Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 233 - Chương 192: Hai Ngàn Tinh Nhuệ

Chương 192: Hai ngàn tinh nhuệ
Chương 192: Hai ngàn tinh nhuệ

Tâm thần Lương Trí rung lên, vội vàng nói:

- Mau mời vào!

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên cao gầy khoảng bốn mươi tuổi vội vàng đi vào quan phòng, y chính là gia chủ Đằng Huyền của Đằng thị gia tộc. Đằng thị gia tộc là đệ nhất thế gia vọng tộc ở quận Bắc Hải, có bề dày lịch sử, sớm đã rễ sâu lá tốt ở quận Bắc Hải, hơn nữa tài lực hùng hậu. Lương Trí chiêu mộ hai ngàn tư quân, Đằng thị gia tộc liền nuôi một ngàn hai trăm người.

Đi theo sau Đằng Huyền còn có một gã nam tử trẻ tuổi, y bị thân thể Đằng Huyền che mất, nhất thời Lương Trí không nhận ra y. Đằng Huyền vào phòng liền khom người thi lễ:

- Tham kiến sử quân!

- Hiền đệ không cần phải khách khí!

Lương Trí cười khoát tay áo, lúc này ông ta mới chú ý tới người trẻ tuổi phía sau Đằng Huyền không phải là con trai Đằng Ứng Tự của y, mà là một người trẻ tuổi nhìn hơi quen mắt, ông ta suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra:

- Ngươi là…Thôi Nguyên Hàn!

Lương Trí là môn sinh của Thôi thị Thanh Hà, thường xuyên ra vào Thôi phủ. Nhưng từ sau khi quận Thanh Hà bùng nổ phỉ loạn Cao Kê Bạc, ông ta không còn trở về quê nhà nữa. Bởi vì Thôi phủ cũng tạm thời dời đến quận Bột Hải, ông ta cũng chưa từng đi Thôi phủ, năm năm trước ông ta đã gặp qua Thôi Nguyên Hàn này.

Thôi Nguyên Hàn khom người thi lễ:

- Tiểu chất tham kiến Lương thế thúc!

Thôi Nguyên Hàn là con thứ của gia chủ Thôi Hoán Thôi thị Thanh Hà, bởi vì con cả làm quan ở Ngụy Quận, cho nên rất nhiều chuyện Thôi Hoán đều giao cho con thứ đi làm. Lương Trí biết, Thôi Nguyên Hàn đến đây tất nhiên là ý của Thôi Hoán, ông ta gật gật đầu:

- Mời hai vị ngồi!

Ba người ngồi xuống, Đằng Huyền nói trước:

- Hai ngày trước ta đã viết một phong thư gửi cho Thôi phủ, cho nên Thôi gia chủ để Nguyên Hàn đến.

Thê tử của Đằng Huyền xuất thân từ Thôi thị Thanh Hà, là tộc muội của Thôi Hoán. Tuy rằng không phải là con gái dòng chính, nhưng với địa vị của Đằng gia mà nói, Đằng Huyền cưới con gái của Thôi thị Thanh Hà là thuộc loại trèo cao, Đằng Huyền cũng vì việc này mà đắc chí.

Lương Trí hiểu rõ điểm này, nếu chỉ là sự tình của Đằng gia, Thôi Hoán tuyệt đối sẽ không phái con thứ của ông ta đến đây, Đằng gia còn chưa có thể diện này. Thôi Nguyên Hàn đến Bắc Hải dĩ nhiên là có đại sự phải làm.

- Hiền chất đến huyện Ích Đô có chuyện gì quan trọng sao?

Lương Trí trực tiếp hỏi Thôi Nguyên Hàn.

Thôi Nguyên Hàn gật gật đầu, nhìn thoáng qua Đằng Huyền nói:

- Đằng thúc thúc viết cho phụ thân một bức thư, trong thư nhắc tới Trương Huyễn. Phụ thân lo lắng các ngài không biết tình huống của hắn, cho nên phái ta tới.

