yến Vi kiên quyết nói: “Cậu ấy chết, ta cũng chết! Tống Hành, ta nói được làm được!”

Máu đỏ tươi kích thích thị giác của Tống Hành, lý trí của hắn dần quay lại. Trái tim như bị siết chặt, hắn nghiến răng nhịn đau, cao giọng chất vấn nàng: “Nàng hận trẫm đến vậy sao, chỉ muốn rời xa trẫm?”

Thi Yến Vi nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng đáp: “Đúng! Ta hận ngươi, hận đến mức không muốn nhìn thêm một lần nào nữa!”

Lời nói như lưỡi dao vô hình, từng nhát cứa rách lòng hắn, khiến hắn đau đớn khôn nguôi.

Kiếm trong tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh vang dội.

Cơ thể Tống Hành như mất hết sức lực, mắt ánh lên vẻ u ám, gần như dốc toàn bộ sinh lực để cầu xin: “Âm Nương, đừng tự làm tổn thương mình. Trẫm không giết hắn, không giết hắn nữa.”

Tống Hành khàn giọng, đôi mắt ánh lệ. Thi Yến Vi nhìn thấy sự đau đớn trong mắt hắn, từ từ buông trâm, lùi lại đứng cạnh Thẩm Kính An.

Thái hoàng thái hậu đau lòng nhìn đứa cháu mà bà luôn tự hào nay phủ phục trước gấu váy của một nữ nhân. Bà thầm hối hận, giá như biết trước thế này, bà đã không giữ nữ nhân họ Dương ấy lại phủ, chỉ đưa chút bạc rồi tiễn đi là xong.

Giờ hối thì cũng đã muộn, chỉ còn cách khuyên nhủ Nhị lang buông tay.

“Nhị lang, nàng ta không còn ý với con. Dù con có cưỡng cầu thế nào cũng vô ích. Chi bằng để nàng theo Võ An hầu rời đi.”

Lời vừa dứt, Tống Hành im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng, yêu cầu Thái hoàng thái hậu và Thẩm Kính An rời khỏi điện.

Thẩm Kính An lo lắng, dù thể nào cũng không thể yên tâm khi nàng ở lại với một kẻ đang phát cuồng, dùng ngữ khí kiên định nói: “Nhị nương, a cữu sẽ không để cháu ở đây một mình.”

Có lẽ vì mối dây thân tình còn sót lại từ tiền kiếp, chỉ mới gặp một lần mà nàng đã cảm thấy thân thiết, không rõ vì sao lại tin tưởng y. Thi Yến Vi bình thản trấn an y: “A cữu yên tâm. Nếu hắn thực sự muốn hại cháu, vừa rồi đã không buông kiếm. Cháu sẽ nói chuyện với hắn rồi ra ngay, sẽ không sao đâu.”

Thẩm Kính An nghe vậy nhưng vẫn không yên tâm, đứng lặng tại chỗ, ngập ngừng.

Thi Yến Vi ngoảnh lại nhìn y, khẽ mỉm cười, giọng điệu điềm tĩnh: “A cữu yên tâm, cháu sẽ không sao đâu. Lần này người hãy tin cháu.”

Biết không lay chuyển được nàng, Thẩm Kính An đành thở dài nhượng bộ, dịu giọng: “Được, a cữu sẽ chờ ở ngoài điện. Nếu có chuyện gì, cứ lớn tiếng gọi, ta sẽ lập tức vào. A cữu từng vào sinh ra tử, không phải người dễ dàng khuất phục.”

Thi Yến Vi gật đầu, rồi quay lại nhìn Tống Hành.

Hắn có vẻ như đã chờ quá lâu, không còn kiên nhẫn nữa. Vừa thấy Thẩm Kính An và Thái hoàng thái hậu rời khỏi, hắn liền kéo Thi Yến Vi vào lòng, tựa cằm lên mái tóc mềm mại của nàng.

“Âm Nương, đêm đó nàng đã hứa với trẫm, rằng khi chưa đủ năm năm, nàng sẽ không rời xa trẫm. Trẫm giữ lời, không còn giam cầm nàng trong cung, để nàng làm nữ quan, tự dùng đôi tay mình kiếm sống, không để ai biết quan hệ giữa nàng và trẫm, cũng chưa từng ép nàng phải sinh con. Vậy mà sao nàng nỡ bội ước, chưa tròn năm năm đã muốn rời bỏ trẫm? Nàng không thể làm tổn thương trẫm như vậy.”

Thi Yến Vi không vùng vẫy, chỉ khẽ nghiêng đầu, tránh khỏi cằm hắn, ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt hắn, lời lẽ sắc bén:

“Muốn nói đến bội ước, chẳng phải chính Thánh thượng là người đã phá vỡ ước định ba năm giữa chúng ta trước sao? Ta làm vậy, cũng chỉ là đáp trả lại mà thôi.”

“Đừng nói là năm năm, dù là mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm, ta cũng không bao giờ tha thứ cho người, càng không thể yêu người. Trong lòng ta, người mãi mãi không thể sánh bằng dù chỉ một góc của Trần Nhượng!”

