Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 238 - Chương 197: Mưu Của Bột Hải

Chương 197: Mưu của Bột Hải
Chương 197: Mưu của Bột Hải

Trương Huyễn thấy nàng mặc một thân áo da hươu dày, phía dưới là váy đen mạ vàng, cả người che kín, liền khẽ cười nói:

- Một mình tự tại, không tốt sao?

- Nhưng tướng quân không suy xét vấn đề về an toàn sao?

- Nếu phu nhân muốn ám sát ta, ta tuyệt đối không tránh thoát.

- Trương tướng quân thật biết nói đùa, người có thể lấy lực một kích đánh bại Trương Tu Đà, ta làm sao giết được.

Trong lòng Trương Huyễn vừa động, từ khi mình bắt đầu luận võ với Trương Tu Đà nàng đã có mặt ở hiện trường. Mình vừa đến huyện Lịch Thành, hiển nhiên nàng không phải ngẫu nhiên gặp được mình, chẳng lẽ nàng đang có ý đồ với Trương Tu Đà?

Trương Huyễn càng nghĩ càng thấy có khả năng. Nếu không sao nàng lại trùng hợp có mặt tại võ quán như vậy, cũng sẽ không trùng hợp gặp mình ở tửu quán.

Trong lòng hiểu rõ điểm này, Trương Huyễn không vội, hắn lại uống một chén rượu, lại gắp vài món thức ăn, rót cho Cao Tuệ một chén rượu đầy cười nói:

- Phu nhân cũng rất nhàn nhã đấy thôi!

Cao Tuệ cười duyên một tiếng nói:

- Người ta nhàn nhã chỗ nào, không phải từng nói với người rồi sao? Người ta sẽ ở quận Tề đợi tin tức của ngươi.

- Phu nhân đã đợi ta một tháng?

Trương Huyễn ra vẻ ngạc nhiên hỏi.

- Cũng không phải, trên đường trở về qua Nghiệp Quận một chuyến, hôm qua mới trở về quận Tề.

Không đợi Trương Huyễn mở miệng, nàng khoát tay nói:

- Ta gặp được Trương tướng quân chỉ là trùng hợp, kỳ thật ta muốn thăm hỏi Trương đại soái, vừa lúc thấy ngươi đi vào võ quán.

Trương Huyễn đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, gật gật đầu cười nói:

- Phu nhân rất thẳng thắn!

Cao Tuệ hơi hạ thấp người về phía trước, giảm thấp thanh âm xuống:

- Kỳ thật ta biết Trương đại soái vì sao tìm ngươi? Ta cũng biết ông ta khó xử, nói không chừng ta có thể giúp các ngươi giải quyết vấn đề khó khăn này.

Trương Huyễn không lộ thanh âm cười hỏi:

- Phu nhân nói vấn đề khó khăn là chỉ cái gì?

- Trương tướng quân, trong lòng ngươi rõ ràng hơn ta. Ba mươi vạn xâu tiền, mười vạn thất lụa triều đình nói ban thưởng cho các ngươi, các ngươi lại không lấy ra được, làm sao giải thích cho tướng sĩ?

- Lời này của phu nhân có ý gì, Bột Hải nguyện xuất ra chỗ tiền vật ấy?

Cao Tuệ ngồi ngay ngắn lại, híp mắt nhìn chăm chú vào Trương Huyễn cười nói:

- Tuy rằng chúng ta cũng không dư dả. Nhưng nếu Trương đại soái nguyện ý nhận, chúng ta cũng có thể xuất ra khoản tiền vật này.

- Có điều kiện?

- Đương nhiên là có điều kiện!

Cao Tuệ cười đầy thâm ý nói:

- Nếu ta nói không có điều kiện, tin rằng các ngươi sẽ không tiếp nhận, ta nói không sai chứ!

- Nhưng làm sao ngươi biết Trương đại soái sẽ nhận?

Cao Tuệ lắc lắc đầu:

- Ta không biết. Cho nên ta mới tới tìm ngươi hỗ trợ, hy vọng ngươi có thể thay ta giới thiệu gặp mặt với Trương đại soái. Ta muốn nói chuyện với ông ta một chút, chỉ cần ngươi đồng ý hỗ trợ giới thiệu gặp mặt, tuyệt đối có chỗ tốt của ngươi.

Lúc này Trương Huyễn mới chậm rãi hiểu được, hóa ra Bột Hải tìm mình, chỉ là muốn mình làm cầu nối. Mục tiêu chân chính của bọn họ thật ra là Trương Tu Đà.

