Chỗ Trương Huyễn trú binh - huyện Ích Đô cách huyện Lịch Thành của quận Tề ước chừng hơn ba trăm dặm, đều là đường núi liên miên, Nghiêu Sơn, Ngưu Sơn, Trường Bạch Sơn, Kê Sơn, Hoa Sơn, vân vân, dãy núi lớn đi ngang qua hai quận. Tuy nhiên đường lớn lại rất rộng rãi bằng phẳng, mặt đất vô cùng cứng chắc, không có một ngọn cỏ. Trương Huyễn suất lĩnh hơn một trăm tên kỵ binh chậm rãi đi trên đường lớn.
Bán đảo Sơn Đông cuối cùng cũng nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên, tuyết lớn bay lả tả rơi từ trong không trung mờ mịt xuống, vùng quê và dãy núi dường như bị một tấm thảm lông tuyết trắng bao trùm, một gốc cây đại thụ cũng giống như phủ thêm một tấm khăn lụa, không gian trong trời đất trở nên yên tĩnh.
Hai bên đường lớn đều là đồng ruộng màu mỡ bỏ hoang, trong trăm dặm hoang tàn vắng vẻ, một tòa thôn trang đã sớm bị đốt thành đống hoang tàn, đoạn vách tường đen kịt cũng bị tuyết trắng bao trùm lên, vùng quê hoang vắng đối lập với sự phồn hoa năm đó, làm cho người ta không kìm nổi thở dài một tiếng.
- Tướng quân, mau nhìn!
Một gã kỵ binh chỉ về phía xa hô to:
- Bên kia hình như có người!
Trương Huyễn cũng nhìn thấy, bên cạnh một rừng cây xa chừng hơn hai dặm không ngờ có một cái lều cỏ, tường bao quanh bốn phía, ống khói trên nóc nhà có khói trắng lượn lờ. Ở vùng quê hoang tàn vắng vẻ này lại bỗng nhiên có người, điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy hưng phấn. Lúc này Trương Huyễn ra lệnh:
- Đi xem!
Mọi người giục ngựa chạy ra khỏi đường lớn, dọc theo cánh đồng bát ngát chạy đến ngôi nhà tranh cách đó hai dặm. Còn cách tường ngôi nhà tranh vài chục bước đã nghe tiếng chó nhà sủa, Trương Huyễn khoát tay chặn lại, mọi người đều ghìm chặt chiến mã.
Lúc này một ông già đi ra từ trong túp lều, ông ta lao ra khỏi sân vội vàng quỳ xuống, một bà lão cũng quỳ xuống phía sau ông ta, một nhóm kỵ binh lớn đột nhiên chạy tới làm cho bọn họ sợ hãi.
Trương Huyễn cũng nhận ra mình hơi đường đột, trăm kỵ binh vọt tới, loại khí thế này không phải dân chúng bình thường có thể chịu được. Hắn quay đầu lại ra lệnh cho mọi người:
- Quay lại đường lớn chờ đợi!
Mọi người đều quay đầu ngựa lại chạy về phía đường lớn, Trương Huyễn thì dẫn theo hai thân binh xuống ngựa, bước nhanh tới trước mặt hai vợ chồng già. Ông già cuống quýt dập đầu run giọng nói:
- Tiểu lão nhân bái kiến đại vương!
Hóa ra bọn họ coi mình là loạn phỉ, trong lòng Trương Huyễn buồn cười, tiến lên phía trước nói:
- Chúng ta không phải là loạn phỉ. Chúng ta là quân Tùy đóng quân ở quận Bắc Hải. Đi tới quận Tề, vừa lúc đi ngang qua đây, ta sẽ không làm thương tổn đến hai vị, xin hai vị đứng lên đi!
Hai vị lão nhân thở phào trong lòng. Hóa ra là quân Tùy, bọn họ cũng biết quân kỷ quân đội của Trương Tu Đà nghiêm minh, sẽ không quấy nhiễu dân chúng. Hai người dắt díu nhau nơm nớp lo sợ đứng dậy, ông già thấp giọng nói:
- Mời tướng quân vào nhà ngồi!