Nghe những lời này, lòng Tống Hành đau như dao cắt. Không biết từ bao giờ, nàng đã chiếm trọn trái tim hắn, chi phối cảm xúc hắn dễ như trở bàn tay. Điều đó không đơn thuần chỉ vì hắn thích nàng mà có thể giải thích được.

Trong thoáng chốc, chữ “yêu” hiện lên trong tâm trí hắn.

Hắn đã yêu nàng rồi sao? Không, hắn không thể có thứ tình cảm đó. Không, hắn không thể có thứ tình cảm đó. Đó là điều mà kẻ phàm tục và ngu muội mới theo đuổi. Hắn là quân vương của một nước, tuyệt đối không thể chứa chấp thứ tình cảm yếu mềm và phiền toái này.

Không thể thừa nhận, không dám thừa nhận. Tống Hành đau đớn nhắm chặt mắt, lông mày nhíu chặt như bị một cơn đau quặn thắt bao trùm.

Thi Yến Vi nhìn ra nguồn cơn đau khổ của hắn, không chút mềm lòng, lạnh lùng đâm thêm nhát dao: “Tống Hành, người lộ ra vẻ mặt đau khổ như vậy, chẳng lẽ là vì người đã yêu ta rồi sao? Người yêu chính con chim nhỏ mà người từng nuôi dưỡng, yêu người đàn bà mà người vẫn coi là nữ gian chuyên lừa đảo!”

“Nhưng phải làm sao đây? Nàng ấy không chỉ là em ruột ân nhân cứu mạng của em trai người, lại là cháu ngoại của kẻ thù giết con của hoàng cô người…”

Nàng còn chưa dứt lời, Tống Hành không thể kìm nén nỗi đau trong lòng, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên, giận dữ gầm lên: “Dương Sở Âm, nàng câm miệng cho trẫm!”

Thi Yến Vi hoàn toàn thờ ơ trước cơn thịnh nộ và sự bất lực của hắn, đưa tay vỗ nhẹ vào mặt hắn đầy khinh bỉ, ánh mắt như đang nhìn một vật thể nực cười, liên tục truy hỏi hắn: “Người là hoàng đế nước Triệu, còn a cữu của nàng ấy là Vũ An hầu nước Ngụy. Giữa hai người là thù nước hận nhà. Đến bước này rồi, người vẫn còn vọng tưởng giữ nàng ấy lại, mong nàng ấy cũng sẽ yêu người sao?”

Từng câu từng chữ của nàng đều chạm vào nỗi đau của hắn, buộc hắn đối diện với chữ “yêu” mà hắn luôn né tránh.

Nàng sẽ không thích hắn, càng không yêu hắn. Vậy thì tại sao hắn phải quỵ lụy như một con chó vẫy đuôi cầu xin nàng? Dù thế nào đi nữa, khi năm năm kết thúc, nàng cũng sẽ rời xa hắn.

Chi bằng thả nàng ra, cũng là giải thoát cho chính mình.

Là vua một nước, sao có thể vướng bận vào tình ái nam nữ? Hắn nên cưới một hoàng hậu hiền lương thục đức, chiêu nạp các quý nữ thế tộc làm phi, con cháu đầy đàn.

Hắn nhất định sẽ làm tốt.

Sợ bản thân hối hận, Tống Hành không dám nhìn nàng thêm dù chỉ một cái. Khuôn mặt u ám, giọng điệu khàn khàn: “Cút đi. Từ nay về sau, trẫm không muốn gặp lại nàng nữa.”

Không gặp lại nàng nữa. Thi Yến Vi trong lòng phấn khởi nhưng lại nghi ngờ mình nghe lầm, không dám lộ chút vui mừng nào, chỉ khẽ hỏi lại: “Người bằng lòng để ta rời khỏi nước Triệu rồi sao?”

Tống Hành quay lưng, không nói thêm lời nào.

Không phủ nhận chính là ngầm đồng ý. Thi Yến Vi lo sợ hắn sẽ đổi ý, không dám dây dưa mà cố gắng giữ bình tĩnh, nhẹ bước rời khỏi.

Bên ngoài, màn đêm đã buông sâu. Thẩm Kính An đứng khoanh tay dưới mái hiên.

Nghe tiếng cửa điện mở, y lập tức quay lại nhìn.

“A cữu.” Thi Yến Vi khẽ gọi y.

Nhìn nữ lang trước mắt với dung nhan rực rỡ mà đoan trang, y cảm thấy nàng đã khác đi so với khi còn nhỏ. Dù nét mặt không thay đổi nhiều nhưng thần thái đã trưởng thành hơn, càng giống a tỷ khi ở ngưỡng đôi mươi.

Thẩm Kính An bước đi bên nàng, chờ khi rời khỏi Điện Cam Lộ một đoạn mới mở miệng hỏi: “Hắn có đồng ý để cháu rời đi không?”

Thi Yến Vi khẽ gật đầu: “Dạ, hắn đồng ý rồi.”