Trương Huyễn không thể không bội phục Bột Hải tinh mắt, không ngờ theo dõi Trương Tu Đà. Đương nhiên, chỉ cần Trương Tu Đà gia nhập Bột Hải, như vậy toàn bộ khu đất Sơn Đông đều quy về Bột Hải hội. Hà Bắc có Đậu Kiến Đức và Cao Sĩ Đạt, nếu U Châu bên kia lại lôi kéo một La Nghệ hoặc là Quách Huyến, như vậy U Châu cũng sẽ quy về Bột Hải rồi, điều này chẳng khác nào khôi phục bản đồ Bắc Tề.

Khoản mua bán này có lợi thật! Ba mươi vạn xâu tiền và mười vạn thất lụa là có thể chiếm lĩnh toàn bộ Sơn Đông, chưa thấy người nào khôn như vậy.

Trương Huyễn bỗng nhiên dâng lên một ý niệm trong đầu, Bột Hải hội đã nhắm vào Trương Tu Đà rất lâu rồi, chẳng lẽ bọn họ đã tìm được nhược điểm của Trương Tu Đà sao?

- Thế nào, nguyện ý giúp ta chuyện này chứ?

Cao Tuệ truy vấn từng bước.

Trương Huyễn cảm nhận được sự gấp gáp trong lòng đối phương, cả cười hỏi:

- Nếu ta giúp cô gặp được đại soái, ta sẽ có chỗ tốt gì?

- Ngươi đương nhiên sẽ có lợi!

Cao Tuệ cười giảo hoạt:

- Còn nhớ ta đã từng nói qua Bắc Hải Quận Vương, hiện tại ngươi đóng quân ở Bắc Hải, ngươi cảm thấy có chuyện trùng hợp như vậy sao?

Sở dĩ Trương Huyễn đóng quân ở quận Bắc Hải, là lựa chọn của bản thân hắn, không có nửa điểm quan hệ với Cao Tuệ. Nhưng Cao Tuệ nói những lời này cũng là một tầng ý tứ khác, Trương Huyễn hơi suy nghĩ một chút liền hiểu được, nàng nhất định là chỉ thái thú Bắc Hải Lương Trí, chẳng lẽ Lương Trí là người của Bắc Hải Hội?

Trương Huyễn càng nghĩ càng hoài nghi, hắn quyết định điều tra rõ ràng chuyện này. Hắn có thể dễ dàng tha thứ cho tâm tư của Lương Trí, có thể dễ dàng tha thứ cho ông ta tham nhũng, nhưng hắn quyết không dễ dàng tha thứ cho Bột Hải Hội nhúng tay vào quận Bắc Hải.

- Được rồi! Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện này cho đại soái, sau đó sẽ báo tin cho ngươi.

Trương Huyễn quyết định lợi dụng cơ hội này điều tra rõ bối cảnh thực sự của Lương Trí.

- Khi nào?

Cao Tuệ nghiêm túc nói:

- Ta muốn thời gian cụ thể!

Trương Huyễn ngẫm nghĩ một chút:

- Hôm nay không được, ngày mai ta tìm một cơ hội nói một câu với đại soái. Ông ấy có đồng ý gặp ngươi hay không ta không biết, ông ta quyết định khi nào gặp ngươi ta cũng không biết. Trước tiên ta phải nói với ông ấy đã.

- Ta chờ tin tốt của Trương tướng quân!

Cao Tuệ xinh đẹp đứng lên, lấy ra tờ giấy đặt lên bàn:

- Đây là địa chỉ của ta, có thể tìm ta ở chỗ này, ta đi trước một bước.

Nàng quăng một ánh mắt hút hồn cho Trương Huyễn, xoay người đội mũ che mặt, phong tình vạn chủng đi xuống lầu. Trương Huyễn nhặt tờ giấy trên bàn, trên đó viết bốn chữ “Khách sạn Duyệt Lai”.

Trương Huyễn đem địa chỉ bỏ vào lồng ngực, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, hắn tạm thời không quan tâm nhiều như vậy, trước phải lấp đầy bụng rồi nói sau:

- Tửu bảo, mang thức ăn lên!

Ngay trên đỉnh đầu của Trương Huyễn, sàn nhà lầu ba có một khe hở nhỏ, một đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Trương Huyễn và Cao Tuệ gặp mặt nói chuyện. Có nghe thấy lầu hai nói chuyện không thì chưa biết, nhưng ngay khi Cao Tuệ rời đi, cặp mắt sáng ngời kia cũng lập tức rời đi.

***

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, cùng lúc đó, tiếng trống cấm đi lại ban đêm của huyện Lịch Thành cũng ầm ầm gõ. Đây là quy củ của huyện Lịch Thành, sau khi trời tối cấm đi lại ban đêm, cửa hàng phải đóng cửa, tất cả mọi người nhất định phải về nhà. Nếu bị lính tuần tra bắt được, chắc chắn là vào nhà giam. Năm trước Trương Tu Đà giết vài tên say liên tục vi phạm ba lần cấm đi lại ban đêm trước mặt mọi người, chấn động toàn thành, từ đó về sau không còn ai dám trái lệnh cấm.

