Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 236 - Chương 195: Lưỡng Hùng Tranh Đấu

Chương 195: Lưỡng hùng tranh đấu
Chương 195: Lưỡng hùng tranh đấu

Lúc này, trận kịch chiến của Trương Tu Đà và Trương Huyễn nghiễm nhiên trở thành phiên bản đại chiến giữa Trương Huyễn và Vũ Văn Thành Đô, chỉ có điều Trương Tu Đà thay thế cho Trương Huyễn lúc đó.

Trương Tu Đà phát hiện lực lượng của mình không bằng đối phương, ông ta liền thay đổi chiến thuật, không hề chiến đấu theo kiểu lấy cứng đối cứng mà là lấy nhu thắng cương, dùng nhu kình hóa giải lực lượng hung mãnh từ cự kích của Trương Huyễn. Đại đao của ông ta tuyệt không đánh chính diện vào binh khí của đối phương.

Đương nhiên, trên chiến trường loại thủ đoạn này không nhất định có thể dùng được. Tỷ như Trương Huyễn có thể hạ thủ vào chiến mã của Trương Tu Đà, hắn có thể lợi dụng chiến thuật tránh né của đối phương mà dễ dàng đánh chết chiến mã của Trương Tu Đà.

Nhưng luận võ không phải thực chiến, song phương không thể thật sự hạ tử thủ, cho nên song phương nhìn như chém giết kịch liệt, lại đều tự bảo lưu lại đường sống, chiêu thức biến hóa cực nhanh, một chiêu chưa hết, chiêu thức sau lại xuất ra liên miên không dứt.

Đao pháp của Trương Tu Đà tinh trạm, thiên biến vạn hóa, đao phong hàn quang bắn ra bốn phía làm người xem hoa cả mắt. Trương Huyễn lại hoàn toàn tương phản, kích pháp của hắn cực kỳ ngắn gọn, phá, phá, chém, đâm, chọc, đập, chỉ có hơn mười chiêu đơn giản nhưng mỗi một kích đều hung mãnh dị thường, mỗi một kích đều làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

Trong nháy mắt, song phương chiến đấu kịch liệt đã qua hơn hai mươi hiệp, đao pháp của Trương Tu Đà càng lúc càng nhanh, cự kích của Trương Huyễn vẫn đơn giản bình đạm như trước.

Các võ sĩ vây quanh chỉ thấy đao pháp của Trương Tu Đà càng thêm ngoạn mục, nhanh chóng phức tạp, làm người ta hoa cả mắt. Nhưng song phương giao chiến lại rất rõ ràng, hơn nữa Trương Tu Đà tâm sáng như gương, kích pháp của Trương Huyễn đã đạt đến đại xảo nhược chuyết, mỗi một kích nhìn như đơn giản, chính là vô số loại chiêu thức biến hóa phức tạp thành đơn giản.

Một kích đơn giản của Trương Huyễn lại làm cho ông ta không thể xuất được nhiều chiêu số ứng đối, hơn nữa binh khí chí cương chí mãnh của Trương Huyễn xuất ra nhu kình lại càng hơn mình, nếu là thực chiến, mình đã sớm bị đánh bại.

Cho dù các võ sĩ đứng bốn phía xem như say như dại, tiếng hò hét rung trời, nhưng một số huấn luyện viên võ nghệ cao cường cũng đã nhìn ra một chút manh mối. Nào có đạo lý chiến đấu kịch liệt hai mươi mấy hiệp không phân thắng bại, hai người này chỉ đấu chiêu thức, cũng không phải thật sự luận võ.

Lúc này, Trương Tu Đà hét lớn một tiếng, trong lúc đó đao pháp biến hóa, không còn chặt chẽ mềm mại nữa mà bỗng trở nên đại khai đại hợp, đao thế hung mãnh linh hoạt, sắc bén, bốn phía lập tức hoan hô như sấm.