Thẩm Kính An cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, thở ra một hơi nhẹ nhõm, trầm ngâm một lát rồi nói tiếp: “Chỉ cần hắn đồng ý là tốt rồi. A cữu vốn nghĩ sự tình không dễ dàng như vậy. Lũ ở Đại Vận Hà đã rút, để tránh đêm dài lắm mộng, khi hòa đàm kết thúc, ta sẽ không ghé Văn Thủy thăm a nương và a huynh của cháu nữa mà trực tiếp lên thuyền ở bến tàu phía nam, theo đường thủy để đến Biện Châu.”

Thi Yến Vi nhẹ nhàng đáp: “Mọi chuyện đã có nguyên do, a nương và a huynh ở dưới suối vàng biết rõ chắc chắn sẽ không trách cháu và a cữu.”

Thẩm Kính An khẽ gật đầu: “Ta đã lập bài vị của họ tại Biện Châu. Đến nơi, ta sẽ dẫn Nhị nương đi thắp hương bái tế.”

Thi Yến Vi nghe vậy, lại càng chân thành cảm tạ: “Đa tạ a cữu. Nếu không nhờ a cữu cứu thoát, Nhị nương thực sự không biết phải thoát khỏi hắn thế nào.”

Chữ “hắn” nàng vừa nhắc đến, không cần nói cũng rõ là ai.

Thẩm Kính An cảm thấy đau lòng, giọng hạ thấp: “Hắn đối xử với cháu…” Vừa thốt ra ba chữ liền cảm thấy không ổn, như thể xát muối vào vết thương của Nhị nương, bèn nuốt lời lại, đổi giọng an ủi: “Mọi chuyện đều đã qua. Những điều không vui trong quá khứ không cần nhắc lại. Sau này, a cữu nhất định bảo vệ Nhị nương, để cháu một đời yên ổn, năm tháng vô lo.”

Thi Yến Vi lặng người. Đã bao lâu rồi nàng chưa cảm nhận được sự ấm áp từ người thân? Nghĩ lại, dường như đã quá lâu rồi. Đến nơi này, bất giác đã ba năm, thân thể này cùng linh hồn nàng trải qua hơn một ngàn đêm ngày.

Từ mười tám đến hai mốt tuổi, vì người đàn ông đó, nàng đã bỏ lỡ và đánh mất quá nhiều.

Ánh trăng thanh lạnh chiếu lên con đường nhỏ bằng đá. Thi Yến Vi ngước mắt nhìn vầng trăng sáng vằng vặc trên cao, chợt nhớ tới công chúa Tuyên Thành Lý Lệnh Nghi đang ẩn cư ở núi Kính Đình, bèn hỏi: “A cữu, từ Biện Châu đến Tuyên Châu phải mất bao lâu?”

Nghe đến hai chữ “Tuyên Châu”, Thẩm Kính An thoáng nghĩ đến nữ tử khí chất thanh tao như trúc ấy, trong lòng hơi xao động, chậm rãi đáp: “Nếu cưỡi ngựa hết sức thì mất khoảng mười ngày; nếu đi xe ngựa, phải mất gần hai mươi ngày.”

“Nhị nương hỏi vậy, có phải muốn đến Tuyên Châu?”

Thi Yến Vi không trả lời ngay, chỉ thành thật nói: “Cháu muốn gặp công chúa Tuyên Thành ở núi Kính Đình.”

Nghe vậy, Thẩm Kính An không khỏi nghi hoặc. Công chúa đồng tuổi với hắn, lớn hơn Nhị nương mười một tuổi, chỉ từng tu đạo ở Trường An và Tuyên Châu, trong khi Nhị nương lớn lên ở Văn Thủy, sau lại được đưa đến Thái Nguyên. Sao nàng có thể biết công chúa?

“Nhị nương quen biết công chúa ư?” Thẩm Kính An hỏi.

Thi Yến Vi lắc đầu: “Không phải quen, mà là cháu muốn kết giao.”

Thẩm Kính An nghe vậy, lòng chợt dâng lên một cơn phẫn nộ. Nàng bị kẻ đó bức đến tuyệt vọng, liệu có ý định noi gương công chúa, ẩn cư tu đạo để tránh thế sự?

Cảm giác ấy khiến y hận không thể lập tức giết chết Tống Hành để đòi lại công bằng cho Nhị nương.

Thấy a cữu trầm mặc, Thi Yến Vi lo rằng y hiểu nhầm, vội giải thích: “A cữu, cháu không có ý lên núi tu hành, chỉ là nghe được câu chuyện về công chúa Tuyên Thành, một nữ tử kỳ tài khiến người người kính phục, cháu ngưỡng mộ nàng nên mới muốn kết giao thôi.”

“Thì ra là vậy. Chuyện này không khó, ta và công chúa Tuyên Thành có chút giao tình. Nếu Nhị nương muốn gặp, đến Biện Châu, ta sẽ viết thư giới thiệu và cho người đưa cháu đến Tuyên Châu. Công chúa thấy thư, tất sẽ gặp cháu.”

Thi Yến Vi chân thành cảm tạ, định nói lời cảm ơn thì Thẩm Kính An đã ngắt lời: “Nhị nương hà tất phải khách sáo như thế. Trưởng bối quan tâm hậu bối vốn là lẽ thường tình. Cháu không cần đa lễ, nói nhiều lại khiến hai ta như người xa lạ.”