Trương Huyễn đi theo họ vào viện tử. Tường nhà chỉ dùng bùn đất và cành cây đắp thành, phòng ở cũng thế, cửa sổ bị cành cây che kín, lộ vẻ vô cùng đơn sơ cũ nát. Ánh sáng trong phòng lờ mờ tối, có một cái bàn thô lậu. Trên mặt đất trải hai cái chiếu rách, bốn phía bày đầy các loại bát đĩa gốm, chỉ có cái bếp đất đang hừng hực lửa khiến cho người ta có cảm giác ấm áp.
- Mời tướng quân ngồi!
Ông già trải một tấm chiếu rách trước bếp lửa, mời Trương Huyễn ngồi xuống.
Trương Huyễn ngồi xuống sưởi ấm, đánh giá bốn phía, cười một cái nói:
- Chỉ có hai ông bà ở đây sao?
Kỳ thật Trương Huyễn phát hiện trong buồng còn một người đang trốn, vừa rồi vào nhà đã nhìn thoáng qua, dường như là một nữ tử trẻ tuổi, đoán chừng là con gái hoặc là con dâu của bọn họ, ông già do dự một chút nói:
- Còn có một đứa con, đã vào núi săn thú rồi.
Trương Huyễn cười cười lại hỏi:
- Xin hỏi lão trượng họ gì?
- Tiểu nhân họ Đổng.
Ông già đã trải đời, nhìn thấy khí chất tướng lĩnh trẻ tuổi trước mắt rất đứng đắn, cũng không phải là người tàn bạo. Sự khẩn trương trong lòng ông ta cũng biến mất, liền rót cho Trương Huyễn một chén nước ấm.
- Tướng quân uống chút nước ấm đi!
- Đa tạ!
Trương Huyễn nhấp một hớp nước ấm, giữa ngực và bụng thư thái rất nhiều, hắn gật gật đầu lại cười hỏi:
- Ta không nghĩ đến đây còn có khói người, lão trượng trở về đây bao lâu rồi?
- Hai tháng trước ta mới trở về từ huyện Chương Khâu quận Tề. Nơi này gọi là Đổng gia trang, thôn trang ở phía sau rừng cây, ngoại trừ một nhà chúng ta, còn có năm sáu gia đình cũng đã trở lại. Nơi này ở gần đường lớn, ta định qua một thời gian ngắn nữa sẽ mở một quán trà.
Trong lòng Trương Huyễn có chút vui sướng, rõ ràng còn có năm sáu gia đình đã trở lại, hắn lại hỏi:
- Vì sao mọi người lại muốn trở về?
Lão già thở dài:
- Đất tổ khó bỏ mà! Hơn nữa đất đai nơi này phì nhiêu, nguồn nước sung túc, lương thực không thành vấn đề, còn có thể lên núi kiếm ăn, chỉ cần không có phỉ loạn, cũng sẽ không bị chết đói.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Hiện tại phỉ loạn ở quận Đông Lai và quận Cao Mật đều đã bị tiêu diệt, bước tiếp theo còn phải đánh loạn phỉ ở quận Lang Gia và quận Thanh Hà. Tin rằng lúc này năm sau, quận Tề và quận Bắc Hải sẽ không còn có loạn phỉ uy hiếp.
- Chúng ta cũng hy vọng như thế, chỉ cần không có loạn phỉ, nhân khẩu liền sẽ từ từ tăng trưởng, một ngày nào đó sẽ khôi phục lại quang cảnh lúc trước. Phỏng chừng ta cũng không thể thấy được, hy vọng con cháu của ta có thể nhìn thấy ngày đó.
Lúc này, trong phòng truyền đến một tiếng trẻ con khóc nỉ non, ông già bị dọa đến sắc mặt đại biến. Trương Huyễn biết ông ta sợ hãi, lấy ra một ít tiền đặt lên bàn, đứng dậy cười nói:
- Đa tạ nước ấm của lão trượng, hy vọng lần sau đến có thể thấy được quán trà do lão trượng mở, ta cáo từ trước!