Trong lòng Trương Huyễn lại thở dài một tiếng. Đây là Trương Tu Đà đã không muốn đánh tiếp, hắn cũng đành phải miễn cưỡng hạ quyết tâm. Vung kích quét ngang, chỉ nghe 'Đ...A...N...G...G!' một tiếng vang thật lớn, đao kích mãnh liệt đụng vào nhau, tia lửa tóe ra, các sinh đồ võ sĩ bốn phía cùng nhau che lỗ tai lại.

Một kích này chấn động, song phương đều tự lui về phía sau mấy bước. Song chưởng của hai người đều tê dại, chiến mã của Trương Huyễn lùi về sau ba bước, nhưng chiến mã của Trương Tu Đà lại lùi về sau tám bước, chênh lệch lực lượng song phương lập tức phân ra cao thấp.

Trương Tu Đà khẽ mỉm cười:

- Tướng quân còn muốn đánh tiếp sao?

Trương Huyễn vội vàng ôm quyền khiêm tốn nói:

- Đao pháp của đại soái tinh trạm, Trương Huyễn mặc cảm!

Trương Tu Đà cười ha ha:

- Tướng quân cũng rất biết nói chuyện! So đao pháp với ta, ngươi đương nhiên không bằng ta.

Trương Huyễn gãi đầu, cũng không nhịn được bật cười. Trong lòng hai người hiểu rõ, không cần đấu tiếp nữa. Các sinh đồ võ sĩ đứng xem xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, thắng bại còn chưa phân, vì sao lại dừng tay. Tuy nhiên mọi người cũng hiểu được, loại luận võ này có một thứ được gọi là điểm đến là dừng, không thể thật sự đánh nhau.

Cũng không ít người tinh tế nhìn ra manh mối, một kích cuối cùng Trương Tu Đà rõ ràng rơi xuống hạ phong, nếu là đọ sức trên chiến trường, Trương đại soái nhiều nhất chỉ có thể duy trì mười hiệp, dù sao lực lượng yếu thế rất khó có thể bù lại.

Nhưng mặc kệ là không nhìn ra được hay nhìn ra được, trong lòng mọi người đều có một nghi vấn chung, không ngờ võ nghệ của người thanh niên này thật cao cường. Hiển nhiên hắn không phải là sinh đồ trong võ quán, vậy rốt cuộc hắn là ai?

Dường như Trương Tu Đà hiểu được nghi vấn của mọi người, cao giọng nói với mọi người:

- Ta giới thiệu cho các vị một chút, vị này là Nha tướng Trương tướng quân mới nhậm chức trong Phi Ưng quân, chắc là mọi người đều biết tên của hắn.

Bốn phía một mảnh xôn xao, hoá ra người trẻ tuổi võ nghệ cao cường này chính là Trương Huyễn gần đây rất nổi danh. Tên của Trương Huyễn đã sớm truyền khắp quận Tề, đánh bại Mạnh Nhượng, công chiếm Tồn Cẩu Sơn, chiến công hiển hách, thế nhưng hóa ra lại là một tướng lĩnh còn trẻ như vậy.

Trương Huyễn chắp tay nói với mọi người:

- Các vị sư huynh sư đệ, ta muốn nói một câu bổ sung cho mọi người.

Lập tức mọi người an tĩnh lại, Trương Huyễn đề cao thanh âm chậm rãi nói:

- Người làm soái ở chỗ trí, kẻ làm tướng ở chỗ dũng, trí giả Thống soái tam quân, người dũng cảm anh dũng giết địch, hy vọng mọi người có thể hiểu được, bất kể là sa trường hay là sân huấn luyện, Trương Huyễn đều không phải đối thủ của đại soái.

Trương Huyễn vừa dứt lời, bốn phía liền vang lên một mảnh tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người hiểu được ý tứ của Trương Huyễn, luận võ cùng đại soái, bản thân không ở tầng cao hơn.