Thi Yến Vi nghe xong chỉ khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lại.

Bất tri bất giác, đã tới bên ngoài cục Thượng nghi, nàng nghĩ trong này là nơi ở của các nữ quan, không tiện mời y vào ngồi một lát, bèn nói: “Cháu đến rồi, trời cũng không còn sớm, a cữu cũng nên mau chóng quay về nghỉ ngơi đi.”

Thẩm Kính An đáp: “Được, ta nhìn cháu vào rồi sẽ đi.”

Thi Yến Vi chắp tay hành lễ từ biệt, quay người bước vào cục Thượng nghi. Vừa đi nàng vừa nghĩ, ngày khác nhất định phải hỏi xem liệu a cữu đã thành thân chưa, trong nhà có đứa em họ nào đáng yêu như Lâm Doanh không để nàng chơi cùng.

Đêm ấy, tâm trạng nàng khoan khoái nhưng vẫn thấp thỏm lo rằng Tống Hành liệu có rút lại ý định hay không. Hai loại cảm xúc đan xen khiến nàng trằn trọc khó ngủ, mãi đến giờ Tý (~23h) mới mơ màng chìm vào giấc mộng.

Sáng hôm sau, vì tinh thần trách nhiệm, nàng vẫn dậy thật sớm xử lý những công vụ cần thiết. Đến chiều tối, cơm nước xong xuôi, nàng lại chong đèn thức khuya, biên soạn một quyển tập để hướng dẫn công việc từ những kinh nghiệm đã tích lũy trong mấy tháng qua, giúp người kế nhiệm thuận tiện nắm bắt.

Ba ngày sau, hai nước Triệu và Ngụy đạt được thỏa thuận, ký kết hiệp ước.

Buổi chiều hôm ấy, Thẩm Kính An cho người báo tin nàng rằng sáng mai giờ Thìn (~7h) sẽ rời thành Tử Vi để quay về Biện Châu.

Trong ba ngày ấy, Tống Hành chưa từng xuất hiện trước mặt nàng, khiến nỗi bất an trong lòng nàng cũng dần tan biến. Khi nhận được tin chắc chắn sẽ rời đi vào ngày mai, nàng vui mừng khôn xiết, gần như không giấu nổi nét hoan hỷ trên mặt.

Diêu Tư tán biết tin Thi Yến Vi tìm được thân nhân, sắp rời đi, bèn tới chúc mừng. Thi Yến Vi tặng nàng một số vật dụng, cùng uống hai chén trà rồi tiễn nàng ra đến ngoài viện.

Bên gốc quế nơi bức tường phía tây, một bóng dáng cao lớn chầm chậm bước ra dưới ánh trăng. Khi Thi Yến Vi vừa khép cửa liền bị hắn ôm chặt ngang lưng.

Lưng nàng áp sát vào lồng ngực hắn, không cần quay đầu cũng biết người tới là ai.

Không phải là hắn thay đổi quyết định rồi đấy chứ? Một ý nghĩ như sét đánh ngang tai, nàng kinh hãi mở to mắt, định vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn để tranh luận.

Đối phương như đoán được ý định của nàng, bàn tay to lớn ôm chặt lấy nàng, cúi đầu sát tai, giọng trầm thấp: “Âm Nương, nếu muốn ngày mai thuận lợi rời khỏi cổng cung, đêm nay ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc giận trẫm.”

Dứt lời, không để nàng phản ứng, hắn bế ngang nàng lên, đạp cửa bước vào, đi thẳng tới điện Triều Nguyên.

Thi Yến Vi hiểu rõ tính tình hắn, dù trong lòng tràn ngập oán hận nhưng vì ngày mai được rời đi, nàng đành cắn răng nhẫn nhịn, không dám kêu la.

Đây là Triệu cung của hắn, dù có gọi người tới thì nhục nhã cũng chỉ thuộc về nàng.

Tống Hành không kiên nhẫn bế nàng vào nội điện, vừa nhìn thấy Trương nội thị và những người khác, hắn bước nhanh vào tiền điện nơi phê tấu chương và bàn chuyện quốc sự, lớn tiếng quát: “Cút hết ra ngoài điện!”

Trương nội thị vội vàng đáp lời, cúi người thận trọng khép cửa lại, dẫn theo mọi người rời ra ngoài cổng cung.

Thi Yến Vi biết rõ hắn muốn làm gì, chỉ nằm bất động như một con cá chết, mặc hắn định đoạt.

Tống Hành quét sạch đồ trên bàn xuống đất, đặt nàng ngồi lên mép bàn.

Mặc dù gấp gáp nhưng hắn vẫn cúi xuống để thỏa cơn khát trước.

Thân thể Thi Yến Vi mềm nhũn, hai tay nhỏ bé níu chặt lấy vạt áo trên vai hắn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Đôi mắt từ khi nào đã phủ lên một làn sương mờ, nàng cắn môi dưới, không nói một lời.

