Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 237 - Chương 196: Kế Điều Hòa

Chương 196: Kế điều hòa
Chương 196: Kế điều hòa

Trương Tu Đà lấy ra một phần công văn triều đình đưa cho Trương Huyễn nói:

- Đây là lệnh khen ngợi của Binh bộ, trước tiên ngươi xem một chút.

Trương Huyễn nhướn mày, không ngờ chỉ có lệnh khen ngợi của Binh bộ, hắn có chút bất mãn nói:

- Vì sao không phải thánh chỉ?

Trương Tu Đà lắc đầu cười khổ nói:

- Ta nghe nói Thánh Thượng vốn là muốn hạ thánh chỉ khen ngợi, nhưng Ngu Thế Cơ và vài tướng quốc đều khuyên Thánh Thượng, thông thủ khác cũng có công tích tiêu diệt phỉ, nhưng đều không được ban thánh chỉ khen ngợi. Nếu chỉ cấp cho mình nhà chúng ta, sẽ làm cho những tướng quân khác bất mãn, ảnh hưởng sĩ khí, cho nên thánh chỉ đành đổi thành công văn của Binh bộ, nhưng như vậy ta cũng rất hài lòng rồi.

Trương Huyễn mở công văn ra, đầu tiên đã nhìn thấy ba người La Sĩ Tín, Tần Quỳnh và Vưu Tuấn Đạt được thăng làm Võ Dũng Lang Tướng, chư tướng bên dưới thưởng ba mươi xâu tiền, mười vạn thất lụa. Trương Huyễn nhìn xuống cuối cùng, về phong thưởng cho quân đội của hắn, chỉ có ba người Uất Trì Cung, Tào Tự Ninh cùng Vương Khuông được phong làm giáo úy, còn có hơn mười đội trưởng được đề thăng làm Lữ Soái, phong thưởng còn lại, thống nhất do Trương Tu Đà an bài.

Về phần phong thưởng cho Trương Huyễn hắn, trên công văn không có một chữ nào nói tới, đương nhiên, đây cũng là ý của Trương Huyễn. Trong thư của hắn đưa cho Bùi Củ đã đem công lao của hắn tặng cho ba người La Sĩ Tín, Tần Quỳnh và Vưu Tuấn Đạt, như vậy mới khiến cho ba người họ được phong làm Lang Tướng.

Trương Tu Đà thở dài:

- Ta biết đây là đại ân ngươi giúp ta, nhưng ta không muốn hi sinh công lao của ngươi. Tuy rằng phong thưởng của Binh bộ làm cho ta hài lòng, nhưng bất công đối với ngươi lại làm cho ta không thể tiếp nhận. Ta thật sự xin lỗi, ngày đó trong quân doanh, ta thật sự không nên nói những lời đó với ngươi.

Trong lòng Trương Tu Đà cực kỳ áy náy. Trong lòng ông ta rất rõ ràng, Binh bộ đặc biệt phong quan cho Tần Quỳnh, La Sĩ Tín và Vưu Tuấn Đạt, chính là nhờ vào Trương Huyễn nhờ vả. Ban đầu ông ta còn tưởng Binh bộ phát thiện tâm, sau mới hiểu, là Trương Huyễn đứng sau giúp đỡ, nếu không vì sao đến giờ Vi Vân Khởi vẫn chưa về.

Chỉ là Trương Tu Đà thật không ngờ, Trương Huyễn lại dùng công lao của mình đổi lấy sự thăng quan của ba người, điều này làm cho Trương Tu Đà vừa áy náy vừa cảm động.

Trương Huyễn đặt công văn của Binh bộ lên bàn cười nói:

- Nếu mỗi lần đánh thắng một trận về ta đều có thể thăng quan, như vậy hiện tại ta cũng có thể là tướng quân. Trên thực tế, phần lớn chiến dịch chỉ thưởng không thăng, hoặc là chủ soái thăng quan. Lần này ba người Tần Quỳnh bọn họ thăng quan kỳ thật chỉ là một loại bồi thường, bọn họ sớm nên được thăng chức. Nhưng đại soái lại không được phong thưởng gì, ta cũng cảm thấy rất không công bằng.

- Cá nhân ta không có cách nào, nhưng quả thật Binh bộ đối với chúng ta luôn không công chính. Tỷ như lần này thưởng tiền ba mươi vạn, thưởng lụa mười vạn, nếu như là thông thủ khác, ít nhất cũng sẽ đem lụa đến, Vương Thế Sung chính là như vậy. Nhưng chúng ta lại không có cái gì, nói cái gì mà đường xá xa xôi, sợ gặp đạo tặc chặn đường. Nhưng sao bọn chúng lại không nói với Vương Thế Sung như vậy?

- Bảo chúng ta đến chỗ quan phủ gần đây lấy, nhưng trong quan phủ địa phương làm gì lấy được nhiều tiền như vậy. Nói cho cùng vẫn là coi thường chúng ta.

