Từ khi Trương Huyễn tiến quân chiếm giữ quận Bắc Hải, sau khi có được những hiểu biết sâu rộng về nơi đây, Trương Huyễn mới phát hiện ra rằng quan hệ của quân Phi Ưng và quan phủ địa phương rất không tốt. Về cơ bản là không có sự qua lại lẫn nhau, ngoại trừ quận Cao Mật tốt hơn một chút, nhưng chuyện này cũng là vì Thái thú quận Cao Mật đã từng cầu cạnh quân Phi Ưng.
Lúc này Trương Huyễn mới hiểu vì sao mà sau khi đánh tan quân Mạnh Nhượng, Trương Tu Đà lại để mình đi giải quyết những chuyện còn lại. Chính là vì ông ta không có cách nào để ngồi uống trà và nói chuyện đàng hoàng với đám quan phủ địa phương, cho nên mới giao chuyện này cho hắn xử lý.
Hơn nữa, hai tháng trước, hắn có đến quận Tề báo danh, nhưng cơ bản là không nhìn thấy bất cứ một quan viên địa phương nào của những quận còn lại đến báo cáo tình hình loạn phỉ, từ đó có thể thấy được rằng mối quan hệ giữa Trương Tu Đà với quan phủ địa hương không hòa hợp đến mức nào, khó trách quân lương lúc nào cũng không đủ.
Trương Huyễn trầm tư một lúc lâu rồi nói:
- Xem ra muốn giải quyết chuyện này thì chúng ta vẫn phải bắt đầu từ chỗ của Lương Trí, ép ông ta không thể không hợp tác với chúng ta.
Trương Huyễn lại nói khẽ với Lưu Lăng vài câu, nghe xong, Lưu Lăng cười cười đáp lại:
- Ty chức đã hiểu, bây giờ ty chức sẽ lập tức đến quận Đông Lai!
Trương Huyễn cũng cười cười, trong thời buổi thiên hạ đại loạn như thế này thì kiếm đâu ra một vị quan trong sạch, chỉ cần có lòng thì nhất định sẽ tóm được điểm yếu của đối phương.
Nếu như Lương Trí đã không muốn uống rượu mừng thì chỉ có thể cho ông ta uống rượu phạt thôi.
…..
Huyện Ích Đô là quận trị của quận Bắc Hải, cũng là huyện lớn nhất của quận Bắc Hải, có khoảng hơn 10 vạn dân sống ở xung quanh thành trì khoảng hơn 30 dặm. Nhưng sau khi từng cuộc từng cuộc chiến loạn xảy ra thì dân số của huyện Ích Đô liền bị bùng nổ, nhanh chóng tăng vọt lên 50 vạn người, còn huyện Lâm Truy ở gần đó, dân số cũng tăng vọt lên 30 vạn người, tất cả những người may mắn thoát chết của quận Bắc Hải đều tập trung ở hai huyện này.
Năm ngoái, từ khi loạn phỉ Vương Bạc núi Trường Bạch bị Trương Tu Đà tiêu diệt, bất luận là Tả Hiếu Hữu của quận Đông Lai hay là Mạnh Nhượng của quận Cao Mật đều phải sợ hãi trước quân đội của Trương Tu Đà, không một ai dám đến Bắc Hải cướp bóc, chém giết, cho nên trong hơn một năm qua quận Bắc Hải sống trong yên bình.
Một số ngành nghề buôn bán về cơ bản đã bắt đầu hồi phục, một số quán trọ, quán rượu, thanh lâu, quán bán đồ dùng hàng ngày, cửa hàng thực phẩm trong huyện Ích Đô cũng đã dần xuất hiện lại. Một số ngành nghề buôn bán này chủ yếu tập trung ở hai bên trục đường chính Thanh Châu của huyện Ích Đô.
Làm ăn buôn bán ở trong huyện Ích Đô thì không chỉ cần phải có dũng khí mà quan trọng hơn, thứ cốt yếu hơn chính là người đó càng cần phải có hậu trường và quan hệ. Ví dụ như quán rượu lớn nhất trong huyện Ích Đô, quán rượu Thanh Châu chính là do em vợ của Thái thú Lương Trí mở ra.
Diện tích của quán rượu này ước chừng cũng phải năm mẫu đất. Đây chính là một nghịch lý của huyện Ích Đô. Trong khi dân số bùng nổ, có thể kiếm được một tấc đất trong huyện cũng là một chuyện khó khăn rồi, nhưng thật không ngờ được rằng cửa hàng lại có thể chiếm được năm mẫu đất, cũng may rằng trong huyện cũng chỉ có một cửa hàng như thế này.
