Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 231 - Chương 190: Mồi Nhỏ Câu Cá

Chương 190: Mồi nhỏ câu cá
Chương 190: Mồi nhỏ câu cá

Mấy người khách này vội quay đầu lại, thì ra người vừa mới lên tiếng chính là ông chủ của quán rượu Phùng Tiểu Điền, thấy vậy bọn họ vội vàng chắp tay và nói:

- Chúng tôi đã làm kinh động đến ông chủ Phùng rồi sao?

Năm nay Phùng Tiểu Điền khoảng 40 tuổi, là người Thanh Hà, từ nhỏ đã thích chơi bời lêu lổng, cho nên đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện thị phi, nhưng vì đại tỷ của y Phùng thị là thê tử của thái thú quận Bắc Hải Lương Trí cho nên Phùng Tiểu Điền, mặc dù đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện nhưng cuối cùng vẫn cứ bình an vô sự, không bị trừng phạt.

Cùng với sự tăng lên của tuổi tác thì số chuyện mà y gây nên cũng dần biến mất, thay vào đó là khát khao kiếm tiền cháy bỏng, cho nên Lương Trí liền đưa cho y một khoản tiền, bảo y mở một quán rượu ở huyện Ích Đô, cũng chính là quán rượu Thanh Châu bây giờ. Nhưng Phùng Tiểu Điền chỉ là ông chủ trên danh nghĩa, ông chủ thực sự chính là thái thú Lương Trí.

Phùng Tiểu Điền cười ha ha đáp lại:

- Tôi thấy mấy vị đây bàn luận quá sôi nổi, quá hào hứng nên muốn qua đây góp vui ấy mà.

Mấy vị khách này liền nhường cho y một chỗ ngồi, một ông già trong số đó cười nói:

- Chúng tôi đang thảo luận về chuyện chúng tôi có nên quay về quê nhà hay không ấy mà, mọi người ai ai cũng phát biểu ý kiến riêng của mình, nên mới dẫn đến chuyện bất đồng quan điểm, không biết ý kiến của ông chủ Phùng về chuyện này như thế nào?

Phùng Tiểu Phùng khẽ ho khan một tiếng, nhướn mày lên và nói:

- Chuyện này thì tôi cũng đã từng nghe thái thú đại nhân nói qua rồi.

Đây chính là câu cửa miệng của y, tất cả mọi chuyện dù lớn dù bé thì y nhất định phải lôi tỷ phu thái thú của mình vào cho bằng được, nhưng cũng chính câu nói này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang có mặt, mấy vị khách ngồi ở mấy bàn rượu xung quanh ngay lập tức vây quanh y:

- Ông chủ Phùng, Thái thú đại nhân đã nói gì vậy?

Trong lòng Phùng Tiểu Điền đắc ý lắm, y chậm rãi uống một ngụm rượu, chỉ đến khi thấy mọi người vây lại đông đủ thì lúc đó y mới nói tiếp:

- Thái thú đại nhân nói rằng, quân đội đóng giữ ở trong nội thành Ích Đô không quan tâm đến chúng ta, thì chúng ta cũng không cần phải bận tâm đến chuyện góp lương thực nuôi quân, nhưng một khi quay về quê cũ thì chúng ta lại phải góp gạo nuôi quân. Nhưng vấn đề là ở chỗ, quân đội chưa chắc đã bảo vệ được mọi người, nếu như loạn phỉ có đánh tới thì quân đội sẽ bỏ chạy hết thôi, lúc đó mọi người sẽ rơi vào tình cảnh như cá nằm trên thớt.

Mấy vị khách nghe xong liền chau mày lại: “Thái thú đại nhân sẽ không bao giờ nói những lời như thế này!”

Đúng lúc đó, dưới lầu truyền lên những tiếng ồn ào, bát nháo khiến cho mọi người bỗng dưng yên lặng, ngay sau đó là những tiếng bước chân chạy uỳnh uỵch vang lên từ phía cầu thang, một tên tiểu bảo chân nam đá chân xiêu, luống cuống chạy vào bẩm báo:

- Ông chủ, ở dưới lầu có một đám binh lính đang gây loạn.

Phùng Tiểu Điền lập tức giận tím mặt lại. Đây chính là quán rượu mà tỷ phu của y - thái thú đại nhân mở ra, thật không ngờ lại có người dám đến đây gây rối?

Y đứng phắt dậy, bước nhanh xuống lầu, rồi đưa mắt nhìn ngó lung tung, y thực sự muốn xem là ai đã ăn gan hùm gan báo mà dám đến gây chuyện ở quán rượu Thanh Châu. Tất cả những vị khách ở trên tầng hai cũng lần lượt lao xuống lầu, bởi ai ai cũng muốn xem náo nhiệt.

