- Sao bọn ta chưa từng thấy ngươi?
Ba gã sinh đồ võ sĩ hơi lớn tuổi đứng phía sau nhìn Trương Huyễn nửa ngày, một người trong đó rốt cuộc không kìm nổi hỏi:
- Ngươi mới tới?
Trương Huyễn được bọn họ hỏi thấy thú vị, quay đầu lại cười nói:
- Vừa tới!
- Hóa ra là vậy, vậy có một chút quy củ chúng ta phải dạy cho ngươi.
- Dạy ta quy củ?
Trương Huyễn nhịn không được bật cười:
- Ta không thể ngồi ở chỗ này sao?
- Ngồi thì có thể ngồi, nhưng phải nói cho ta biết trước, ngươi tên gì? Nếu được sự đồng ý của bọn ta ngươi mới được ngồi xuống, nếu không ngươi nhất định phải đứng ở phía sau!
Trương Huyễn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phía sau đứng đầy sinh đồ trẻ tuổi dựa vào tường. Hóa ra nơi này còn có quy củ theo thứ tự đến trước và sau, trong lòng Trương Huyễn liền muốn cùng họ vui đùa một chút:
- Tại hạ Trương Huyễn, ta ngồi đây chắc không có vấn đề gì! Có phải còn muốn xem nắm đấm của ai cứng hơn không?
Trương Huyễn xiết chặt bàn tay làm điệu bộ, lại thổi lên nắm tay một ngụm khí, vẫn cười như cũ híp mắt nhìn ba gã “Sư huynh”.
Sắc mặt ba gã võ sĩ hết sức khó coi, nhưng trong Diễn Võ Đường bọn họ không dám lỗ mãng, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói:
- Tiểu tử thối, chờ xem, đợi lát nữa xem chúng ta thu thập ngươi thế nào!
Trương Huyễn khẽ mỉm cười, không hề để ý tới bọn họ, lúc này trong Diễn Võ Đường vỗ tay như sấm, một gã sinh đồ đang cùng Trương Tu Đà đọ sức, không ngờ trụ được hai hiệp, liền nhận được sự ủng hộ của mọi người.
Kình lực của Trương Tu Đà bỗng nhiên thu lại, sinh đồ đang đau khổ chống đỡ lập tức mất đi thăng bằng, lảo đảo hai bước ngã lăn trên mặt đất. Trên đại sảnh liền vang lên một trận tiếng hô tiếc nuối, sinh đồ đỏ bừng cả khuôn mặt đứng lên.
Trương Tu Đà gật gật đầu khen:
- Không tồi! Lực lượng không nhỏ, nhìn ra được là từ nhỏ luyện võ, tên gọi là gì?
- Ta tên là Triệu Dũng Lâm, võ nghệ gia truyền.
- Tốt lắm, khổ luyện thêm ba năm, tranh thủ nâng võ nghệ lên một bậc nữa.
Trương Tu Đà vỗ vỗ bả vai gã, cổ vũ gã hai câu. Sinh đồ thiếu niên đỏ mặt lui xuống.
Lúc này, Trương Tu Đà cất cao giọng nói với mọi người:
- Mọi người cũng đã nhìn thấy, sinh đồ vừa rồi kỳ thật có thể ngăn cản ta một hiệp nữa. Nhưng trong lòng y rất hỗn loạn, cũng không biết phòng bị tên bắn lén của ta, cho nên trên chiến trường, khi đấu cùng kẻ thù, ý nghĩ đầu tiên là nhất định phải bình tĩnh. Lúc nào cũng phải đề phòng đối phương đánh lén, đồng thời cũng phải nghĩ cách đánh lén đối phương. Mọi người hiểu chưa?
Mọi người cùng hô lớn:
- Hiểu rồi!
Trương Tu Đà hài lòng gật gật đầu:
- Tiếp theo ai lên. Ai muốn chiến cùng ta một trận.
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ, không người nào dám giơ tay lên. Lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên sinh ra một ý niệm nghịch ngợm trong đầu, đứng lên cười nói:
- Học sinh nguyện chiến cùng đại soái một trận!
Trương Tu Đà không lập tức nhận ra Trương Huyễn. Ông ta cười nói với mọi người:
- Rốt cuộc cũng có một sinh đồ có đảm lược.
Lúc này ánh mắt ông ta mới nhìn về Trương Huyễn, lập tức ngẩn cả người:
- Tại sao là ngươi?
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Ta mới đến, rất muốn thỉnh giáo võ nghệ của đại soái.
Trương Tu Đà chỉ im lặng trong chốc lát, lập tức cười ha hả:
- Được! Tuy nhiên so kiếm với ngươi không có ý nghĩa, có mang binh khí không? Nếu mang theo binh khí, chúng ta ra Kỵ Xạ Tràng phía sau đọ sức một phen.
Trương Huyễn khom mình thi lễ:
- Xin đại soái chỉ giáo!