Khách sạn Duyệt Lai ở thành bắc, là một trong ba nhà trọ lớn nhất ở Lịch Thành, rộng chừng mười mẫu, các loại điều kiện địa phương đều rất tốt. Đương nhiên giá cả cũng hơi đắt, bình thường một thương đội lớn mới có thể nghỉ lại nơi này.

Phía sau khách sạn Duyệt Lai có bốn gian độc viện, trước mắt bốn gian độc viện đều được một người khách nhân bao hết toàn bộ, không cho khách nhân khác đến hậu viện. Chưởng quầy chỉ biết người bao độc viện gọi là Cao phu nhân, dẫn theo hơn mười người tùy tùng, hơn mười người tùy tùng chia nhau ở bốn gian độc viện.

Cao phu nhân đương nhiên chính là Cao Tuệ. Cao Tuệ và ba thị nữ thiếp thân sống trong một gian đại viện phía đông. Viện tử tổng cộng có năm gian phòng, hai bên là sương phòng, ở giữa là phòng xép, bên cạnh còn có một gian chuyên cất mấy đồ linh tinh. Trong viện tử đầy các loại hoa cỏ, còn có một cây hạnh lâu năm.

Chỉ là mùa đông đã đến, hoa cỏ héo rũ, lá cây điêu linh, viện tử bị tuyết đọng thật dày bao trùm. Một khóm cây hoa cúc kết nụ hoa, chờ đợi lúc nở rộ.

Cao Tuệ ở phòng trong, gian ngoài là thư phòng của nàng, ba nha hoàn ở trong phòng bên cạnh.

Lúc này Cao Tuệ đang dựa vào bàn viết một phong mật thư cho huynh trưởng ở Nghiệp Quận, cũng chính là Bột Hải Hội Chủ. Mục đích nàng lôi kéo Trương Huyễn vốn là vì Trương Tu Đà. Nhưng hôm nay thấy Trương Huyễn và Trương Tu Đà luận võ, Cao Tuệ phát hiện bản lãnh của Trương Huyễn, nàng động tâm, quyết định thay đổi sách lược, cho dù không lôi kéo được Trương Tu Đà, cũng phải kéo Trương Huyễn vào Bột Hải Hội.

Nàng muốn để Trương Huyễn thay thế Trương Tu Đà, nhưng đại sự này nhất định phải do huynh trưởng quyết định.

Cao Tuệ viết thư xong, để bút xuống, nhẹ nhàng xoa tay, chỉ cảm thấy khí lạnh trong phòng lan đến người, nhìn lại hóa ra chậu than đã tắt, nàng không vui hô:

- Tiểu Thúy, lại đây đổi chậu than!

Cách vách không có ai trả lời, nàng đứng lên kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài, ngay trong nháy mắt lúc nàng mới mở cửa, một trường kiếm lạnh lẽo lấp lánh hung hăng đâm tới, nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước mắt nàng.

Cao Tuệ chấn động, vội lách thân, trường kiếm lướt qua mặt nàng. Lỗ tai phát ra một trận đau nhức, tai trái đã bị trường kiếm cắt mất. Cao Tuệ quát to một tiếng, đá ra một cước, thân thể quay cuồng về phía sau, thuận tay nắm lên ghế dựa, hung hăng đánh về phía cửa chính.

'Răng rắc!' một tiếng, ghế dựa bị một cước đá nát, một bóng người dáng thon thả như quỷ mị hư vô lắc mình đi vào, trường kiếm đâm nhanh về phía ngực Cao Tuệ.

Võ nghệ của Cao Tuệ cũng vô cùng cao cường, nàng nghiêng người tránh thoát một kiếm này, trong nháy mắt rút ra đoản kiếm ông nội lưu lại cho nàng từ trong giày, xoay tay lại chém một cái, chỉ nghe 'Két' một tiếng, đoản kiếm của nàng chém sắt như chém bùn, cắt trường kiếm của đối phương làm hai đoạn.

Lúc này, cách vách bỗng nhiên vang lên thanh âm hô to của thị nữ thiếp thân của Cao Tuệ:

- Người đâu nhanh đến! Có người ám sát phu nhân!

Trường kiếm của thích khách đã gãy, nàng tùy tay ném về phía Cao Tuệ, nghiêng người nhảy qua cửa sổ ra ngoài. Cao Tuệ hét lên một tiếng, cũng nhảy vào viện tử.

Chỉ thấy một vòng thanh nguyệt mắc trên ngọn cây, bóng thích khách sớm đã mất tăm mất tích. Trên mặt Cao Tuệ toàn là máu tươi, nàng băng bó vết thương trên tai, hận đến mức cả người run lên, lập tức quỳ trên mặt đất, nàng lại bị một nữ thích khách bịt mặt đánh bị thương.

Bình Luận (0)
Comment