Ở đại đường của lầu thứ nhất, có hơn 10 tên lính đang đứng kiểm tra rượu ở mỗi chiếc bàn, vị tướng lĩnh dẫn đầu chính là giáo úy kỵ binh Trần Húc. Những chuyện thị phi này, đương nhiên là gã phụng mệnh của Trương Huyễn, dẫn theo một đám binh lính thuộc hạ đến quán rượu bới lông tìm vết. Lúc này, Phùng Tiểu Điền nổi giận đùng đùng chen vào đám người kia rồi quát ầm lên:

- Các ngươi đang làm cái quái gì thế này?

Trần Húc liền quay sang nhìn y một lượt rồi nói:

- Thế nhà ngươi là ai?

Chưởng quỹ đứng bên cạnh vội vàng lên tiếng:

- Đây chính là ông chủ của chúng tôi – ông chủ Phùng!

Thì ra người này chính là Phùng Tiểu Điền, Trần Húc liền cười lạnh trong lòng. Người mà gã muốn tìm chính là người này, Trần Húc liền hừ một tiếng:

- Chúng ta nhận được lời tố cáo của binh lính, các ngươi dám công khai làm trái lệnh cấm của triều đình, ngang nhiên bán rượu gạo ở trong quán, hôm nay chúng ta đặc biệt đến kiểm tra!

Trần Húc cầm một bình rượu ở trên bàn lên và nói:

- Đây chính là một bình rượu gạo, ngươi không thể không thừa nhận!

Phùng Tiểu Điền thẹn quá hóa giận, gân cổ cãi lại:

- Cái gì mà ý chỉ của triều đình, những quán rượu trong khắp thiên hạ này có nhà nào là không bán rượu gạo, vì sao các ngươi lại chỉ nhằm vào có mỗi mình quán của ta?

Chưởng quỹ đứng bên cạnh nghe xong thì rất bất ngờ, không ngờ ông chủ của mình lại ngay lập tức thừa nhận chuyện này, trong lòng không khỏi lo lắng, rõ ràng mấy tên lính này đến đây là tìm cớ gây sự, tại sao ông chủ lại có thể thừa nhận chuyện này cơ chứ?

Ông ta vội vàng kéo tay Phùng Tiểu Điền, muốn âm thầm nhắc nhở y, nhưng lúc này Phùng Tiểu Điền đang giận quá mất khôn, liền hất luôn tay của ông ta ra, tiếp tục đốp chát với mấy tên lính:

- Ta đây bán rượu gạo thì đã làm sao?

Lúc này, hơn chục binh lính ôm mấy vò rượu từ trong phòng bếp bước ra, bẩm báo:

- Khởi bẩm giáo úy, ở trong hầm rượu chúng tôi còn phát hiện ra rất nhiều vò rượu gạo, biển hiệu của bọn họ cũng đang công khai bán rượu gạo.

Trần Húc gật gật đầu, cười lạnh mấy tiếng và nói:

- Lại còn dám công khai bán rượu cấm, trong mắt các ngươi đã không coi pháp luật của triều đình ra cái gì, thế thì, lính đâu, bắt hết lại cho ta.

Mấy tên lính đồng loạt bước lên, ghì chặt lão chưởng quỹ và Phùng Tiểu Điền xuống bàn, Phùng Tiểu Điền lo quá liều gào toáng lên:

- Tỷ phu của ta là thái thú Lương Trí, quán rượu này cũng là do tỷ phu của ta mở, các ngươi dám to gan làm bừa, mau thả ta ra.

Chưởng quỹ đứng bên cạnh thì cứ kêu gào lên, thật không ngờ y lại lôi cả thái thú vào trong chuyện này, ông chủ đúng là một thằng ngu mà. Đối phương là ai cơ chứ, bọn chúng là quân đội, làm gì có quân đội nào lại quan tâm đến mấy chuyện vớ vẩn như vậy, rõ ràng là chúng đến đây để thêu dệt chuyện, nhưng hình như chỉ có ông chủ là không nhìn ra.

Mặc dù trong lòng chưởng quỹ hiểu rất rõ nhưng cái miệng của ông ta lại bị binh lính nhét đầy vải rách, cứ ú ú ớ ớ nói không nên lời. Mấy tên lính dùng dây thừng trói bọn họ lại, rồi Trần Húc hạ lệnh:

- Mang chúng đi!

Mấy chục kỵ binh lôi hai người này lên ngựa, cầm các chứng cứ vừa mới điều tra được đi luôn, rồi thúc ngựa chạy thẳng về phía ngoài thành.