Trong đại sảnh lập tức một mảnh xôn xao, ai vậy? Đại soái lại muốn đọ binh khí cùng hắn, quả thực chưa bao giờ nghe thấy.
Mọi người đều nghị luận, nhìn người này rất trẻ tuổi, bộ dáng chỉ khoảng hai mươi, mặc dù thân hình rất cao, nhưng cũng không đến nỗi để cho đại soái đề xuất tỷ thí binh khí với hắn. Ba gã võ sĩ uy hiếp Trương Huyễn vừa rồi lại cả kinh thất thần, hai chân phát run từng trận, không phải là mình động vào tổ ong vò vẽ chứ?
Nhưng có một số binh lính thông minh đã mơ hồ đoán được, chỉ sợ người thanh niên này không phải là sinh đồ của võ quán.
Trương Tu Đà khoát tay chặn lại cười nói:
- Mời!
Trương Huyễn cũng khiêm tốn mà khoát tay chặn lại:
- Mời đại soái trước!
Hai người bước nhanh đến Kỵ Xạ Tràng phía sau võ quán, hai ngàn sinh đồ cũng ùn ùn đi theo họ.
- Trở về lúc nào?
Trương Tu Đà thấp giọng cười hỏi.
- Vừa mới trở về, quân doanh bên kia nói đại soái ở Tề Vũ Hành, ta liền thuận tiện sang đây xem xem, đại soái, quận Tề bên này xảy ra đại sự gì sao?
- Đại sự thì không có, lát nữa về ta sẽ nói thêm cho ngươi, đúng rồi, hình như ta chưa bao giờ tỷ thí với ngươi?
Trong lòng Trương Huyễn cũng xuất ra một luồng dũng khí, hắn đến quận Tề còn chưa bao giờ tỷ thí võ nghệ cùng ai. Trương Tu Đà có thể địch lại vạn người, mình có thể là đối thủ của ông ta không?
Nhưng Trương Huyễn cũng có tin tưởng phân cao thấp với Trương Tu Đà. Ngay nửa tháng trước, lực lượng của hắn rốt cuộc cũng đột phá lần thứ ba, trong lúc vô tình đạt được.
Hơn nữa hiệu quả lần đột phá này hơn xa hai lần trước. Đây cũng là đạo lý Trương Trọng Kiên đã nói với hắn, bởi vì lúc trước đã có cơ sở tốt, hiệu quả đột phá về sau sẽ càng lớn, chỉ là không có sự vui mừng điên cuồng như lần đầu tiên đột phá.
Lúc này, đột phá khiến cho lực lượng của Trương Huyễn gia tăng ước chừng năm mươi cân, hắn đã có thể sử dụng Tử Dương Song Luân Kích rồi.
Kỵ Xạ Tràng rộng chừng ba mươi mẫu, sớm đã bị bao phủ một tầng tuyết đọng thật dày. Nhưng lúc này tuyết đã ngừng rơi, mọi người cùng nhau bắt tay vào dọn dẹp ra một mảnh đất trống.
Một gã thân binh đưa Bảo Diệm Thú dắt qua. Trương Huyễn trở mình lên ngựa, tháo Tử Dương Song Luân Kích trên yên ngựa xuống, tháo bao che đầu kích ra, lộ ra một kiện binh khí vô cùng bá đạo.
Tử Dương Song Luân Kích của hắn thật ra là Phương Thiên Họa Kích biến dạng, chủ yếu là cạnh trăng lưỡi liềm bên cạnh cực kỳ lớn, giống như trăng tròn, cực lợi khi bổ chém. Hơn nữa hai bên đều có vòng, thích hợp cho cả chém trái và chém phải, mà mũi thương phía trước cũng dài hơn nữa, vô cùng sắc bén.
Trong nháy mắt khi Trương Huyễn lộ ra binh khí này, bốn phía vang lên một mảnh kinh hô, sự bá đạo của binh khí này có thể so sánh với Phượng Sí Lưu Kim Đảng của Vũ Văn Thành Đô, quả thật làm cho mọi người đều bị chấn động.
Ca sa huyền thiết đặc hữu làm cho binh khí này có khuynh hướng tác động sâu vào thị giác, hơn nữa nó có màu đỏ tím sáng bóng càng làm tăng thêm vài phần thần bí. Lập tức mấy ngàn con mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
Bao gồm Trương Tu Đà, ông ta cũng bị cự kích hình thù kỳ quái này của Trương Huyễn hấp dẫn sâu sắc. Ông ta là hành gia binh khí, liếc mắt một cái liền nhìn ra sự đáng sợ của binh khí này, không khỏi khiến ông ta hít một hơi khí lạnh.
Ông ta chỉ nghe nói binh khí của Trương Huyễn dùng một loại huyền thiết kỳ dị chế tạo ra, nhưng không nghĩ rằng lại bá đạo như vậy.