Trương Huyễn xoay người bước nhanh rời đi, ông già kinh ngạc nhìn bóng dáng Trương Huyễn đi xa, cúi đầu thở dài một hơi.
***
Hai ngày sau, Trương Huyễn và thủ hạ đã tới huyện Lịch Thành. Trương Huyễn suất quân đến quân doanh trước, binh sĩ đang trực lập tức chạy vào bẩm báo. Lát sau, Tần Quỳnh vội vàng đi ra từ trong đại doanh, chắp tay cười nói:
- Trương tướng quân, đã lâu không gặp.
Trương Huyễn cũng cười thi lễ hồi đáp:
- Phong thái của Thúc Bảo vẫn như trước, thật đáng mừng!
Giọng điệu Trương Huyễn có điểm không được tự nhiên, dù sao trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, Tần Quỳnh đã mấy lần nhắc nhở Trương Tu Đà phải đề phòng mình, Trương Huyễn cũng nghe được một chút phong thanh, điều này làm cho Trương Huyễn sinh lòng cảnh giác.
Đương nhiên, đó cũng không phải là nói nhân phẩm Tần Quỳnh có vấn đề. Nhân phẩm của Tần Quỳnh rất tốt, làm người trượng nghĩa, bên ngoài thành khẩn, Trương Huyễn cũng không bất mãn với Tần Quỳnh. Chỉ có điều Trương Huyễn rất cảnh giác với y.
Trương Huyễn biết Tần Quỳnh trung với triều đình giống như Trương Tu Đà, nhưng Tần Quỳnh mẫn cảm hơn so với Trương Tu Đà. Y đã nhận thấy một tia dã tâm mình giấu kín.
Nhất là lần này, phương án chia đóng quân ở các quận do mình đề xuất, điều này càng làm cho Tần Quỳnh nghi ngờ mình có dã tâm tạo phản. Dù sao hiện tại mới là Đại Nghiệp năm thứ mười, quan viên dám chân chính tạo phản triều đình cũng chỉ có một người Dương Huyền Cảm.
Trương Huyễn cũng âm thầm nhắc nhở chính mình, nhất định phải cẩn thận vạn phần, không thể để cho Tần Quỳnh lại nhìn ra manh mối gì. Hắn rất lo lắng Tần Quỳnh sẽ ngầm báo cho triều đình, vậy thì phiền toái rồi.
Tuy nhiên, lúc này Trương Huyễn cảm nhận được Tần Quỳnh biến hóa một chút. Trước kia hắn luôn thấy ánh mắt của Tần Quỳnh sáng ngời, một loại ánh mắt soi xét mình, nhưng hôm nay Trương Huyễn nhìn ra trong mắt Tần Quỳnh có cảm kích, khiến trong lòng hắn có chút kỳ quái.
Tuy nhiên loại cảm giác kỳ quái này chỉ chợt lóe lên trong lòng Trương Huyễn, hắn cũng không quá để ý, lại cười hỏi:
- Không biết đại soái có ở đây không?
- Thật không khéo, đại soái vừa mới đi huyện thành, bây giờ hẳn là đang ở Tề Vũ Hành. Hay là tướng quân vào doanh nghỉ ngơi một lát, ta phái người đi tìm đại soái trở về.
Trương Huyễn nhìn sắc trời một chút, hiện tại mới là buổi sáng, hắn liền khẽ cười nói:
- Không cần, ta vừa lúc cũng muốn vào thành đi dạo, xem có thể gặp được đại soái hay không, đa tạ Tần tướng quân!
Trương Huyễn trở mình lên ngựa, nói với bọn kỵ binh:
- Các ngươi ở trong đại doanh chờ ta.
Trương Huyễn lại nhờ Tần Quỳnh chiếu cố kỵ binh đi theo, Tần Quỳnh cười nói:
- Yên tâm đi! Cứ việc giao cho ta, ta sẽ an bài bọn họ ăn cơm nghỉ ngơi thật tốt.
