Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 239 - Chương 198: Một Lời Mở Rộng Suy Nghĩ

Chương 198: Một lời mở rộng suy nghĩ
Chương 198: Một lời mở rộng suy nghĩ

Ban đêm, Trương Huyễn bước chầm chậm một mình trong quân doanh, trong lòng hắn lúc này yên tĩnh như nước, những phiền não ồn ào náo động ban ngày đều đã ném ra sau đầu. Hắn tinh tế hưởng thụ sự yên tĩnh một người một chỗ.

Trong đại doanh vô cùng an tĩnh, sau khi bọn lính trải qua một ngày huấn luyện, phần lớn đã mệt không chịu nổi, chìm vào giấc ngủ rồi. Tuyết đọng trên đường đã được quét dọn sạch sẽ, như một tòa núi nhỏ ở trong góc, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên đại trướng. Trên không trung có một áng mây màu, cũng không có sao, chỉ có một vầng trăng khuyết treo trên màn trời trong màu xanh đậm như biển cả. Bầu trời đêm cực kỳ sáng sủa, cũng cực kỳ rét lạnh.

- Tướng quân đang suy nghĩ gì?

Lúc Trương Huyễn nhìn chăm chú vào tháp canh nơi xa, phía sau truyền đến một trận cười sang sảng. Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy Tần Quỳnh đứng sau lưng mình.

Trương Huyễn vội vàng chắp tay cười nói:

- Hóa ra là Tần tướng quân, đêm nay Tần tướng quân trực sao?

Tần Quỳnh chậm rãi đi tới:

- Ba ngày nay đều là ta trực. Ta thấy tướng quân dường như có tâm sự, cho nên không kìm nổi đến hỏi. Nếu có gì đường đột, xin tướng quân chớ trách!

- Ta không có tâm sự gì, chỉ có điều..

Trương Huyễn cười khổ một tiếng:

- Chỉ có điều năm mới đến nhanh, lại không được đoàn tụ cùng người thân, trong lòng có chút thương cảm thôi.

- Thì ra là thế, quê nhà của tướng quân không còn người thân nào sao?

Tần Quỳnh đồng tình hỏi.

Trương Huyễn lắc lắc đầu, thở dài nói:

- Cha mẹ mất sớm, thôn trang cố hương sớm đã bị loạn phỉ san thành đất bằng. Cho dù có vài người thân thích cũng không biết tung tích, đến nay chỉ còn một mình.

- Vậy năm mới đến nhà chúng ta đi!

Tần Quỳnh nhiệt tình mời Trương Huyễn:

- Lễ mừng năm mới chỗ chúng ta rất náo nhiệt, Sĩ Tín sẽ đến, đại soái cũng tới. Mọi người tụ hội cùng một chỗ vui vẻ, thế nào?

Trương Huyễn chỉ thuận miệng tìm một lý do để nói thôi, không nghĩ tới Tần Quỳnh lại mời mình đến nhà y mừng năm mới. Suy nghĩ một chút hắn cũng hơi động tâm:

- Cái này…cái này làm sao không biết xấu hổ như vậy được?

Tần Quỳnh vỗ vỗ bả vai hắn cười nói:

- Lại nói ta còn phải cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi. Nếu không có ngươi tương trợ, ta làm sao có thể thăng làm lang tướng? Không cần khách khí, mọi người chúng ta đều mong ngươi đến.

Trong lòng Trương Huyễn nóng lên, gật đầu cười nói:

- Được rồi! Đến lúc đó ta nhất định đến.

Lúc này, xa xa có binh lính gọi Tần Quỳnh, Tần Quỳnh áy náy nói:

- Có chuyện rồi, ta phải đi qua xem. Lần sau lại tán gẫu cùng Trương tướng quân.

- Thúc Bảo huynh xin cứ tự nhiên!

Tần Quỳnh chắp tay bước nhanh đi, Trương Huyễn lại đi một vòng đại doanh rồi trở về chỗ mình nghỉ chân. Trương Huyễn và thủ hạ của hắn được an bài ở một góc đại doanh từ trước, có hàng rào riêng biệt cách xa nhau. Ước chừng có ba mươi căn lều trại, hơn một trăm người đã là dư dả, đại bộ phận lều trại đều để trống.