Trong lòng Trương Huyễn giận dữ, đây là phần thưởng triều đình ban cho ư? Chỉ hứa về số lượng, còn lại thì chẳng có gì? Quả thật là một đám khốn kiếp của khốn kiếp!

Trương Tu Đà nhìn ra sự phẫn nộ của Trương Huyễn, vội vàng trầm giọng nói:

- Tức giận bọn họ chỉ hại đến chính ngươi, bọn họ lại không tổn hại chút nào, không đáng phải so đo với bọn họ.

Trương Huyễn đè nén phẫn nộ trong lòng, lạnh lùng nói:

- Ta hiểu, đại soái tiêu diệt phỉ cũng không phải vì triều đình!

- Lời này nói rất hay, ta diệt phỉ là để ngàn vạn bình dân đáng thương không phải gặp cảnh loạn phỉ lầm than, không phải vì lấy lòng vài tên quan lớn của Binh bộ, càng không thèm quan to lộc hậu gì. Bọn họ không ban thưởng thì thế nào, chẳng lẽ còn muốn Trương Tu Đà ta đi cầu xin bọn họ sao?

Ngữ khí của Trương Tu Đà lộ ra sự phẫn nộ và bất đắc dĩ, rốt cuộc Trương Huyễn cũng dần dần tỉnh táo lại, trầm tư thật lâu rồi nói:

- Đại soái, ty chức có một đề nghị.

- Ngươi nói xem, đề nghị gì?

Trương Tu Đà gọi Trương Huyễn từ quận Bắc Hải tới, có hai mục đích chủ yếu. Một là cảm kích sự hi sinh của hắn, mục đích khác chính là muốn thảo luận vấn đề ban thưởng chiến công cho quân đội cùng hắn. Tuy triều đình chỉ hứa suông không thật, nhưng Trương Tu Đà ông ta lại nhất định phải xuất ra vàng thật bạc thật.

Ông ta không thể hứa hão với binh lính như triều đình, nhưng ông ta lại không nghĩ ra được biện pháp gì tốt, chỉ có thể tìm Trương Huyễn đến cùng nhau thương nghị. Trương Huyễn biểu hiện ra đầu óc chính trị làm cho ông ta vô cùng kính nể.

Trương Huyễn trầm tư chốc lát nói:

- Kỳ thật ty chức ở quận Bắc Hải đã từng suy xét qua, nếu muốn khích lệ ý chí chiến đấu của binh lính thời gian dài, không phải dựa vào một hai lần ban thưởng. Nhất định phải trói chặt lợi ích thiết thân của binh lính và việc diệt phỉ của quân đội với nhau, phải để cho binh sĩ hiểu, diệt phỉ chính là bảo vệ ích lợi của mình.

Trương Tu Đà gật gật đầu:

- Ý tưởng này ta cũng từng nghĩ đến, mỗi lần diệt phỉ ta cũng đã đem chiến lợi phẩm chia cho binh lính, kỳ thật chính là để khích lệ binh lính tích cực, đánh thắng trận có thể kiếm tiền phát tài. Đáng tiếc nước luộc loạn phỉ quá ít, lương thực phải dùng cho quân đội và cứu tế nạn dân, tiền thu được cũng không nhiều. Mỗi binh lính nhiều nhất cũng chỉ được mấy xâu tiền, ý nghĩa không lớn. Cho nên mỗi lần ta đều nói, diệt phỉ chính là bảo vệ phụ mẫu thê nhi của chính mình, dùng câu này khích lệ sĩ khí.

- Đại soái đã từng nghĩ đến chuyện chia đất cho binh lính chưa?

- Đất?

Trương Tu Đà nhướn mày, trầm ngâm một lát:

- Phân phối đất nhất định phải được triều đình đồng ý, hơn nữa phải lấy được thánh chỉ đồng ý của Thánh Thượng. Sau đó bộ Hộ phái người xuống đo đạc, xác định phương án phân phối, lại báo cho triều đình phê chuẩn mới có thể chấp hành. Nếu ta dám tự tiện phân phối đất, hậu quả khó có thể chịu nổi.

- Đại soái có thể dùng phương pháp biến báo, tỷ như đem một ít quan điền bán rẻ cho binh lính. Triều đình không phải ban thưởng cho binh lính sao? Để cho binh lính dùng khoản ban thưởng này đến mua.

Trương Tu Đà trầm tư thật lâu, vẫn lắc đầu một cái:

- Biện pháp này không thay đổi được bản chất tư phân đất đai.

- Nhưng ngoài đất ra, đại soái còn có thể dùng tài sản gì thay cho ba mươi vạn xâu tiền và mười vạn thất lụa?

Trương Huyễn thẳng thắn khiến cho Trương Tu Đà cứng họng, thật lâu sau, Trương Tu Đà mới thấp giọng thở dài nói:

- Chuyện này để ta suy nghĩ một chút nữa đi!

Trương Huyễn cũng hiểu được Trương Tu Đà cần có thời gian suy xét, hắn đứng dậy thi lễ, cáo từ.