Tống Hành dường như không bận tâm nàng có nói hay không, sắc mặt lạnh nhạt, cúi đầu cởi thắt lưng vàng điệp tiệp, áo bào rộng thùng thình rơi xuống đất, áp sát nàng, ghim chặt nàng lại.

Giữa đầu hạ, không khí có phần oi bức.

Mồ hôi trên người hắn như hơi nước bốc lên, nóng bức khó chịu.

Thi Yến Vi cũng toát nhẹ mồ hôi.

Lớp áo lụa mỏng manh thấm ướt mồ hôi, bám sát vào làn da, càng tôn lên vóc dáng yêu kiều lả lướt của nàng.

Tống Hành nhìn nàng chăm chú, vài hơi sau, lớp vải mềm rơi xuống như cánh hoa, yên lặng nằm trên nền gạch xanh thẫm.

Mép bàn nơi bàn tay nàng áp lên, nhờ nhiệt độ cơ thể mà ấm dần.

Tâm trí trống rỗng, không nghĩ nổi gì nữa.

Ngay cả hàng mi dài cong vút cũng run run.

Hai người đều bướng bỉnh, không để phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Chỉ còn tiếng gió và tiếng nước ngoài khung cửa sổ.

Tống Hành ôm chặt nàng, đắm mình trong sự quyến luyến, rồi bất ngờ bế nàng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh trăng cùng hai bóng hình in trên đó.

Đầu óc Thi Yến Vi dần tỉnh táo, lại bắt đầu hoài nghi không biết Tống Hành có hối hận hay không. Tuy nhiên, hắn chẳng để nàng có quá nhiều thời gian suy nghĩ, cảm giác mệt mỏi khiến đầu óc trống rỗng lại một lần nữa ùa về.

Khi trước tới đây để đóng ngọc tỷ, Thi Yến Vi chưa từng cảm thấy tiền điện của điện Triều Nguyên lớn đến vậy. Giờ đây, từng bước chân Tống Hành đo lường, chỉ cảm thấy đi hết một vòng sao lại dài đến thế.

Nàng không biết hắn đã đi bao lâu, cũng không rõ bản thân trải qua bao lần từ tỉnh táo đến mơ hồ, rồi từ mơ hồ lại tỉnh táo.

Chiếc áo hoàng bào dài màu vàng sáng đã bị hắn ném xuống thảm, ép nàng phải quỳ lên đó.

Tống Hành không thể thấy rõ mặt nàng, chỉ cảm nhận nàng tựa như viên nam châu thuần khiết hiếm có, chói lọi đến mức khiến hắn mặc cảm, tự ti.

Nàng là nữ lang kiên cường, thiện lương nhất hắn từng gặp, nhưng sự kiên cường ấy chỉ dành để đối đầu hắn, còn sự thiện lương kia lại chỉ dành cho người khác. Ngay cả con mèo nhỏ nàng chỉ mới gặp một lần, nàng cũng có thể nở nụ cười dịu dàng, kiên nhẫn đối xử.

Nàng có thể nhân từ với vạn vật trên thế gian, nhưng lại chẳng dành nổi chút từ bi nào cho hắn.

Dù tấm thảm mềm mại đến đâu, hắn vẫn sợ làm đau đầu gối nàng, không bao lâu sau, hắn bế nàng lên, đặt nàng ngồi xuống giường La Hán trước bình phong.

Thi Yến Vi đã mệt lả, tựa cằm vào hõm vai hắn. Tống Hành cúi đầu nhìn đầu gối nàng, quả nhiên đỏ ửng, nổi bật trên làn da trắng muốt.

Đến tận canh ba, (~23h) Tống Hành mới buông tha nàng. Sau khi chỉnh trang y phục, hắn bế nàng đến phòng tắm, đặt nàng vào thùng nước ấm.

Hắn đã sai lão tự nhân Trương chuẩn bị sẵn y phục từ sớm. Tống Hành đích thân giúp nàng rửa sạch, lấy cao dưỡng bôi lên làn da nàng. Dù hiện tại ít khi hắn làm nàng đau, nhưng vì muốn nàng thoải mái nên hắn vẫn có thói quen làm vậy.

Mát lạnh và dễ chịu. Thi Yến Vi vốn quen với việc bôi thuốc từ trước nên cũng không từ chối.

Đến khi hắn giúp nàng mặc đồ xong, trời đã gần sang giờ Tý. (~23h)

Biết nàng khó có thể tự đi về, hắn định cõng nàng, cúi người xuống trước mặt nàng.

Đôi chân Thi Yến Vi như nhũn ra, không muốn động đậy.

Người phía sau chờ mãi không thấy động tĩnh, Tống Hành hiểu ý, bế nàng về thẳng nơi ở trong cục Thượng Nghi.

Đêm đã khuya, bốn bề tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bước chân của hắn và tiếng côn trùng rả rích.

Thi Yến Vi buồn ngủ, hai mí mắt cứ dính chặt vào nhau.

Nàng ngủ chập chờn được chừng nửa khắc, sau đó cảm nhận được mình được đặt vào trong chăn gấm. Nàng bỗng tỉnh giấc, hé mắt ra liền nghe tiếng Tống Hành thì thầm: “Trẫm sẽ quên nàng.”