Lúc này nhóm binh lính của hắn cũng đã đi ngủ. Một đường đi nhanh, tất cả mọi người đã tinh tàn lực tận, nhưng còn mấy đại trướng vẫn sáng đèn, nơi đó hẳn là chuồng ngựa tạm thời.

Trương Huyễn thong thả đi vào một căn đại trướng còn sáng đèn. Ngọn đèn trong đại trướng mỏng manh, mấy chục con chiến mã đang nhàn nhã nhai cỏ khô, trong máng cũng đổ đầy nước trong. Vài người chăn ngựa lâm thời được điều tới đang ngồi trong góc cắt cỏ khô, Trương Huyễn âm thầm gật đầu, Tần Quỳnh suy xét thật sự chu đáo, ngay cả người chăn ngựa cũng sắp xếp cho mình.

Những chiến mã này là bảo bối của Trương Huyễn. Hắn có 350 con chiến mã, phần lớn đều thu được trên chiến trường Cao Câu Ly. Vốn hắn còn cảm thấy hơn ba trăm con chiến mã hơi ít một chút, nhưng sau khi hắn đem những con chiến mã này tới Trung Nguyên mới biết được nuôi sống hơn ba trăm con chiến mã có bao nhiêu khó khăn.

Mỗi một con chiến mã cần ít nhất hai mươi mẫu đất trồng loại cỏ đặc biệt. Nếu muốn chiến mã càng thêm béo tốt, tốt nhất là dùng thức ăn gia súc loại tốt, chính là đậu đen nấu chín. Nhưng người Trung Nguyên cơm còn không có ăn, lại càng không cần nói đến cho chiến mã ăn đậu đen. Trước mắt bọn họ chỉ có thể dùng rơm rạ làm thức ăn gia súc.

Thảo nguyên có cỏ linh lăng tươi tốt, có đồng cỏ mênh mông vô bờ, nhưng Trung Nguyên không có, hết thảy chỉ có thể dùng nhân công nuôi dưỡng.

Nuôi sống hơn ba trăm con chiến mã đối với quân đội mấy ngàn người bọn họ đã là cực hạn. Riêng người chăn ngựa đã hơn hai mươi người, mỗi ngày cỏ khô tiêu hao kinh người, cũng may bọn họ kiếm được số lượng lớn rơm rạ, đủ để hơn ba trăm con chiến mã qua được mùa đông này.

Mấy tên chăn ngựa thấy Trương Huyễn đi vào đều đứng lên. Người chăn ngựa đứng đầu biết Trương Huyễn, liền vội vàng thi lễ:

- Tham kiến Trương tướng quân!

Trương Huyễn gật gật đầu cười nói:

- Muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi, mọi người vất vả rồi.

- Ban ngày chúng ta không làm gì, buổi tối vất vả một chút cũng là nên làm.

Trương Huyễn lại nhìn chiến mã một chút, hỏi:

- Trạng thái chiến mã có tốt không?

- Hồi bẩm tướng quân, trạng thái chiến mã rất tốt, cũng được nuôi dưỡng rất tốt, gân thịt đều đặn. Dùng lời của chúng ta chính là 'Mập mà thấy xương, gầy có thể thấy được thịt". Đây là trạng thái lý tưởng nhất của chiến mã. Trước mắt những chiến mã này còn cách trạng thái lý tưởng một chút xíu.

Trương Huyễn vội vàng hỏi:

- Như vậy làm sao mới có thể đạt tới trạng thái lý tưởng?

- Cái này chủ yếu do thức ăn gia súc, bình thường phải phân phối đúng tỷ lệ, nguyên liệu bảy phần thô, ba phần nhỏ. Trước mắt phỏng chừng không có ba phần nhỏ, cho nên chiến mã còn nhiều thiếu khuyết trên phương diện chạy nhanh.

