Một lát sau, Trương Huyễn cùng với mười mấy binh lính nữa đi ra. Từ xa, Trương Huyễn đã tươi cười đon đả, chắp hai tay và nói:
- Hoan nghênh Lương sứ quân đến chơi!
Bởi vì trong lòng Lương Trí cũng không ưa gì Trương Tu Đà cho nên ông ta cũng không muốn quan tâm đến tất cả mọi chuyện có liên quan đến Trương Tu Đà, và đương nhiên, ông ta cũng không thèm để ý đến Trương Huyễn, thậm chí ngay cả chức quan trong triều đình của Trương Huyễn là gì ông ta cũng không biết, thứ duy nhất mà ông ta biết về hắn đó là hắn - một nha tướng dưới trướng của Trương Tu Đà.
Nếu như không phải em vợ của ông ta đang nằm trong tay Trương Huyễn thì e rằng ngay cả một cái nhìn chính diện ông ta cũng không thèm liếc Trương Huyễn.
- Trương tướng quân đến bắt Phùng Tiểu Điền, hôm nay ta đến đây cũng là vì chuyện này.
- Hóa ra là vì chuyện nhỏ nhặt đó, dễ thôi, mời Lương sứ quân vào trong quân doanh rồi chúng ta nói chuyện tiếp!
Lương Trí hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng thì ông ta cũng bước vào trong quân trướng của Trương Huyễn. Hai người ngồi trong khách đường của Trương Huyễn, ở một góc đằng xa là Lưu Lăng đang cúi đầu cặm cụi sao chép công văn. Trương Huyễn sai người dâng trà, Lương Trí thấy vậy liền khoát tay ra hiệu không cần:
- Đa tạ ý tốt của Trương tướng quân, trà thì ta đây không cần dùng, chúng ta hãy nói luôn vào vấn đề chính đi!
Trương Huyễn lôi ra một bản khẩu cung đưa cho Lương Trí:
- Sứ quân, ngài nên xem trước cái này đi đã!
Lương Trí đón lấy rồi nhìn qua một lượt. Thì ra đây chính là khẩu cung của Phùng Tiểu Điền, nhanh như vậy mà đã khai hết ra rồi sao? Trong lòng ông ta đang thầm rủa mắng cái tên Phùng Tiểu Điền vô dụng, chết tiệt này.
Sau khi xem cẩn thận bản khẩu cung thì Lương Trí lập tức ngây dại. Thật không ngờ, Phùng Tiểu Điền không những thừa nhận chuyện bán rượu gạo tư mà còn khai luôn cả chuyện ông ta mới chính là ông chủ của quán rượu Thanh Châu, chuyện này thì khác gì tố cáo ông ta – thái thú quận Bắc Hải Lương Trí đã làm trái với ý chỉ của Thánh thượng?
Lương Trí xem xong mà không nói được câu nào, khuôn mặt thì lúc đỏ lúc trắng, tức giận lo lắng lẫn lộn. Còn Trương Huyễn nhận lấy bản khẩu cung rồi xé thành hai mảnh, bốn mảnh, khiến cho Lương Trí lại ngây người ra:
- Tướng quân, ngài làm vậy là có ý gì?
Lương Trí hỏi với giọng đầy ngơ ngác.
Trương Huyễn thản nhiên cười cười đáp lại:
- Bán rượu gạo tư chẳng qua cũng chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng phải kinh ngạc như vậy, hơn nữa ta còn có thể ngay lập tức thả người!
Vừa dứt lời, Trương Huyễn liền hạ lệnh:
- Lập tức thả Phùng Tiểu Điền và Lý chưởng quỹ ra!
Lương Trí lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Trương Huyễn chỉ là lợi dụng Phùng Tiểu Điền để dẫn dụ bản thân vào trong quân doanh mà thôi. Nhưng thật không ngờ, ông ta lại mắc bẫy một cách dễ dàng như vậy, ông ta liền hỏi với giọng thiếu kiên nhẫn:
- Rốt cuộc thì Trương tướng quân muốn làm gì đây?
- Ta mời sứ quân đến đây, thực ra là muốn làm một cuộc giao dịch với sứ quân.
- Giao dịch?
Lương Trí lạnh lùng đáp lại:
- Từ trước tới giờ, ta và Trương Tu Đà chưa có bất cứ một cuộc giao dịch nào?