Trong quán rượu thì nhốn nháo cả lên, khách khứa thì bàn luận sôi nổi, nhưng lại không biết đã xảy ra chuyện gì. Tuy vậy, ngay từ khi chuyện mới bắt đầu, thì đã có một tên tâm phúc của Phùng Tiểu Điền chạy đến quận nha báo tin.

….

Thái thú Bắc Hải Lương Trí là người huyện Thanh Hà, xuất thân bần hàn, nhưng lại là người có tư chất hơn người, ham đọc sách, mà có một thiên phú là, một khi ông ta đã đọc là sẽ không bao giờ quên, cho nên chẳng bao lâu mà đã được Thôi thị Thanh Hà để ý đến, đưa về bồi dưỡng mười mấy năm, cuối cùng thì ông ta cũng thi đỗ khoa cử, bắt đầu dấn thân vào con đường làm quan.

Năm nay ông ta khoảng 45-46 tuổi, dáng người không cao, thậm chí còn có vẻ hơi gầy, nhìn qua là đã biết thuộc kiểu người khôn khéo, tháo vát.

Lương Trí làm quan ở vùng Thanh Hà cũng đã được gần hai mươi năm, ông ta đã từng là chức huyện úy huyện Thanh Bình, huyện lệnh Lịch Thành, quận thừa quận Tề, thái thú quận Tế Bắc, năm năm trước được điều động đến đây làm thái thú quận Bắc Hải

Ông ta cũng coi là một người có chút bản lĩnh, giỏi biến báo. Mặc dù trong mấy năm qua, loạn phỉ tàn sát bừa bãi, đốt nhà phá cửa nhưng cuối cùng ông ta vẫn có thể giữ vững được hai huyện Ích Đô và Lâm Truy, không để hai huyện này bị bọn thổ phỉ giết hại, cướp đoạt.

Chuyện này đã khiến cho uy danh của ông ta có chỗ đứng trong quận Bắc Hải, còn các nhà giàu sang quyền thế đều cầm giấy nợ của ông ta.

Trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Lương Trí không được tốt. Vốn dĩ ông ta và Trương Tu Đà là nước sông không phạm nước giếng, Trương Tu Đà cũng không bao giờ hỏi đến tình hình quận Bắc Hải, về cơ bản những chuyện của quận Bắc Hải đều do ông ta quyết định hết.

Nhưng mười ngày trước, Trương Tu Đà đột nhiên tuyên bố chia binh đóng giữ các quận, bề ngoài thì không ảnh hưởng nhiều lắm nhưng Lương Trí lại phát hiện ra rằng, vấn đề không có đơn giản như vậy.

Một khi Trương Tu Đà chia binh đóng giữ các quận, thì nhất định sẽ phải tăng thêm binh lực, vậy thì ai sẽ phụ trách vấn đề quân lương đây, nhất định sẽ là dân chúng của các quận.

Thực ra thì vấn đề gánh vác một phần quân lương cũng không lớn, Lương Trí cũng không để ý nhiều, dù sao thì quân đội bảo vệ một vùng, dân chúng địa phương góp một chút sức lực cũng là chuyện nên làm, lẽ thường tình, nhưng chuyện mà Lương Trí lo lắng hơn cả chính là quyền lực. Quân đội đóng giữ ở các quận liệu có tranh giành quyền lực với quan phủ địa phương hay không?

Ví dụ cái tên Trương Huyễn đóng giữ quận Bắc Hải, hắn đang có ý nhăm nhe chiếm lấy hai nghìn tráng đinh mà ba đại thế gia vừa mới chiêu mộ.

Mà hai nghìn tráng đinh kia trên thực tế chính là quân đội địa phương mà ông ta dựng lên trên danh nghĩa là tráng đinh của ba đại thế gia, làm sao ông ta có thể để Trương Huyễn cướp đi. Cái tên Trương Huyễn này tuy tuổi đời còn non trẻ nhưng dã tâm thì lại không nhỏ chút nào.

Nhưng khổ một nỗi là Lương Trí lại không hiểu được người đứng đằng sau chống lưng cho Trương Huyễn là ai, từ trước đến giờ ông ta cũng chưa từng nghe qua về hắn cho nên ông ta vẫn một mực cho rằng Trương Huyễn chính là tâm phúc của Trương Tu Đà, tất cả những gì mà hắn làm chính là phục tùng mệnh lệnh của Trương Tu Đà.

Lúc này Lương Trí đang ngồi ở trong quan phòng suy xét về vấn đề di tản dân cư trong thành. Hiện tại, nội thành Ích Đô có tới 50 vạn người, với số dân đông đúc như thế này thì huyện thành khó mà gánh vác nổi, một khi bùng nổ dịch bệnh thì hậu quả sẽ rất khôn lường.