Trong phòng chỉ còn lại mỗi Trương Tu Đà, ông ta khoanh tay chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn qua mấy gốc đại thụ xa xa ngoài cửa sổ, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ.

Ông ta biết đề xuất của Trương Huyễn thật sự thiết thực, hơn nữa có thể thông qua. Mỗi binh lính đều khát vọng có được một mảnh đất, mà quan phủ lại nắm trong tay phần lớn đất đai vô chủ, hoàn toàn có thể phân chia cho binh lính.

Chỉ có điều ông ta không thể đòi công đạo với triều đình và Thánh Thượng, ông ta cũng không muốn vi phạm quy tắc làm việc của triều đình.

Hiện thực và nguyên tắc của ông ta tràn đầy mâu thuẫn, ông ta phải lựa chọn như thế nào?

***

Từ quận nha đi ra, hai gã thân binh đã đwojc hắn phái về quân doanh trước, Trương Huyễn một thân một mình chậm rãi đi trên đường. Lúc này, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, trên đường cái, dòng người vẫn qua lại như mắc cửi, dòng người hối hả lướt qua hắn.

Lúc này Trương Huyễn cảm thấy trong bụng phát ra một trận đói khát, lúc này mới nhớ tới cả ngày mình chưa ăn cơm. Hắn sờ sờ túi trên thắt lưng, có mấy khối vàng cứng rắn.

Trương Huyễn lại nhìn xung quanh một chút, phát hiện bên trái ngoài năm mươi bước còn có một tòa tửu quán, kinh doanh dường như không tệ, hắn liền thong thả đi tới.

Trương Huyễn ngẩng đầu nhìn tấm biển treo cao trên đỉnh đầu, viền vàng nền đen, trên đó có viết ba chữ to “Xuân Tửu Cư”. Một gã tửu bảo vẻ mặt tươi cười chạy ra chào đón:

- Khách quan đi một người sao?

Trương Huyễn nhìn nhìn lầu hai tửu quán, cười hỏi:

- Lầu hai có vị trí gần cửa sổ nào không?

- Có! Có! Mời khách quan đi theo ta.

Tửu bảo nhiệt tình mời Trương Huyễn lên lầu hai. Người trên lầu hai không coi là nhiều, vị trí gần cửa sổ cũng có vài chỗ trống. Trương Huyễn trước tiên ngồi xuống một cái bàn, cười hỏi:

- Chỗ này có đồ ăn gì đặc sắc?

- Tiểu điếm lấy món ăn thôn dã làm chính, bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, du ngoạn trong nước, cái gì cần đều có. Món ăn đặc sắc nhất chính là tay gấu hầm mỡ, khách quan có muốn gọi một đĩa không?

- Cái đó không cần, cho ta một đĩa thịt dê, thịt lộc và gà quay cũng mỗi thứ một đĩa, lại đem đến sáu cái bánh rán nhân thịt, cái này chắc có chứ!

- Có! Bánh rán của tửu điếm vừa mịn vừa chín vàng, nhân thịt bên trong bánh mỹ vị vô cùng, cam đoan vừa lòng khách quan.

- Có rượu gì không?

Tửu bảo cười khổ một tiếng nói:

- Rượu gạo không có, chỉ có rượu trái cây, tốt một chút có rượu nho quận Trác, không thua gì rượu nho Cao Xương, khách quan có muốn không?

- Cho ta một bình, rượu và thức ăn phải nhanh chút.

- Được! Khách quan ngồi tạm, lập tức sẽ có!

Tửu bảo bước nhanh xuống, không bao lâu sau, một gã tửu bảo khác đem thịt dê và rượu nho lên. Trương Huyễn rót cho mình một chén rượu đầy, uống một ngụm. Tuy tửu bảo tự xưng là không thua gì rượu nho Cao Xương, nhưng hắn vẫn cảm thấy kém xa, xa xa không thuần hậu bằng rượu nho của Cao Xương. Tuy nhiên có rượu uống cũng tốt rồi.

Trương Huyễn lại gắp một miếng thịt dê, cẩn thận nhai kĩ thưởng thức. Hương vị này không tồi, lúc này hắn bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có người, khóe mắt liếc qua thoáng nhìn. Chỉ thấy một cô gái lẳng lặng đứng bên cạnh hắn, ánh mắt như mỉm cười nhìn hắn, rõ ràng chính là Cao Tuệ đã gặp ở Bột Hải.

- Hóa ra là phu nhân!

Trương Huyễn đứng dậy thi lễ, làm tư thế mời, chỉ vị trí đối diện:

- Mời phu nhân ngồi!

Cao Tuệ đội nón trùm đầu, trên có khăn che che đi khuôn mặt, tuy nhiên nàng đã lấy xuống, đưa cho thị nữ bên cạnh. Cao Tuệ ngồi xuống hời hợt cười nói:

- Không ngờ Trương tướng quân lại uống rượu một mình, rất ít thấy nha!

Bình Luận (0)
Comment