Quận Bắc Hải là quận lớn thứ ba, chỉ đứng sau hai quận Tề và quận Lỗ của vùng Thanh Châu. Nơi đây dân cư đông đúc, sản vật phong phú, đất đai phì nhiêu, từ lâu đã là một vùng đất của giàu có và đông đúc.
Nhưng kể từ năm Đại Nghiệp thứ 8, nạn tạo phản bắt đầu bùng nổ thì quận Bắc Hải cũng cùng chịu chung số phận giống như các quận huyện khác của vùng Thanh Châu, cũng bị hàng chục vạn loạn phỉ thay nhau, lần lượt đến tàn phá và cướp bóc.
Chỉ trong thời gian hai năm ngắn ngủi, dân số của quận Bắc Hải đã giảm đi quá nửa, thành trì đổ nát, biến thành một đống hoang tàn, vô số thôn trang bị san thành đất bằng, hàng vạn mảnh ruộng màu mỡ bị bỏ hoang, hàng triệu người dân phải lang bạt khắp nơi, nay đây mai đó.
Hiện tại thì phần lớn dân số của quận Bắc Hải đều tập trung ở hai quận trị: huyện Ích Đô và huyện Lâm Truy. Mặc dù đại quân của Trương Tu Đà đã liên tục bình định và chiếm cứ bốn đội quân loạn phỉ ở bán đảo Sơn Đông, nhưng hai đội quân loạn phỉ nam Tôn bắc Trương vẫn chưa bị tiêu diệt, khiến cho nỗi khiếp sợ của người dân vẫn chưa tiêu tan, không có ai dám tùy tiện quay trở về nhà.
Quân đội của Trương Huyễn trú đóng ở thành bắc huyện Ích Đô. Hiện tại thì quân đội của hắn được chia làm hai, Bùi Hành Nghiễm dẫn theo 1000 binh lính đóng giữ quận Đông Lai, còn Trương Huyễn thì dẫn hai nghìn người đóng giữ ở huyện Ích Đô quận Bắc Hải.
Quân doanh chính là nơi đóng quân trước kia của phủ binh quận Bắc Hải. Năm ngoái trong lần tiến hành chiến dịch tấn công Cao Câu Ly lần thứ 2, thì năm nghìn phủ binh của quận Bắc Hải đã bị điều động đến Liêu Đông, nhưng chỉ có điều là một đi không trở lại. Ngay khi họ còn ở Liêu Đông, bọn họ đã trực tiếp, tự động giải tán, còn đám binh lính vụn vặt thì quay về quê hương của mình.
Quân doanh bị bỏ hoang gần một năm nay đã được tu sửa đổi mới, trước mắt thi nơi đây sẽ là nơi đóng quân của hai nghìn quân của Trương Huyễn.
Sáng sớm, những cơn gió lạnh từ biển thổi vào làm tung bay hai lá cờ lớn được dựng ở trong quân doanh. Đại kỳ tung bay trong gió, vang lên những tiếng phần phật.
Nhưng ở trên giáo trường thì không khí lại sôi sục ngất trời. Tiếng vó ngựa vang dậy như tiếng sấm nổ, bụi cuốn mù mịt, tiếng binh lính kêu gào đòi chém đòi giết vang trời, bởi vì hai nghìn binh lính này đang diễn luyện mâu trận ác liệt và đối kháng kỵ binh.
Trương Huyễn khoanh hai tay trước ngực, đứng ở một góc giáo trường quan sát binh lính diễn luyện thực chiến, nhưng dường như hắn cũng không được chuyên tâm cho lắm, thỉnh thoảng lại thất thần, ánh mắt liên tục hướng về phía cửa đại doanh.
Việc khẩn cấp trước mắt của Trương Huyễn chính là chiêu mộ thêm hai nghìn binh, đào tạo huấn luyện sức chiến đấu của họ tăng lên, tăng quân số lên đến năm nghìn người. Trương Huyễn dự định sẽ chiêu mộ thêm hai nghìn tân binh nữa từ quận Bắc Hải.
Mộ binh thì dễ dàng nhưng muốn chiêu mộ thêm được những binh lính dũng mãnh thì lại không dễ dàng chút nào, chính xác mà nói thì hắn đã đến chậm một bước. Ba tháng trước đó, ba đại sĩ tộc của quận Bắc Hải: gia tộc Đằng thị, gia tộc Đặng thị và gia tộc Lưu thị, dưới sự ủng hộ ngầm của quan phủ địa phương đã chiêu mộ được hơn hai nghìn binh lính tinh nhuệ, những người này vốn là quân phủ binh, hành động ngang nhiên này của họ đã khiến cho binh lính của quân phủ biến thành tư binh của mấy nhà hào môn vọng tộc.
Đây thực sự là một đối sách của quan phủ địa phương. Trong khi triều đình không cho phép các quận tổ chức và thành lập quân đội địa phương thì Thái thú quận Bắc Hải Lương Trí liền âm thầm nhờ cậy ba đại thế gia, trên danh nghĩa là chiêu mộ gia đinh, tổ chức và thành lập một đội tư binh hơn hai nghìn người, đối phó với tên tặc đầu sỏ quận Đông Lai Tả Hiếu Hữu.