Trương Huyễn ôm quyền thi lễ, liền dẫn hai gã thân binh quay đầu ngựa lại chạy về phía huyện thành.
***
Từ sau khi loạn phỉ ở quận Đông Lai và quận Cao Mật bị quân Tùy tiêu diệt, khiến cho toàn bộ bán đảo Sơn Đông dần dần trở nên yên bình, biểu hiện bên ngoài rõ ràng nhất chính là buôn bán càng thêm phồn hoa, cửa hàng gia tăng ít nhất ba thành, trên đường cái náo nhiệt dị thường, dòng người hối hả.
- Tướng quân, là ở chỗ này!
Hai gã thân binh là người địa phương huyện Lịch Thành, bọn họ rất quen thuộc với thị trấn, rất dễ dàng tìm được Tề Vũ Hành.
Tề Vũ Hành cũng là võ quán quốc doanh lớn nhất huyện Lịch Thành, rộng hai trăm mẫu đất, có hơn hai ngàn sinh đồ, sinh đồ đều là mười lăm tuổi trở lên, trong võ quán học tập về thể lực, vật lộn, cưỡi ngựa bắn cung và binh khí, sau khi học xong gia nhập vào quân Tùy, trở thành lực lượng trung kiên của quân Phi Ưng. Tỷ như La Sĩ Tín chính là bộc lộ tài năng ở võ quán này, được Trương Tu Đà nhìn trúng thu làm đồ đệ.
Lại tỷ như năm trăm trọng giáp bộ binh quân Phi Ưng chính là chọn lựa từ trong võ quán.
Trương Tu Đà cực kỳ coi trọng bồi dưỡng nguồn chiêu mộ binh lính chất lượng tốt, trước đây ba năm ông ta đã hạ lệnh, quan quân từ Giáo Úy trở lên, mỗi tháng rút ra ít nhất thời gian một ngày đến làm huấn luyện viên, dạy cho nhóm sinh đồ kinh nghiệm ẩu đả thực chiến, bao gồm chính ông ta cũng vậy.
Hôm nay chính là ngày ông ta đến dạy sinh đồ mỗi tháng một ngày, ông ta không nghĩ rằng Trương Huyễn sẽ gấp rút trở về trong ngày hôm nay.
Lúc còn cách chủ đường võ quán vài chục bước, Trương Huyễn ngầm trộm nghe thấy thanh âm Trương Tu Đà la lên:
- Tốt! Lại đến.
Kỳ thật Trương Huyễn cũng có vài phần hứng thú với võ quán. Lúc trước hắn cũng dạo qua võ quán Dương Kỳ mười ngày, rất rõ ràng các hoạt động trong võ quán, để hấp dẫn sinh đồ tiêu tiền cũng không từ thủ đoạn.
Tuy nhiên võ quán Tề Vũ Hành lại không phải như vậy, nó là võ quán quốc doanh, không phải vì kiếm tiền, mà để chọn lựa nhân tài và bồi dưỡng binh lính. Điểm này khiến cho Trương Huyễn cảm thấy rất hứng thú, khiến hắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng quân đội.
Trương Huyễn đi vào võ quán từ một cái cửa nhỏ, hắn đã thay một bộ quần áo bình thường, đầu đội khăn bằng, mặc một bộ võ sĩ bào màu đen, mang thắt lưng bằng da thuộc, thoạt nhìn không khác gì với sinh đồ võ sĩ bình thường.
Bốn phía đại sảnh diễn võ chật ních sinh đồ võ sĩ, bởi vì Trương Tu Đà tự mình đến dạy, tất cả hơn hai ngàn sinh đồ đều chạy đến, toàn bộ ngồi dựa vào tường, bốn phía cực kỳ chật chội.
Trương Huyễn tìm một vị trí nhỏ hẹp chen chúc ngồi xuống, có chút hăng hái nhìn Trương Tu Đà dạy võ nghệ cho nhóm sinh đồ.