Trong lòng Lương Trí cả kinh, ông ta chính đang phiền não vì việc của Trương Huyễn, Thôi gia liền phái người đến. Chẳng lẽ Trương Huyễn này thực sự có bối cảnh gì sao? Ông ta vội vàng hỏi:

- Hôm nay ta vừa mới gặp Trương Huyễn này, cảm thấy hắn không giống như là thủ hạ của Trương Tu Đà, hắn là ai?

Thôi Nguyên Hàn chậm rãi nói:

- Trương Huyễn này cũng không phải là người của Trương Tu Đà, hắn là người của Yến Vương. Đến Thanh Châu cũng không phụ thuộc Thành phủ. Lúc trước hắn ở Trác quận được chính miệng Thánh thượng ngự phong làm Võ Dũng Lang Tướng, sau lại lập công khi tác chiến ở Cao Câu Ly, được phong làm Hùng Võ Lang Tướng, nhưng hắn là danh nhân trong triều đình, dám đấu với Vũ Văn Thuật, còn chưa bao giờ rơi xuống thế hạ phong. Nếu thế thúc coi nhẹ hắn, sẽ có lúc nếm mùi đau khổ.

Lương Trí không kìm nổi cười khổ, khó trách người này rất lợi hại, hóa ra là có bối cảnh sâu như vậy. Ông ta không khỏi cúi đầu thở dài một tiếng:

- Ta đã ăn vào đau khổ rồi.

Thôi Nguyên Hàn và Đằng Huyền nhìn nhau, hai người đồng thanh nói:

- Đau khổ gì?

Lương Trí lắc đầu:

- Việc này không nói cũng được, hắn yêu cầu ta giao hai ngàn quân cho hắn, đồng thời nhượng quyền trị an quận Bắc Hải, bây giờ ta đang suy xét lại, định thỏa hiệp với hắn!

Mặc dù Lương Trí không nói rõ là đau khổ gì, nhưng Đằng Huyền cũng đoán được, nhất định là Trương Huyễn đã nắm thóp của Lương Trí rồi, khiến cho Lương Trí không thể không nhượng bộ. Đằng Huyền thở dài trong lòng, nhưng bây giờ y không dư hơi mà nói chuyện, y chỉ duy trì trầm mặc.

Lương Trí trầm ngâm một chút, lại hỏi Thôi Nguyên Hàn:

- Không biết thái độ của phụ thân cháu thế nào?

Thôi Nguyên Hàn khẽ mỉm cười:

- Cháu đến chính là để truyền đạt thái độ của phụ thân, phụ thân hi vọng thế thúc không nên làm kẻ địch với hắn, cố gắng hợp tác với hắn.

Câu trả lời này đã nằm trong dự liệu của Lương Trí, nếu Trương Huyễn là người của Yến Vương, Thôi gia làm sao có thể vì chút quyền lực mà đắc tội với Yến Vương. Ông ta gật gật đầu:

- Phụ thân cháu cũng đã nói như vậy, ta đây nên đáp ứng điều kiện của Trương Huyễn.

Trong lòng Lương Trí hiểu rõ, hai ngàn binh khẳng định không giữ được, Trương Huyễn làm sao có thể cho phép quận Bắc Hải có một chi quân đội khác tồn tại. Hai ngàn quân không giữ được, dĩ nhiên quyền trị an cũng sẽ không còn, đây là quan hệ giữa một và hai, không có một cũng sẽ không có hai.

Lương Trí liền quay đầu nói với Đằng Huyền:

- Không cần trì hoãn, hôm nay đem hai ngàn quân giao cho hắn.

- Ta biết rồi.

Đằng Huyền do dự một chút lại thấp giọng nói:

- Chúng ta có nên lưu lại một ít thủ đoạn hay không, tỷ như yêu cầu giữ lại quan lớn trong quân.