Đây là câu thứ hai hắn nói với nàng tối nay.

Thi Yến Vi hy vọng đó là câu cuối cùng, bèn đáp gọn một chữ: “Được.”

Tống Hành sẽ buông tha nàng.

Lòng nàng nhẹ bẫng, không còn nặng nề phiền muộn nữa. Cộng thêm việc vừa hao tổn thể lực, vừa đặt lưng xuống giường Thi Yến Vi đã chìm luôn vào giấc ngủ sâu.

Trăng lặn biển xanh, mặt trời mọc từ hướng đông.

Ánh bình minh dát lên chân trời một màu hoàng kim rực rỡ.

Thi Yến Vi chỉnh lại y phục, dù đôi chân còn đau nhức, nàng vẫn cố giữ dáng đi bình thường, nên chẳng bao lâu mồ hôi đã rịn đầy sau lưng.

Thẩm Kính An phái tỳ nữ đến đón nàng.

Ngoài thành Tử Vi, Thẩm Kính An ngồi trên lưng ngựa cao lớn, tỳ nữ đỡ nàng lên xe, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Tống Hành cùng thái hoàng thái hậu đến tiễn. Khi Thi Yến Vi lướt qua Thẩm Kính An, nàng nhận ra Tống Hành không hề liếc nhìn mình lấy một lần.

Không quan tâm họ nói gì bên ngoài, nàng chỉ mong mau chóng rời khỏi chiếc lồng giam khổng lồ này.

Chỉ một khắc sau, bánh xe bắt đầu lăn, đoàn người rầm rộn hướng về phía bến tàu nam thị.

Thái hoàng thái hậu vốn nghĩ Tống Hành sẽ đợi xe đi xa mới rời đi, không ngờ chỉ vài nhịp thở sau, hắn đã quay lưng bước đi, không ngoái lại, tựa như không hề lưu luyến nữ lang ngồi trên cỗ xe đó.

Thái hoàng thái hậu nghĩ, vậy là tốt nhất. Nếu Nhị lang không còn vướng bận gì nàng, có thể sớm ngày thành thân, lập hậu, kéo dài dòng dõi.

Nghĩ tới đây, những khúc mắc trong lòng Thái hoàng thái hậu dần được cởi bỏ, bà lên bộ liễn, khởi hành về cung.

Bến tàu phía nam.

Thi Yến Vi bước xuống xe ngựa, vén nhẹ tấm rèm của mũ che, nhìn ra ngoài. Hàng trăm con thuyền lớn nhỏ khác nhau neo đậu trên lòng sông rộng lớn của kênh đào. Con thuyền họ sắp lên có sức chứa đến hơn một trăm người.

Gió hè nhẹ nhàng thổi qua, làm tà áo lụa của nàng bay phất phơ. Thẩm Kính An xoay người xuống ngựa, bước lại gần nàng, ân cần hỏi liệu nàng có say sóng không.

Thi Yến Vi đáp: “Làm phiền a cữu bận tâm. Cháu không bị say sóng. Hai năm trước, cháu từng đi thuyền từ Đồng Quan đến Lạc Dương rồi.”

“Không say thì tốt.” Nói đến đây, y chợt nghĩ đến công chúa. Nàng hiếm khi ra ngoài, hầu như chỉ cưỡi ngựa hoặc ngồi xe, vì chính nàng đã nói rằng mình say sóng nặng. Lần đầu từ Đồng Quan đi thuyền đến Dương Châu, suýt chút nữa ói đến gầy sọp.

Đang suy nghĩ, thuyền phu bước tới báo rằng mọi thứ đã sẵn sàng, có thể lên thuyền.

Thẩm Kính An nhường Thi Yến Vi đi trước.

Nàng bước qua cầu thuyền lên boong, theo người dẫn đường vào trong khoang thuyền xem xét, sau đó ra đứng trên boong ngắm nhìn những ngọn núi xanh biếc nối dài ở đằng xa. Thi Yến Vi bỗng cảm thấy mọi thứ thật không chân thực.

Cuối cùng, nàng đã thoát khỏi tầm kiểm soát của Tống Hành, tìm lại tự do.

Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trên thuyền, Thẩm Kính An bước đến bên nàng, kể về cảnh sắc của thành Biện Châu.

Thi Yến Vi chỉ biết thành Biện Châu qua phim ảnh. Nghe Thẩm Kính An mô tả, lòng không khỏi trào dâng niềm mong chờ. Khi đến Biện Châu nghỉ ngơi vài hôm, nàng dự định sẽ đi tiếp đến Tuyên Châu.

Hai người đứng trò chuyện một lúc, thấy nắng càng lúc càng gay gắt, Thẩm Kính An khuyên nàng vào khoang thuyền nghỉ ngơi. Nếu muốn ngắm cảnh, đợi hoàng hôn rồi ra ngoài cũng không muộn.

Lúc ấy có thể ngắm mây đỏ rực trời, mặt trời lặn nhường chỗ cho vầng trăng lên cao, cảnh sắc ấy sẽ thật thú vị.

Bảy ngày sau, thuyền cập bến Biện Châu.