***

Đám người dần dần tán đi, thân binh tiến lên dắt chiến mã của Trương Huyễn. Trương Huyễn cùng Trương Tu Đà chậm rãi đi, Trương Tu Đà cười nói:

- Hôm nay ta cũng không phải là đại soái, là người luyện võ giống như ngươi, ngươi nói như vậy là cho ta thể diện sao?

Trương Huyễn cũng cười lắc đầu:

- Nếu đại soái hai mươi tuổi, lực lượng của ta chưa chắc đã đè ép được đại soái.

- Lời này không giả, hai mươi năm trước ta còn kịch chiến với Sử Vạn Tuế mười hiệp, bây giờ rõ ràng lực lượng không còn được như xưa, thậm chí còn không bằng năm trước, người đã già không thể không chịu thua a!

Lúc này, Trương Huyễn thấy ba gã sinh đồ võ sĩ nơm nớp lo sợ đang nhìn mình, lập tức nhớ tới, ba người này chuẩn bị giáo huấn chính mình, hắn cười đi lên trước, đi lòng vòng nắm tay nói:

- Thế nào, đấu võ ngay chỗ này không?

Ba người sợ tới mức bùm một tiếng quỳ xuống, cuống quít dập đầu:

- Chúng tôi mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn, cầu xin tướng quân đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi!

Trương Tu Đà nhướn mày:

- Làm sao vậy?

Trương Huyễn khẽ mỉm cười:

- Không có gì, ba người rất giảng quy củ, coi ta là sinh đồ mới.

Trương Tu Đà dài mặt răn dạy ba người:

- Quy củ đúng là phải giảng, nhưng trước khi giảng quy củ phải biết rõ ràng tình huống, nếu không chỉ mất mặt. Nhớ kỹ giáo huấn, sau này đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa, đi đi!

Ba người dập đầu hai cái, đứng dậy chạy trốn như bay. Trương Tu Đà cười nói:

- Tướng quân sẽ không so đo cùng ba đứa bé chứ!

- Đại soái nói đi đâu vậy, ta còn định dạy ba người họ một chiêu, để cho chân của bọn họ có thể cứng hơn một chút.

Trương Tu Đà không kìm nổi cười:

- Ngươi nói không sai, chân của bọn hắn đúng là hơi có chút quá mềm yếu, về sau ta phải dạy bọn chúng cho tốt.

Hai người ra khỏi võ quán, Trương Tu Đà cười nói:

- Đi quận nha đi! Hai ngày này trong quận sự vụ phức tạp, ta trên cơ bản không đi quân doanh rồi.

Trương Huyễn lúc này mới nhớ tới Trương Tu Đà là Thông thủ quận Tề, trước mắt ghế Thái Thú quận Tề còn trống, trên thực tế Trương Tu Đà chính là Thái Thú, sự vụ của quận Tề cũng do ông ta chưởng quản.

Bởi vì Trương Tu Đà trung thành và tận tâm đối với triều đình, nghiêm khắc chấp hành chế độ triều đình, sự vụ lớn nhỏ trong quận đều sẽ báo cáo lên triều đình, khiến cho quận Tề trở thành một trong số không nhiều quận huyện mà triều đình có thể khống chế.

Cũng chính vì duyên cớ này, trên dưới triều đình tuy không thích Trương Tu Đà, nhưng vẫn không bổ nhiệm Thái Thú quận Tề, nguyên nhân tinh tế chính là ở đây.

Quận nha của quận Tề không lớn, thậm chí còn hơi cũ nát, cửa chính loang lổ, trống kêu oan mục nát, bậc thang vỡ vụn, cánh cửa bị mối mọt đục thủng, còn trần nhà dột nát, có thể thấy quận nha này đã nhiều năm không tu sửa.