Lương Trí lắc lắc đầu:

- Không cần, Trương Huyễn sẽ không cho chúng ta cơ hội này. Tranh đấu vô vị, còn không bằng đem quan quân giao hết cho hắn, còn được một ân tình. Tất cả tướng lĩnh từ Lữ Soái trở lên cấp tiền giải tán hết đi!

Đằng Huyền bất đắc dĩ, chỉ đành yên lặng gật đầu.

***

Lương Trí thỏa hiệp nhanh như vậy vẫn là ngoài dự liệu của Trương Huyễn. Khi hai ngàn binh lính xuất hiện trước cửa quân doanh, Trương Huyễn cũng rất hài lòng với thái độ của Lương Trí.

Hai ngàn binh lính sắp hàng chỉnh tề bên ngoài quân doanh, là do huynh đệ Đằng Diệu của Đằng Huyền suất lĩnh bọn họ đến, đồng thời Đằng Diệu cũng là huyện úy Ích Đô.

Ông ta xoay người xuống ngựa, tiến lên thi lễ với Trương Huyễn nói:

- Khởi bẩm Trương tướng quân, dựa theo yêu cầu của tướng quân, toàn bộ hai ngàn binh lính đã gia nhập vào quân đội Đại Tùy. Mặc khác, quyền trị an quận Bắc Hải cũng chuyển giao cho tướng quân, chi tiết cụ thể xin tướng quân phái người đến thương nghị.

Trương Huyễn cười gật gật đầu:

- Xin Đằng huyện úy chuyển cáo cho Lương thái thú, ta đánh giá rất cao thành ý của ông ấy, hi vọng quân địa song phương chúng ta từ nay về sau hợp tác vui vẻ, cùng nhau bảo vệ an toàn quận Bắc Hải.

- Tại hạ nhất định chuyển cáo chi tiết, cáo từ trước!

Đằng Diệu thi lễ, trở mình lên ngựa rời khỏi quân doanh, trở về huyện thành. Trương Huyễn lập tức đi đến trước mặt hai ngàn binh lính, tất cả binh lính đều khẩn trương nhìn hắn.

Trên mặt Trương Huyễn hết sức nghiêm túc, đi lên trước cao giọng nói với mọi người:

- Ta là Trương Huyễn, chủ tướng đóng binh ở quận Bắc Hải. Từ hôm nay trở đi, ta chính là chủ tướng của các ngươi. Đầu tiên, ta hoan nghênh mọi người trở về quân doanh, ta tin rằng có rất nhiều người đã từng ở trong quân doanh phía sau này. Nhưng chủ tướng thay đổi, quy củ cũng thay đổi, các ngươi cần phải biết quy củ của ta!

Ánh mắt sắc bén của Trương Huyễn quét tới từng người trong hai nghìn quân, thấy không có người nào thì thầm với nhau, hắn âm thầm gật đầu. Kỉ luật của chi quân đội này coi như cũng được, hắn tiếp tục nói:

- Quy củ của ta chỉ có tám chữ, quân kỷ nghiêm minh, thưởng phạt công bình, ta không quản các ngươi có bối cảnh gì, con cháu quý tộc cũng được, xuất thân là ăn mày cũng được, ta mặc kệ, ta chỉ xem quân công, lập nhiều quân công, ngươi liền được thăng quan hậu thưởng, nhưng người nào dám làm trái quân lệnh, làm trái quân kỷ, nghiêm trị như nhau!

Trương Huyễn lại lên giọng:

- Lời Trương Huyễn ta nói mọi người đã nghe được, bây giờ còn chưa tiến vào quân doanh, cho nên ta cho mọi người một cơ hội cuối cùng, người không muốn gia nhập quân Tùy, hiện tại có thể rời đi, ta sẽ không ngăn trở. Nhưng khi vào quân doanh rồi mà còn muốn rời đi, thì chính là lính đào ngũ, ta sẽ giết các ngươi, tự các ngươi quyết định đi!