Thi Yến Vi đội mũ che, bước xuống thuyền, rồi lên xe ngựa đến Thẩm phủ.

Quý phủ của Thẩm Kính An là do Giang Tiều ban tặng, tuy diện tích không rộng bằng Tống phủ nhưng bởi vì Thẩm Kính An không thê không thiếp, cũng không có con cái, sống một mình nên dù rộng rãi thì vẫn mang cảm giác trống trải. 

Dẫu có thêm Thi Yến Vi, phủ vẫn nhuốm một màu tịch mịch, quạnh hiu.

Thẩm Kính An không về phủ cùng nàng mà vào cung diện kiến Giang Tiều.

Tối đó, Giang Tiều mở yến tiệc đón gió tẩy trần trong cung, mừng Thẩm Kính An và đoàn sứ giả.

Giang Tiều có bốn con trai và hai con gái còn sống đến tuổi trưởng thành. Trưởng tử Giang Thịnh do nguyên phối Từ Hoàng hậu sinh ra nhưng yểu mệnh, đã qua đời từ sớm. Thứ tử Giang Hoằng là con của kế thất, Hoàng hậu Trịnh thị. Tam tử Giang Tầm và tứ tử Giang Hiên đều do sủng phi Hứa Quý phi hạ sinh.

Trưởng nữ Giang Viên và thứ nữ Giang Linh lại do Trịnh hoàng hậu và thiếp thất Vi Lệ phi sinh ra.

Dẫu Giang Tiêu có tài mưu lược, giỏi thu phục nhân tài nhưng lại có bản tính háo sắc. Trong những năm Thẩm Kính An theo ông ta, đã chứng kiến không dưới mười thiếp thất vẻ ngoài mạo mỹ được nạp vào phủ, bất kể là khuê nữ, nữ tử từng hòa ly hay góa bụa.

Diện mạo của Nhị nương giống mẹ nàng, vốn đã nổi bật giữa đám mỹ nhân thông thường, huống chi trong buổi dạ yến hôm nay, sự chú ý sẽ là khó tránh khỏi. Do đó, khi Giang Tiều hỏi sao cháu gái không đến, Thẩm Kính An viện cớ rằng nàng lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm, ngại giao tiếp, chỉ thích ở một mình, không thích ra ngoài.

Giang Tiều lại hỏi nàng đã từng gả chồng chưa.

Thẩm Kính An đáp rằng nhan sắc nàng không nổi trội, lại không nơi nương tựa, nên chưa có mối mai, đến hai mươi vẫn chưa xuất giá.

Nghe vậy, Giang Tiều không gặng hỏi thêm, quay sang uống rượu với Vi Lệ phi.

Bốn con trai Giang Tiều theo thứ tự ngồi dưới tay trái ông ta, thái tử Giang Thịnh, Khang vương Giang Hoằng, và Ngô vương Giang Hiên đều mang theo chính thất. Chỉ Hạ vương Giang Tầm dẫn theo vương phi họ Vương và nhũ nhân Phùng thị.

Phùng thị hoa dung nguyệt mạo, vóc dáng thướt tha, rất được Giang Tầm yêu mến. Chưa đầy nửa năm vào vương phủ, nàng gần như chiếm trọn sự sủng ái, ngay cả Hạ Vương phi cũng không làm gì được.

Thẩm Kính An không mấy hứng thú với yến tiệc, uống vài ly rượu rồi cáo lui, mãi đến khi yến tiệc sắp kết thúc mới quay lại.

Sau khi xuất cung, y cưỡi ngựa trở về phủ, gọi bà mụ đến hỏi thăm thì được biết Nhị nương mệt mỏi sau chuyến đi, đã nghỉ ngơi từ sớm.

Y thưởng bạc, dặn phải chăm sóc nàng chu đáo. Đêm đó viết thư, sáng hôm sau cử người đến đô đốc phủ lo giấy tờ cho chuyến đi Tuyên Châu.

Vì vắng mặt ở Biện Châu hơn hai mươi ngày, công vụ tích tụ khá nhiều. Bận rộn xử lý suốt đêm, khi tiếng trống canh vang lên thì đã là canh hai. (~21h)

Thi Yến Vi ở quý phủ nhàn nhã không việc gì làm, nên thường trò chuyện cùng các bà mụ, tỳ nữ hoặc lấy cờ song lục ra, tỉ thí cùng người khác.

Lại một ngày nữa trôi qua, công vụ giảm bớt, Thẩm Kính An về sớm, hỏi nàng đã quen với cuộc sống mới ở phủ chưa.

Thi Yến Vi đáp rằng mọi thứ đều tốt, chỉ là cả ngày quanh quẩn trong phủ nên có chút buồn chán.

“Nhị nương có biết cưỡi ngựa không?” Thẩm Kính An hỏi.

“Ngày trước, cháu từng học cưỡi ngựa ở Tống phủ.”

“Biết cưỡi ngựa thì dễ rồi. Ra ngoại thành dạo chơi một ngày cũng tốt. Dạo gần đây bận rộn nhiều việc, chưa kịp chăm lo cho cháu, mai ta sẽ cử vài thị vệ võ nghệ cao cường theo cháu ra ngoài, ta cũng yên tâm hơn. Còn nữa, trong thành Biện Châu lắm kẻ ăn chơi phóng đãng, ta sợ chúng làm cháu kinh động. Khi ra ngoài, Nhị nương nhớ đội mũ che.”