Chuyện kinh doanh của quán rượu này cũng không tệ, mặc dù mấy tháng trước, Thiên tử Dương Quảng đã hạ chỉ nghiêm cấm dân chúng của tất cả các quận dùng lương thực ủ rượu, ý chỉ này đã khiến cho rượu hoa quả bắt đầu thịnh hành.
Nhưng trên thực tế, lệnh cấm rượu mà Dương Quảng ban bố cũng chỉ có hiệu lực trong một vài tòa thành lớn như Lạc Dương, Trường An, Giang Đô…, còn các quận khác trong thiên hạ thì không một ai thèm để ý tới. Còn chuyện, tại các quận, rất nhiều người bán rượu hoa quả, nguyên nhân là vì lương thực quá khan hiếm, bán lương thực còn có lời hơn là ủ rượu, đây chính là do ngoại cảnh tác động, sự điều tiết của thị trường chứ không hề có liên quan đến ý chỉ kia của Dương Quảng.
Trưa hôm nay, trong quán rượu Thanh Châu cũng đông khách như thường ngày, cả ba tầng lầu đều ngồi kín chỗ. Mặc dù loạn phỉ đã khiến cho cuộc sống của người dân trở nên khó khăn, dân chúng lầm than đói khổ nhưng vì tất cả phú hộ của quận Bắc Hải đều tập trung ở huyện Ích Đô cho nên khách khứa của quán vẫn ra vào tấp nập như ngày xưa.
Chiếc bàn nào cũng ngồi kín người, bọn họ đang thì thầm bàn luận về sự thay đổi của thế cục trong thời gian gần đây. Tinh thần hăng hái của quân đội Trương Tu Đà đã bình định được loạn phỉ của các quận trong vùng Thanh Châu, khiến cho phần lớn người dân nhất thời chưa thích ứng được.
Trong đó vấn đề được bàn luận sôi nổi nhất, được quan tâm hơn cả chính là vấn đề liệu lúc này đây bọn họ có thể quay trở về quê nhà được hay chưa? Gần tám phần người sống trong huyện Ích Đô đều là người từ các nơi khác đến, nếu như họ có thể được quay về quê cũ sinh sống thì đương nhiên họ sẽ không phải chịu đựng nỗi khổ đất chật người đông này nữa.
Tại một chiếc bàn ở lầu hai gần cửa sổ, có vài vị khách đang nói chuyện vui vẻ, sôi nổi với nhau.
- Tả Hiếu Hữu bị tiêu diệt rồi, Mạnh Nhượng và Từ Viên Lãng cũng bị tiêu diệt rồi, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể quay trở về quê nhà được rồi. Ở cái huyện Ích Đô đất chật người đông này đến đi vệ sinh mà cũng không được thoải mái, đúng là không có nơi đâu tốt bằng nhà của mình!
- Lúc ăn cơm thì đừng có nói chuyện đi vệ sinh, ảnh hưởng đến cảm giác ăn ngon của người khác!
Một vị khách ngồi ở bàn bên cạnh nói với giọng bất mãn.
- Không nói! Không nói! Thực ra thì mọi người đều biết cả rồi, một năm rưỡi nay, về cơ bản là không có đám loạn phỉ nào dám bén mảng đến quận Bắc Hải, hiện tại ba đại loạn phỉ đều đã bị tiêu diệt rồi, càng không có vấn đề gì nữa nhưng tại sao chúng ta lại vẫn chưa thể quay về?
- Ngươi nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi, này nhá, phía bắc vẫn còn Trương Kim Xưng, Cao Sĩ Đạt và Đậu Kiến Đức, trong đó thì Đậu Kiến Đức là tốt hơn một chút, còn Trương Kim Xưng và Cao Sĩ Đạt đều là những kẻ ăn thịt uống máu người. Hiện tại thì sông Hoàng Hà đã đóng băng, bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể đánh vào quận Bắc Hải, còn có cả Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc ở quận Lang Gia, mà chẳng phải là Vương Bạc còn thề sống thề chết là muốn quay lại báo thù hay sao? Ai dám bảo đảm rằng sẽ giữ vững được quận Bắc Hải.
- Muốn đánh thì cũng là đánh quận Tề, đánh hạ huyện Lịch Thành, nơi đó mới chính là địa lợi để bọn loạn phỉ phát tài, tôi cảm thấy chúng sẽ không đánh xuống quận Bắc Hải đâu, nếu như chúng muốn đánh thì đánh từ lâu rồi.
- Ngươi cảm thấy ư, ngươi cho rằng ngươi là ai?
- Sao huynh lại nói như vậy?
Không khí quanh chiếc bàn này đã bắt đầu sặc mùi thuốc súng, đúng lúc đó, từ bên cạnh một người bước tới:
- Mấy vị đang nói về chuyện gì đó?