Trương Huyễn không chỉ muốn hợp nhất hai nghìn quân tư binh tinh nhuệ này mà quan trọng hơn, làm sao hắn có thể cho phép bên cạnh giường ngủ của mình có người khác ngáy khò khò cơ chứ? Làm sao hắn có thể chấp nhận cảnh quận Bắc Hải vẫn còn có một đội quân khác.
Lúc này, có một thân binh chạy đến và nói khẽ với hắn:
- Tướng quân, Lưu tư mã quay về rồi!
Trương Huyễn cũng nhìn thấy tư mã Lưu Lăng bước vào đại doanh, hắn vội vàng phân phó:
- Mời Lưu tư mã đến đại trướng gặp ta!
Trương Huyễn cũng không để ý đến diễn luyện của bọn binh lính nữa, liền xoay người bước về phía đại trướng.
Một lát sau, Lưu Lăng vội vội vàng vàng đến đại trướng, khom người hành lễ:
- Tham kiến tướng quân!
- Thế nào rồi? Đằng Huyền đồng ý chứ?
Trương Huyễn bình tĩnh, không chút nôn nóng mà hỏi.
Ba đại thế gia của quận Bắc Hải coi gia tộc Đằng thị là người đứng đầu, chỉ cần Đằng gia bằng lòng giao nộp quân đội thì hai nhà còn lại cũng sẽ không thành vấn đề. Hôm nay, Trương Huyễn liền sai Lưu Lăng đến bàn bạc thương lượng với gia chủ Đằng thị.
Lưu Lăng chán nản lắc đầu đáp lại:
- Cho dù ty chức đã nói hết nước hết cái nhưng bọn họ vẫn không chịu đồng ý chấp nhận yêu cầu của chúng ta.
Ánh mắt của Trương Huyễn khẽ nheo lại:
- Vì sao?
- Đằng Huyền cũng thẳng thắn nói với tôi rằng, chuyện này phải được Thái thú Lương Trí đồng ý mới được. Bởi vì đội quân này trên danh nghĩa thì là gia đinh của thế gia, nhưng trên thực tế lại bị Lương thái thú khống chế. Nếu như Lương thái thú đồng ý thì bọn họ cũng không thể làm trái lại.
Trương Huyễn không khỏi cười lạnh một tiếng. Hai ngày trước hắn vừa mới đến gặp Thái thú Lương Trí, Lương Trí lại nói rằng đội quân đó là thuộc về ba đại thế gia, không hề có liên quan đến ông ta, nói tóm lại thì chính là quan phủ và thế gia cấu kết với nhau, cùng khống chế quản lý tư quân.
Thực ra nếu như hắn muốn chiếm đoạt hơn hai nghìn tư binh kia thì cũng không phải là một chuyện không thể, chỉ cần cưỡng chế thi hành, dùng biện pháp mạnh là được. Có điều nếu làm như vậy, hắn và ba đại thế gia, còn có cả quan phủ địa phương sẽ trở mặt với nhau. Trương Huyễn vừa mới đến quận Bắc Hải, tạm thời hắn vẫn chưa muốn xảy ra những chuyện như vậy, nhất là với những hào môn địa phương quận Bắc hải.
Trương Huyễn trầm tư một lát rồi hỏi:
- Lương Trí và ba đại thế gia có quan hệ gì với nhau, Lưu tư mã có biết không?
Lưu Lăng cười cười đáp lại:
- Ty chức đã cẩn thận hỏi thăm được rằng, quan hệ của bọn họ đúng là có chút phức tạp, Lương Trí là môn sinh của Thôi thị Thanh Hà, vợ của Đằng Huyền lại xuất thân từ Thôi thị Thanh Hà, cho nên Thôi thị Thanh Hà giống như một sợi dây kết nối Đằng Huyền và Lương Trí lại với nhau.
“Xem ra thì chỉ có đến Thôi thị Thanh Hà mới có thể giải quyết được vấn đề này!” Trương Huyễn nghĩ thầm trong bụng rồi cười lạnh.
Lưu Lăng đề nghị:
- Tướng quân vì sao lại không đến tìm đại soái, nói không chừng đại soái của thể thuyết phục được Lương Trí cũng nên.
- Không thể được!
Trương Huyễn lập tức bác bỏ ý tưởng này:
- Quân Phi Ưng không nhận được sự ủng hộ của quan phủ địa phương, nguyên nhân chủ yếu chính là vì quan hệ của đại soái và thái thú của các quận không được tốt cho lắm. Lần trước khi đại soái đóng quân ở huyện Ích Đô, Lương Trí đã không thèm đến bái kiến đại soái, bây giờ mà muốn nhờ đại soái khuyên ông ta ư, như vậy thì chỉ càng khiến cho chuyện này thêm phức tạp mà thôi.