Thi Yến Vi liền gật đầu, đáp: “Làm phiền a cữu nhọc lòng, Nhị nương biết rồi ạ.”

Thẩm Kính An nhấp một ngụm trà, rồi nói đến chuyện thông hành, dặn nàng kiên nhẫn chờ thêm ba đến năm ngày.

Thi Yến Vi cảm động trước sự tận tình của y, trong lòng càng thêm kính trọng, xem y như người thân thực sự.

“A cữu đã dùng bữa tối chưa?”

Thẩm Kính An đáp: “Chưa. Nếu Nhị nương cũng chưa ăn, thì cùng nhau dùng bữa đi.”

Thi Yến Vi không từ chối, Thẩm Kính An liền sai người tới phòng bếp truyền thiện.

Bốn ngày sau, Thi Yến Vi đã dạo quanh những nơi nhộn nhịp nhất trong thành Biện Châu. Đi cùng nàng là hai, ba tỳ nữ và bà mụ, phía sau còn có thị vệ giữ khoảng cách phù hợp, nên cũng không xảy ra sự cố hay nguy hiểm nào.

Chiều hôm ấy, Thẩm Kính An mang theo giấy thông hành đến gặp nàng.

Thi Yến Vi cầm tờ giấy trong tay, tim đập nhanh hơn. Nỗi mong chờ được gặp Lý Lệnh Nghi càng mãnh liệt, nàng không muốn chậm trễ thêm ngày nào nữa. Nàng nói rõ ý định sẽ rời Biện Châu vào sáng sớm hôm sau để đến Tuyên Châu.

Sự sốt sắng và nhiệt tình của nàng đối với công chúa dường như có phần quá mức. Mặc dù Thẩm Kính An không hiểu tại sao nàng lại vội vã như vậy, nhưng y cũng không hỏi thêm. Sau khi ngồi lại đôi chút, y rời khỏi viện của nàng.

Y gọi quản sự đến, sai chuẩn bị xe ngựa và tìm một phu xe đáng tin, dặn rằng sáng sớm hôm sau sẽ hộ tống nương tử đến Tuyên Châu.

Đêm đó, Thi Yến Vi thu dọn hành lý rồi đi nghỉ sớm.

Đúng giờ Mão hai khắc (~5h30), nàng dậy rửa mặt chải đầu.

Trịnh mụ trong viện tuổi đã cao, nên Thi Yến Vi không muốn phiền bà. Vì Thẩm Kính An kiên quyết yêu cầu nàng mang theo một người hầu cận, nàng chọn một tỳ nữ đồng niên tên là Úc Kim. 

Trong lúc trò chuyện, nàng biết tên của Úc Kim là do Trịnh mụ đặt, lấy từ loài hoa có mùi hương thơm ngát là uất kim hương (hoa oải hương/lavender)

Tuyên Châu cách Biện Châu hơn một ngàn hai trăm dặm. Thi Yến Vi đi đường ban ngày, nghỉ ngơi ban đêm, lại phải để ngựa thư giãn giữa chặng, theo đúng nguyên tắc làm việc nghỉ ngơi kết hợp. Dù Thẩm Kính An dự tính hai mươi ngày, nàng vẫn mất đến hai mươi lăm, hai mươi sáu ngày mới tới nơi.

Hôm ấy, nàng nghỉ ngơi trong thành Tuyên Châu một ngày, hôm sau chuyển sang cưỡi ngựa tiến về núi Kính Đình ở ngoại thành.

Kể từ sau khi triều đại trước diệt vong, đạo quán nơi Lý Lệnh Nghi ở hiếm khi có người lui tới dâng hương. Tuy nhiên, nàng vẫn còn đủ tiền bạc nên không quá lo lắng về chuyện sinh kế.

Dùng xong bữa trưa, Lý Lệnh Nghi ngồi dưới giàn nho, vừa pha vừa thưởng trà. Bên cạnh nàng chỉ có một cung nhân đi theo từ khi xuất cung, tên là Vọng Tình.

“Thưa công chúa, có người ở ngoài đạo quán đưa thư tới.”

Lý Lệnh Nghi đưa tay nhận lấy phong thư, nhìn nét chữ trên phong bì, nàng nhận ra ngay đó là bút tích của Thẩm Kính An.

Mở thư ra xem, y đã tìm thấy cháu gái bị thất lạc. Nàng ấy đặc biệt từ Biện Châu ngàn dặm xa xôi tới đây, mong muốn gặp mặt công chúa. Đồng thời, y còn khẩn cầu nàng “thu nhận” cháu gái, xin phép để nàng được ở lại đạo quán thêm vài ngày.

Lý Lệnh Nghi khẽ mỉm cười, gấp lá thư lại cho vào phong bì, lấy chén trà đè lên. Sau đó, nàng đứng dậy, bước ra khỏi đạo quán…
Bình Luận (0)
Comment