Trương Huyễn gật gật đầu, hắn cũng cảm nhận được, khi vừa mới thu được những chiến mã này, năng lực chạy nhanh của chiến mã rất mạnh. Nhưng sau khi về Trung Nguyên, năng lực chạy nhanh liền giảm xuống, chắc là do nguyên liệu nhỏ không đủ. Tựa như người ăn cơm, không có chút nước nào, lực lượng tương ứng sẽ không đủ, kỳ thật chiến mã cũng giống như vậy.

Nhưng chuyện này cũng không thể thay đổi trong một chốc, sau khi trở về hắn phải nghĩ biện pháp mở một mảnh đất chuyên môn trồng đậu đen.

Người chăn ngựa vừa cười vừa nói:

- Kỳ thật nơi này chúng ta có đất, có sông chảy qua, phần lớn đất trên bãi sông đều là đất trồng, nguồn nước và độ phì nhiêu đầy đủ. Mấu chốt là không có loại cỏ tốt, nếu có thể trồng được cỏ linh lăng, không chỉ thay thế được rơm rạ, ngay cả lượng đậu đen cũng có thể giảm đi, có thể nuôi được mấy ngàn con chiến mã, trâu cũng có thể nuôi được mấy vạn con, chuyện vật kéo trong trồng trọt cũng được giải quyết.

Trong lòng Trương Huyễn lại có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt. Người ta nói khác nghề như cách núi, quả nhiên là có đạo lý. Tuy rằng địa vị người chăn ngựa đê tiện, nhưng bọn họ cũng rất chuyên nghiệp, thông thường có thể đưa ra phương án giải quyết tốt nhất, thực dụng nhất.

- Phương án này rất tốt, thưởng cho các ngươi một xâu tiền.

Nhóm người chăn ngựa mừng rỡ, liền vội vàng hành lễ:

- Cảm tạ tướng quân ban thưởng!

Trương Huyễn trở lại đại trướng của mình, hắn bắt đầu suy nghĩ làm sao có được hạt giống cỏ linh lăng, tốt nhất là cỏ linh lăng hoa tím. Có lẽ hắn có thể mua được hạt giống cần thiết từ bộ lạc Bạt Dã Cổ. Nếu mùa đông năm nay có thể lấy được hạt giống, đầu xuân sang năm có thể gieo rồi.

Sông chảy qua quận Bắc Hải và quận Đông Lai rất nhiều, như Tế Thủy, Giao Thủy, Thì Thủy, Truy Thủy, Bạch Lang Thủy, Cự Dương Thủy, vân vân. Có vài chục nhánh sông, còn có bãi đất vùng duyên hải lớn, hắn hoàn toàn có thể sử dụng bãi sông và bãi đất vùng duyên hải bỏ hoang.

Một câu thuận miệng của người chăn ngựa lại khiến cho suy nghĩ của hắn bắt đầu nhanh chóng mở rộng. Chăm ngựa, nuôi trâu, nuôi dê, không chỉ đảm bảo cỏ khô cho chiến mã, còn có thể đạt được nhiều vật kéo. Quan trọng hơn cũng có thể đảm bảo tướng sĩ sẽ có thịt để ăn.

Không chỉ có quân đội của hắn, bên Trương Tu Đà cũng phải tận lực mở rộng. Trương Huyễn khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, lòng hắn như nước, quả thực sốt ruột không chịu nổi. Ngày mai hắn phải nói chuyện với Trương Tu Đà một chút.

***

Sáng ngày hôm sau, Trương Huyễn một lần nữa gặp Trương Tu Đà trong soái trướng quân doanh.

Thân binh đem lên hai chén trà, Trương Tu Đà khoát tay, để thân binh lui ra, ông ta trầm mặc chốc lát nói:

- Phương án ngày hôm qua ngươi nói ta đã suy nghĩ cẩn thận. Trên nguyên tắc ta đồng ý đem ban thưởng của triều đình cho binh lính đổi thành đất đai. Kỳ thật vấn đề không lớn, mỗi tên lính thưởng hai mươi mẫu ruộng cũng mới chỉ có bốn ngàn khoảnh đất, quân điền trong tay ta cũng đã đủ rồi. Tuy nhiên phương án này còn một điểm khó khăn, bọn lính đều muốn thu được đất đai ở quê nhà, mà quân điền trong tay ta lại tập trung chủ yếu ở phụ cận Lịch Thành, binh lính ở quận Bắc Hải, binh lính ở quận Cao Mật, bọn họ phải làm sao?