Hai ngàn người lặng ngắt như tờ, bọn họ nhập ngũ đều có nguyên nhân riêng, nhưng lập công được thưởng cũng là cùng chung tâm nguyện. Thưởng phạt công bình theo như lời Trương Huyễn, người lập nhiều quân công thăng quan hậu thưởng đã hấp dẫn mỗi người sâu sắc.

Hơn nữa mấy ngày nay binh lính đóng quân vào thành dạo chơi, trên cơ bản mỗi người đều đầy túi, cũng làm cho rất nhiều người hâm mộ trong lòng. Bọn họ cũng khát vọng có thể lập công phát tài.

Cuối cùng chỉ có ba mươi mấy người không muốn nhập ngũ lục tục đi ra khỏi đội ngũ, khom người thi lễ với Trương Huyễn, đều tự quay về thành. Trương Huyễn cũng không ngăn trở, mặc kệ bọn họ rời đi.

Thẳng cho đến khi không còn ai rời đi nữa, Trương Huyễn mới gật gật đầu, nói với Uất Trì Cung bên cạnh:

- Việc huấn luyện tân binh ta sẽ giao cho ngươi, trước tiên tập trung huấn luyện cường hóa bọn họ mười ngày, sau đó lại sắp xếp gia nhập vào các đoàn.

Uất Trì Cung ôm quyền nói:

- Ty chức tuân lệnh!

Y giục ngựa tiến lên hét lớn với bọn lính:

- Xếp thành hàng tiến vào quân doanh!

Bọn lính xếp hàng đi theo Uất Trì Cung vào trong đại doanh, nhiều đội binh lính đi vào quân doanh, lúc này, Lưu Lăng tiến lên cười nói:

- Tướng quân, ta xem danh sách, quân chức cao nhất bên trong chỉ có Lữ Soái, Giáo Úy và Lang Tướng đều không có.

Trương Huyễn cũng vui vẻ nói:

- Lương Trí này là người thông minh, không gian lận với ta, người như vậy có thể hợp tác được. Lưu Tư Mã đợi lát nữa mang vài người tới quận nha, tiếp nhận công việc trị an của Lương Trí, lại hỏi ông ta có sắp xếp gì không. Mấy chục vạn chen chúc trong huyện thành sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, ta đề nghị hay là phân tán ra ngoài sớm một chút cho tốt.

- Tướng quân cảm thấy để dân chúng hồi hương tốt hay là phân tán tụ cư ở bốn phía huyện thành tốt?

Lưu Lăng lại hỏi.

- Ta mặc kệ, đó là việc của quan phủ địa phương.

Dừng một chút, Trương Huyễn lại nói:

- Tuy nhiên ngươi có thể đề nghị với y, có thể noi theo phương thức của quận Tề, lấy huyện Ích Đô làm trung tâm, xây dựng các trấn ở bốn phía, như vậy tiện cho quân đội bảo hộ an toàn của bọn họ.

- Ty chức hiểu, ta chuẩn bị trước một chút, lập tức đi quận nha ngay.

- Đi đi!

Lưu Lăng thi lễ, trước tiên lui một bước về quân doanh, Trương Huyễn bật người nhìn về phía xa, hắn thấy trên đường lớn xa xa có một gã kỵ binh chạy tới. Không bao lâu sau, kỵ binh chạy vội tới, chỉ thấy mũ trụ trên đầu gã cắm một chiếc lông chim, hóa ra là một tên lính truyền tin.

Kỵ binh truyền tin giục ngựa tiến lên, thi lễ với Trương Huyễn, lấy ra một quyển thư đưa cho Trương Huyễn nói:

- Là thư của đại soái gửi cho tướng quân, mời tướng quân bỏ chút thời gian đến quận Tề.

Bình Luận (0)
Comment