Ông ta cũng đang dự định lợi dụng cơ hội Trương Tu Đà vừa mới tiêu diệt được Tả Hiếu Hữu và Mạnh Nhượng mà phân chia dân cư ra bên ngoài. Tuy là phân chia dân cứ đó, nhưng không phải là để họ quay về quê cũ mà là phân tán dân cư, cho cư trú ở vùng xung quanh huyện Ích Đô, từ đó hình thành nên một thôn trang mới, trong lúc tình thế nguy hiểm người dân vẫn có thể nhanh chóng rút lui vào trong thành.

Đúng lúc này thì một gã nha dịch đứng ở cửa bẩm báo:

- Sứ quân, thuộc hạ của ông chủ Phùng đến đây, nói là bên quán rượu Thanh Châu xảy ra chuyện.

Lương Trí nhướn mày lên, dừng bút lại và nói:

- Cho gã vào đây!

Một lát sau, tâm phúc của Phùng Tiểu Điền vội vội vàng vàng chạy vào, rồi quỳ thụp xuống, khóc không thành tiếng:

- Khởi bẩm thái thú, ông chủ Phùng bị quân đội bắt đi rồi!

- Cái gì?

Lương Trí đứng phắt dậy và hỏi lại:

- Ngươi nói cái gì?

- Vừa rồi trong quán rượu xuất hiện một đám binh lính nói rằng quán rượu làm trái với lệnh cấm của triều đình, ngang nhiên bán rượu gạo cho nên chúng đã bắt ông chủ Phùng và Lý chưởng quỹ đi rồi.

Lương Trí lập tức ngây dại, nhưng sau đó thì ông ta lấy lại được tinh thần. Không sai, chuyện này chính là do Trương Huyễn cố tình thêu dệt đây mà.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi, hắn dám lấy cái cớ bán rượu cấm, được lắm! Ta đây thực sự rất muốn chống mắt lên, để xem hắn còn có thể tìm ra được cái cớ nào nữa.

Lương Trí lập tức hạ lệnh:

- Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến quân doanh!

Không bao lâu, Lương Trí ngồi lên một chiếc xe ngựa, cùng với sự bảo vệ của mấy tên tùy tùng phóng xe như bay hướng về phía cửa bắc.

Đương nhiên là Lương Trí cũng biết rằng, mấy tháng trước Thiên tử có hạ ý chỉ này, nghiêm cấm dùng lương thực ủ rượu, nhưng năm nay thánh chỉ của thiên tử truyền đạt xuống nhiều như vậy, có mấy địa phương thực hiện?

Ví dụ như hai năm trước thiên tử hạ chỉ, tường thành của các quận không được cao hơn thành Lạc Dương, nhưng trên thực tế có nơi nào, quận nào mà tường thành không cao không lớn. Vì để phòng chóng nạn trộm cướp ai mà để ý đến chuyện tường thành có cao hơn tường thành Lạc Dương hay không, đương nhiên là càng cao càng tốt.

Hoặc là triều đình nghiêm cấm dân gian dùng binh khí dài, nỏ quân, khôi giáp nhưng trên thực tế nhà nhà người người đều cất giấu trường mâu, mỗi một người nam nhân, khi đi trên phố thì đều đeo một thanh quân đao, trong thời buổi loạn lạc như thế này, bảo vệ mạng sống chính là chuyện quan trọng nhất, ai mà còn để ý đến mấy cái ý chỉ đó của triều đình.

Ngay cả một số ý chỉ quan trọng các quận trong thiên hạ cũng đều không để ý tới, ai mà có thời gian để ý đến một cái lệnh cấm rượu vớ vẩn cơ chứ?

Đương nhiên, Lương Trí cũng không đồng ý với chuyện em vợ tự ý ủ rượu gạo, dù sao thì trong tình hình hiện tại, lương thực cũng đang khan hiếm nhưng một khi bắt được Phùng Tiểu Điền thì chuyện này sẽ liên lụy đến ông ta, Lương Trí tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này.

Ông ta muốn tìm Trương Huyễn để nói rõ chuyện này, ông ta tuyệt đối không cho phép quân đội tự ý vào thành bắt người dân, đó không phải là quyền của quân đội, ông ta không cho phép, dù chỉ là một lần.

Xe ngựa từ từ dừng lại trước cửa của quân doanh, Lương Trí xuống xe ngựa, lạnh lùng nói với tên lính giữ cửa:

- Xin chuyển lời đến Trương tướng quân, có thái thú quận Bắc Hải Lương Trí đến cầu kiến!

Bình Luận (0)
Comment