Trương Tu Đà có hai đứa con gái và một đứa con trai, con gái đều đã xuất giá, đứa con trai làm tiểu quan ở kinh thành, hậu trạch chỉ có hai người Trương Tu Đà và bà vợ già, còn có vài tên đầy tớ già đi theo nhiều năm.

- Hiện tại chút tiền nuôi sống quân đội cũng không đủ, nào có dư tiền tu sửa nha môn, trước tiên cứ dùng tạm đi!

Trương Tu Đà thấy Trương Huyễn một đường đánh giá quận nha, thỉnh thoảng nhíu mày nhẹ, không khỏi cười giải thích cho hắn một chút:

- Đợi bình loạn hết phỉ loạn trong thiên hạ, mới lo đến chuyện tu sửa một chút, bây giờ không phải lúc.

- Ta nghe nói Vương Bạc xây dựng không ít cung xá trên Trường Bạch Sơn, có thể dỡ chúng xuống để dùng, như vậy cũng không tốn bao nhiêu tiền.

- Cung điện đều đã bị ta một mồi lửa đốt rụi, La Sĩ Tín cũng nói đốt thì đáng tiếc, ta liền nói cho gã biết, loại phạm thượng tác loạn này nhất định phải phóng hỏa thiêu hủy, gã còn dám nói xằng nói bậy, ta liền đánh gãy chân của gã!

Trương Tu Đà bên cạnh trả lời khiến Trương Huyễn thực sự hơi xấu hổ, tuy nhiên Trương Huyễn cũng biết, Trương Tu Đà nói chuyện luôn luôn xét sự việc chứ không xét con người, cho nên ông ta mới dễ đắc tội người khác. Nếu mình không có điểm khoan dung, lời này hôm nay của Trương Tu Đà cũng sẽ đắc tội mình.

Trương Huyễn chỉ đành cười cười, dời đề tài sang chuyện khác:

- Đại soái vội vàng gọi ta đến quận Tề, có chuyện gì không?

Có lẽ Trương Tu Đà cũng ý thức được lời nói vừa rồi của mình hơi quá, ông ta áy náy nói:

- Đi quan phòng trước, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện tiếp.

Hai người đi vào quan phòng của Trương Tu Đà, bên trong chỉ có một cái bàn và một hòm gỗ. Chỗ khác thì trống không, chân bàn cũng gãy mất một cái, dùng dây thừng cột chặt, hòm cũng không biết là hàng bao nhiêu năm, nước sơn bên trên đã mất hết, lộ ra gỗ thô bên trong.

Trương Tu Đà lấy một tấm chiếu trong góc đưa cho Trương Huyễn:

- Khá đơn sơ, mời tùy ý ngồi đi!

Trương Huyễn cười khổ một tiếng, tự mình trải chiếu ngồi xuống. Lúc này, một ông già lưng gù chậm rãi đi tới, đưa cho hai người họ bát nước ấm, Trương Tu Đà nhướn mày:

- Tại sao không có trà?

- Tháng trước đã hết rồi.

Thanh âm ông già lưng gù khàn khàn nói:

- Cũng không có tiền mua.

Trương Huyễn vội vàng cười khoát tay:

- Không cần, ta uống chút nước ấm được rồi, rất ít uống trà.

Trương Tu Đà áy náy nói:

- Ta là người không quá để ý những chi tiết này, luôn rất thất lễ, ai! Thật sự có lỗi.

Trương Huyễn im lặng không nói gì, hắn hiện tại bỗng nhiên hiểu được vì sao lúc trước Trương Tu Đà mang mấy trăm hũ đồ ăn muối vào kinh, cho dù chỉ là mấy trăm hũ đồ ăn muối Trương Tu Đà cũng không mua nổi, đối với ông ta mà nói thật sự quá đắt.

- Chúng ta không nói chuyện này nữa, nói chính sự đi! Mấy hôm trước ta nhận được điệp văn của Binh bộ, làm cho ta cả kinh đến giờ.

Bình Luận (0)
Comment