Trương Huyễn suy nghĩ một chút nói:

- Đại soái đã từng thống kê chưa? Ta nói là nhân số binh lính các quận.

Trương Tu Đà gật gật đầu:

- Đương nhiên là có thống kê qua, Phi Ưng quân lấy binh lính ở quận Tề và quận Bắc Hải là chính. Nhân số hai quận này chiếm tám phần, còn lại là ở quận Cao Mật, Lỗ Quận, quận Thanh Hà, vân vân, cộng lại cũng chỉ có hai ba nghìn người. Kỳ thật ta chủ yếu lo quận Bắc Hải, bên đó chúng ta không có quân điền.

Trương Huyễn hiểu được ý của Trương Tu Đà. Trương Tu Đà hi vọng hắn có thể giải quyết được vấn đề ban đất cho quân sĩ có quận tịch ở Bắc Hải. Tuy rằng phần lớn đất đai quận Bắc Hải nằm trong tay quan địa phương nhưng Trương Huyễn tự có biện pháp. Hắn cười cười nói:

- Xin đại soái yên tâm, ruộng tốt ở quận Bắc Hải, muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu.

Trương Tu Đà mừng rỡ, nếu như có thể giải quyết chuyện ruộng ở quận Bắc Hải. Như vậy phương án này có thể áp dụng rồi. Mặc dù còn sự phiêu lưu nhất định, nhưng Trương Tu Đà ông ta nguyện ý gánh vác.

Lúc này, Trương Huyễn rèn sắt khi còn nóng, đem ý tưởng khai thác, phát triển bãi sông, bãi biển dùng để gieo trồng cỏ nuôi súc vật của hắn nói cho Trương Tu Đà, hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của Trương Tu Đà.

Trương Tu Đà cười nói:

- Đây là chuyện tốt, đương nhiên ta sẽ ủng hộ toàn lực. Trước kia chúng ta không có chiến mã, cho nên không quá quan tâm đến phương diện này. Nếu Nguyên Đỉnh nguyện ý chịu trách nhiệm chuyện này, ta sẽ toàn lực ủng hộ, chỉ cần Nguyên Đỉnh có thể lấy được hạt giống cỏ nuôi súc vật, nhân lực cần thiết ta sẽ tổ chức.

Nguyên Đỉnh là tên chữ của Trương Huyễn, bình thường rất ít khi dùng. Trương Tu Đà trực tiếp xưng hô tên chữ của Trương Huyễn, cũng là một loại biểu hiện quan hệ thân mật.

Trương Huyễn cười nói:

- Hạt giống không có vấn đề, hôm nay ta sẽ phái hai tâm phúc đi bộ lạc Bạt Dã Cổ thay ta đưa phong thư. Ta nghĩ bọn họ sẽ cho ta chú thể diện này, đầu xuân sau chúng ta có thể thực thi đại kế trồng cỏ rồi.

Hai người lại trao đổi một số quân vụ khác. Lúc này, Trương Huyễn thấy Trương Tu Đà khá vui vẻ, liền thấp giọng hỏi:

- Đại soái biết Bột Hải Hội không?

Mặt Trương Tu Đà lập tức sầm xuống, lạnh lùng nói:

- Ta đương nhiên biết, mấy năm nay bọn họ luôn thẩm thấu ở địa khu Sơn Đông, không ít quan phủ và thế gia đều bị bọn họ lôi kéo.

Trương Tu Đà bỗng nhiên nhíu mày:

- Nguyên Đỉnh, sao ngươi lại hỏi ta về Bột Hải Hội?

Bình Luận (0)
Comment