- Không phải giao dịch với Trương đại soái, chuyện này không liên quan đến ngài ấy, đây là cuộc giao dịch giữa Trương Huyễn tôi và sứ quân.
- Ngài?
Lương Trí nhìn cái vẻ mặt cười như không cười của Trương Huyễn, đột nhiên ông ta nhận ra rằng cái tên Trương Huyễn này hoàn toàn không phải là một người đơn giản. Đầu tiên, hắn dùng một chuyện nhỏ để dẫn dụ bản thân đến đây, sau đó thì lại muốn giao dịch với mình một chuyện lớn.
Suy nghĩ cẩn thận thì bản thân mình không hề có một chút hiểu biết gì về tên Trương Huyễn này. Lương Trí chợt cảm thấy có chút hối hận, tại sao bản thân trước đó lại không tìm hiểu, điều tra một chút về thân thế của Trương Huyễn?
- Trương tướng quân muốn giao dịch gì đây?
Cuối cùng thì Lương Trí đã không còn dám coi thường hắn, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
Trương Huyễn cười cười rồi lấy ra hai phong thư, đặt trước mặt Lương Trí và nói:
- Một bức thư là ta tìm được từ mật thất trên núi Tồn Cẩu của Tả Hiếu Hữu, là bức thư của thái thú viết cho Tả Hiếu Hữu, nội dung của bức thư là ngài bày tỏ mong muốn hợp tác với y, thời gian là tháng ba năm nay, Lương sứ quân còn nhớ chứ?
Mồ hôi lạnh trên trán của Lương Trí chảy xuống như mưa. Ông ta đích thực có viết bức thư đó. Lúc đó, Trương Tu Đà đang giao chiến kịch liệt với mười mấy vạn đại quân của Lưu Bá Đạo ở quận Tề. Tả Hiếu Hữu đang chuẩn bị cùng với Mạnh Nhượng nhân cơ hội đó cướp lấy quận Bắc Hải. Ông ta viết bức thư này là khẩn cầu Tả Hiếu Hữu tha cho quận Bắc Hải, nhưng vẫn chưa có kết quả thì Trương Tu Đà đã đánh đại bại đội quân của Lưu Bá Đạo, còn quân đội của Tả Hiếu Hữu và Mạnh Nhượng đành phải rút lui.
Dường như ông ta đã quên mất sự tồn tại của bức thư này, thật không ngờ nó lại rơi vào tay của Trương Huyễn. Cả người Lương Trí run lên như cầy sấy, không nói được câu nào. Tiếp theo, Trương Huyễn lại chỉ vào bức thư còn lại và nói:
- Đây là lời khai của Tả Hiếu Hữu, ta vừa mới nhận được, y thừa nhận, đầu năm nay, ngài đường đường là thái thú của quận Bắc Hải đã ngoan ngoãn đầu hàng y. Nếu như cả hai bức thư này đều dâng lên cho Thánh thượng thì Lương thái thú, ngài cảm thấy chuyện này sẽ dẫn tới hậu quả gì?
Lương Trí ước gì bản thân có thể chết ngay tức khắc, nhưng chuyện đó là không thể, phải mãi một lúc sau, ông ta mới run rẩy đáp lại:
- Rốt cuộc thì ngài muốn làm gì đây?
Trương Huyễn rất bình thản mà đáp lại:
- Ta nghĩ Lương thái thú chắc chắn là biết chuyện Lý Hoa - huyện lệnh huyện Phì Thành đã hợp tác với Từ Viên Lãng, dẫn dụ quân Tùy đến quận Tề, mưu đồ tiêu diệt đại quân của Trương đại soái, nhưng sau cùng suýt chút nữa thì y đã bị Trương đại soái giết chế, bởi vì lúc đó may mà có ta kịp thời ngăn lại.
Ta nói với Trương đại soái rằng, phần lớn quan văn đều là những người có khí tiết, bọn họ không phải là không có liêm sỉ. Họ đầu hàng loạn phỉ chỉ là vì muốn bảo vệ dân chúng, quên đi vinh nhục nhất thời của bản thân. Thực ra điều này rất đáng khâm phục, đáng được người đời kính nể cho nên hiện tại Lý Hoa vẫn được đảm nhiệm chức vụ huyện lệnh huyện Phì Thành, mà không phải chịu bất cứ sự trừng phạt nào. Thực ra trong chuyện này, tôi cũng tin rằng sứ quân cũng giống với Lý Hoa, vì muốn bảo vệ nhân dân quận Bắc Hải, ta nói như vậy không sai chứ?