Binh khí của Trương Tu Đà là một thanh Kim Bối Phách Sơn Đao, đao dài năm thước, cán dài tám thước, nặng chừng trăm cân. Từ hai mươi năm về trước, mãnh tướng đệ nhất thiên hạ Sử Vạn Tuế đã từng thừa nhận Trương Tu Đà dũng quán tam quân. Thậm chí quân đội còn đánh giá ông ta là người đứng thứ sáu trong mười mãnh tướng trong thiên hạ.
Trong thực chiến, Trương Tu Đà cũng có biểu hiện trác tuyệt. Năm trước ông ta từng bị hơn vạn phản quân bao vây, bên người chỉ có năm tên lính. Nhưng ông ta lực chiến vạn người, đồng thời còn bảo vệ tính mạng năm tên binh sĩ, khiến cho võ nghệ của ông ta danh chấn thiên hạ.
Trong Phi Ưng Quân, Trương Tu Đà cũng là mãnh tướng thứ hai gần với Bùi Hành Nghiễm nhất. La Sĩ Tín xếp hạng thứ ba, Tần Quỳnh thứ tư, Vưu Tuấn Đạt thứ năm. Nhưng từ khi Trương Huyễn gia nhập quân đội, thứ tự chỗ ngồi đã có chút biến hóa. Thứ nhất thứ hai không thay đổi, nhưng hai người Uất Trì Cung và La Sĩ Tín ai cao ai thấp còn chưa có kết luận.
Tuy nhiên vũ lực của Trương Huyễn vẫn là một điều bí ẩn. Có lời đồn nói rằng hắn từng cùng thiên hạ đệ nhất mãnh tưỡng Vũ Văn Thành Đô đại chiến mười hiệp, ngay cả Uất Trì Cung cũng nói võ nghệ mình xa xa không bằng chủ tướng. Các loại đồn đại đều có, nhưng ai cũng không tận mắt nhìn thấy võ nghệ của Trương Huyễn.
Không nghĩ tới ở võ quán, một thời khắc không ngờ, Trương Huyễn lại đọ sức với đại soái Trương Tu Đà. Trọng binh khí của hắn vừa lộ ra liền tạo thành một mảnh xôn xao, võ sĩ xung quanh đang xem cuộc chiến đều kích động vạn phần, cũng vạn phần chờ mong.
Trương Huyễn nhẹ nhàng vuốt vuốt Song Luân Kích của mình, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng binh khí bá đạo này, không nghĩ tới đối thủ lại là Trương Tu Đà. Trương Huyễn để ngang cự kích lên yên ngựa, ôm quyền thi lễ với Trương Tu Đà một cái. Trương Tu Đà gật gật đầu, vung đại đao lên, xách ở phía sau lưng. Đây là lễ tiết, không chỉ đầu binh khí vào nhau.
Lúc này, tất cả mọi người như ngừng thở, Kỵ Xạ Tràng lặng ngắt như tờ, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng ho khan của các sinh đồ võ sĩ.
Giống như sự bình yên trước cơn bão, chỉ trong chốc lát, Trương Tu Đà và Trương Huyễn đồng thời bộc phát ra một tiếng hét lớn, hai người giục ngựa chạy gấp về phía đối phương, đụng nhau ở giữa Kỵ Xạ Tràng.
Trương Huyễn rót ngàn cân lực vào hai tay, Tử Dương Song Luân Kích giống như lôi đình vạn quân quét ngang về phía Trương Tu Đà. Loại khí thế không gì sánh nổi này làm cho bốn phía một mảnh kinh hô, bọn họ cảm thấy ngay cả thở cũng không được.
Cao thủ so chiêu, lấy thế luận chiến, đại đao trong tay Trương Tu Đà còn chưa đụng vào cự kích của Trương Huyễn, ông ta đã biết lực lượng của mình không bằng đối phương. Nhưng Trương Tu Đà thắng ở chỗ kinh nghiệm phong phú, ông ta nhanh chóng đoán được biến chiêu sau một kích của Trương Huyễn, dĩ nhiên là chuyển bổ thành đâm, cũng phù hợp với đặc điểm của loại binh khí này.
Chiến mã nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, thân thể của ông ta hơi hướng về phía sau, đầu tiên tránh thoát một đòn sấm sét của Trương Huyễn.
Nhưng ông ta biết rằng một kích này của Trương Huyễn không thất bại, cự kích trong tay Trương Huyễn thay đổi phương hướng trong nháy mắt, lúc này cũng đúng là lúc lực lượng trên cự kích yếu bớt, ông ta lại vung đại đao lên, dùng một loại nhu kình bao lấy Song Luân Kích của Trương Huyễn, phong trụ lực lượng cự kích đâm về phía trước.
Trương Huyễn âm thầm cả kinh, nhu kình trên đại đao của Trương Tu Đà tương tự như Kích Quyển Thức của mình, muốn phá nhu kình, nhất định phải đâm. Nhưng không đợi Trương Huyễn biến chiêu, đại đao của Trương Tu Đà lập tức chợt lóe hàn quang, giống như một đạo thiểm điện bổ về phía Trương Huyễn, nắm thời cơ và tiết tấu phản kích không sai lệch chút nào.