Lương Trí cúi đầu xuống không nói được câu gì, ông ta có thể nhận ra được, từng câu từng chữ của Trương Huyễn đang ám chỉ ông ta đó, nhưng trên thực tế, đâu chỉ có mỗi mình ông ta, tất cả quan viên của những vùng có loạn phỉ hoành hành đều như vậy, mặc dù là quan viên triều đình nhưng đều âm thầm đầu hàng loạn phỉ, đương nhiên động cơ và mục đích không cao thượng được như những gì mà Trương Huyễn vừa nói. Mà nguyên nhân quan trọng hơn, chính là bảo vệ tính mạng và tài sản của bản thân và gia đình.
Nhưng trong lòng, Lương Trí cũng hiểu được rằng Trương Huyễn nói như vậy là đang muốn thỏa hiệp với ông ta, ông ta thầm thở dài:
- Tướng quân muốn gì đây?
- Ta chỉ muốn có hai thứ này thôi: một là quyền trị an quận Bắc Hải, hai là hai nghìn tư quân, những chính vụ khác thì ta không can dự vào, ngược lại nếu như Lương thái thú cần sự giúp sức của quân đội thì ta đây nhất định sẽ tận tâm tận lực.
Lương Trí do dự một lúc rồi nói:
- Đây là chủ ý của Trương đại soái?
Trương Huyễn cười cười và lắc đầu:
- Trương đại soái sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này, lợi dụng người khác gặp khó khăn mà gây khó dễ với họ. Lúc nãy ta đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến Trương đại soái, trên thực tế ta là quân phủ độc lập, có thể là Lương thái thú không biết, nhưng nếu như Lương thái thú có người quen làm ở trong Binh bộ thì ta khuyên ngài hãy đi hỏi thăm người đó một chút để biết thêm thông tin chi tiết.
Lương Trí cúi đầu xuống than thở:
- Để ta suy nghĩ một chút!
Trương Huyễn cầm hai bức thư đưa cho ông ta:
- Đây là những gì mà ngài cần, gửi lại Lương sứ quân.
Lương Trí lập tức đờ đẫn người một lần nữa, Trương Huyễn đưa bức thư này cho bản thân vậy thì hắn còn cái gì để mà uy hiếp mình nữa?
- Đây hãy cứ coi là thành ý của ta đi! Thay vì nói là giao dịch thì chi bằng chúng ta đổi lại là “ lấy thành đổi thành”( trao đổi thành ý)
Lương Trí ngồi một lúc lâu mà không nói được câu gì, ông ta thực sự bị cảm động bởi những hành động này của Trương Huyễn, trong lòng dâng trào một cảm giác mơ hồ, mông lung. Ông ta nhận lấy bức thư từ tay Trương Huyễn và hành lễ:
- Đa tạ thành ý của Trương tướng quân, Lương mỗ xin khắc ghi trong lòng!
….
Lương Trí cáo từ rồi rời đi, Trương Huyễn tiễn ông ta ra khỏi đại doanh rồi quay về quan phòng. Bước vào trong phòng, hắn nhìn thấy Lưu Lăng như muốn nói gì với hắn nhưng lại thôi, hắn liền cười mà rằng:
- Cảm thấy ta đưa bức thư đó cho ông ta là không đúng?
Lưu Lăng cười khổ đáp lại:
- Tôi chỉ là đang lo lắng chưa chắc ông ta sẽ dễ dàng từ bỏ quân đội và quyền trị an của bản thân khi mà giữa hai bên không có bức thư đó, cũng không có khế ước gì ràng buộc.
Trương Huyễn thản nhiên cười cười, nói với giọng đầy ẩn ý:
- Ngươi thực sự cho rằng tất cả những gì ta làm hôm nay chỉ là vì hai nghìn quân và quyền trị an kia sao?
Lưu Lăng ngạc nhiên:
- Tướng quân ….
Trương Huyễn thở dài:
- Trương đại soái đắc tội quá nặng với quan phủ địa phương, ta bắt buộc phải tiến hành bổ sung vào những lổ hổng đó. Thực ra thì quan phủ địa phương và nhà quyền quý sĩ tộc là một, nếu như không có được sự ủng hộ của bọn họ thì ta làm sao có thể đứng vững được ở Thanh Châu.
Đối với đám người Lương Trí, ngươi đối xử với chúng quá nhân từ thì sẽ bị chúng coi thường ngay, còn nếu như dùng biện pháp mạnh với chúng thì chỉ là thù thêm thù mà thôi, phương pháp tốt nhất chính là vừa đấm vừa xoa. Bề ngoài thì chúng ta tỏ ra rất thành ý với chúng nhưng trên thực tế thì khiến cho chúng vừa sợ hãi vừa cảm kích ngươi. Ta đưa cho ông ta bức thư đó, ta tin rằng nhất định ông ta sẽ báo đáp lại.
Lưu Lăng lập tức hiểu ra, trong lòng vạn lần cảm phục Trương Huyễn, liền cúi xuống thật sâu và hành lễ:
- Tài năng của tướng quân, ty chức vạn phần khâm phục!
Trương Huyễn cười cười nói tiếp:
- Ta đoán rằng Lương Trí nhất định sẽ cần đến sự giúp đỡ của chúng ta, chuyện này ta giao lại cho ngài giải quyết nốt. Phải cố gắng giải quyết êm đẹp mối quan hệ với quan phủ địa phương, những thứ có liên quan đến lợi ích của bọn chúng, tạm thời chúng ta sẽ không đụng đến, cứ cho là phát hiện ra chuyện chúng tham nhũng thì chúng ta cũng phải giả câm giả điếc. Nhớ kỹ, chúng ta cho chúng nhiều nhưng đòi lại ít, phải cho chúng thấy được rằng, giao lưu với chúng ta chính là lợi ích của bọn chúng. Ta cần quận Bắc Hải - một bàn đạp chắc chắn để ta thực hiện hoài bão của mình.
Lưu Lăng hiểu được ý tứ của Trương Huyễn, trong lòng không khỏi thầm thở dài một tiếng:
- Nhưng tướng quân thực sự để cho bọn họ tùy ý tham nhũng hay sao?
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng:
- Không phải lo lắng, ngài cứ cho là bọn chúng đang thay chúng ta gom góp, tích trữ của cải hộ chúng ta là được.
….
Trong quan phòng, Lương Trí cầm hai bức thư mà Trương Huyễn đưa cho ông ta, bỏ vào trong chậu than rồi đứng thất thần nhìn chúng cháy, cho đến khi tất cả đều cháy thành than. Mặc dù là vậy nhưng ông ta vẫn không thể cảm thấy thoải mái được, ngược lại tâm trạng càng trở nên nặng nề hơn.
Ông ta đã lăn lộn trên quan trường hơn 20 năm rồi, sớm đã trải qua cái độ tuổi tin tưởng vào cái gọi là thành ý cho nên ngay lúc này đây, trong lòng Lương Trí hiểu rất rõ, sở dĩ Trương Huyễn dám đưa cho bản thân hai bức thư này là vì trong tay của hắn nhất định còn nắm được một số điểm yếu khác của bản thân.
Hai năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta cũng đã quên mất bản thân đã vô tình để lộ ra bao nhiêu nhược điểm nữa rồi. Ví dụ như chuyện “loạn phỉ thiêu hủy kho lương thực”, ví dụ như chiếc đỉnh đồng mà bản thân tặng cho Vương Bạc, ví dụ như lời tuyên thệ với Bột Hải hội, vân vân… Chỉ cần một trong số những chuyện đó thôi cũng đủ khiến cho ông ta lâm vào cảnh xét nhà diệt tộc, trong số những bí mật này, Trương Huyễn đã biết được những cái nào?
Lương Trí thở dài một tiếng, ông ta rất muốn ngồi xuống và suy nghĩ mọi chuyện một cách thật cẩn thận, nhưng lúc này đây ông ta không thể nào chuyên tâm suy nghĩ được, trong đầu ông ta hoàn toàn trống rỗng, còn trong lòng thì chỉ có nỗi sợ hãi.
Còn cái tên Trương Huyễn kia, rốt cuộc là người như thế nào? Tự dưng Lương Trí cảm thấy hắn ta còn lợi hại hơn cả Trương Tu Đà, ông ta nhất định phải điều tra mọi chuyện cho rõ ràng.
Đúng lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng của người tùy tùng bẩm báo:
- Khởi bẩm sứ quân, gia chủ Đằng thị tới!