Trương Huyễn cười cười:
- Đại soái, ngày hôm qua người của Bột Hải Hội đến tìm ta.
- Chờ một chút!
Trương Tu Đà ngắt lời của Trương Huyễn, thần sắc ác liệt nhìn chăm chú vào Trương Huyễn:
- Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi đã gia nhập Bột Hải Hội không?
Trương Huyễn cười cười:
- Bột Hải Hội quả thật không chỉ một lần lôi kéo ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không gia nhập bọn họ, điểm này đại soái không cần lo lắng.
Trương Tu Đà nhìn chăm chú Trương Huyễn. Thật lâu sau, cuối cùng nhẹ nhàng nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Đầu năm gia chủ Trương thị Thanh Hà tìm ta, nói người của Bột Hải Hội muốn nói chuyện với ta một chút, bị ta cự tuyệt. Ta biết dã tâm của bọn họ, nhưng Trương Tu Đà ta là thần tử của Đại Tùy, thà vì Đại Tùy mà chết, cũng tuyệt không phản bội. Bọn họ có ý đồ với ta là si tâm vọng tưởng.
- Ta biết đại soái không có khả năng gia nhập bọn họ, tuy nhiên đại soái có thể giúp ta lần này hay không, gặp người của Bột Hải Hội một lần, chỉ là gặp mà thôi.
- Vì sao?
Trương Tu Đà nghi ngờ nhìn chăm chú vào Trương Huyễn hỏi.
- Đây là một bí mật, là một bí mật rất quan trọng với ta.
Trương Huyễn hạ thấp người, hạ giọng nói vài câu với Trương Tu Đà. Trương Tu Đà cả kinh:
- Còn có chuyện này?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Ta cảm thấy rất có thể là sự thật, nhưng ta không thể xác định. Chỉ có đại soái gặp người của Bột Hải Hội một lần, ta mới biết được tình hình thực tế.
Trương Tu Đà trầm tư một lát, rốt cục đáp ứng thỉnh cầu của Trương Huyễn:
- Kỳ thật ta gặp một lần cũng không sao, ngươi nói với người của Bột Hải Hội chiều nay đến quan thự tìm ta.
***
Giữa trưa, Trương Huyễn xuất hiện ngoài cửa lớn của khách sạn Duyệt Lai. Vài tên thân binh đứng xa xa phía sau hắn, Trương Huyễn đi vào đại sảnh, nói với chưởng quỹ đang cúi đầu làm việc:
- Ta tìm Cao phu nhân ở nơi này!
Chưởng quỹ nhìn hắn một cái, vội vàng nói:
- Xin chờ một chút!
Ông ta vội vàng phái tiểu nhị đi vào bẩm báo, lại áy náy nói với Trương Huyễn:
- Cao phu nhân từng dặn, nếu nàng có khách, muốn chúng ta vào bẩm báo cho nàng trước.
- Không sao, ta ở chỗ này đợi nàng.
Lát sau, một gã nam tử dáng người khôi ngô vội vàng chạy đến, ôm quyền nói:
- Là Trương tướng quân sao?
- Đúng vậy!
- Thân thể phu nhân có chút bệnh nhẹ, chỉ sợ không thể gặp được tướng quân.
Trương Huyễn ngẩn ra, có chuyện gì vậy, chẳng lẽ nàng không muốn gặp Trương Tu Đà sao?
Tùy tùng của Cao Tuệ đi lên trước, thấp giọng nói với Trương Huyễn:
- Thật không lừa gạt tướng quân, tối qua phu nhân gặp chuyện, thân thể bị thương.
- Thì ra là thế, có nặng không?
Tùy tùng thở dài:
- Thương thế thì không lo, nhưng tổn thương trên mặt phu nhân. Tâm tình phu nhân rất không tốt, tướng quân chắc có thể hiểu được?
- Vậy thì thật là bất hạnh.
Trương Huyễn quả thật có thể hiểu được. Hóa ra là bị thương trên mặt, tâm tình Cao Tuệ đương nhiên sẽ không tốt, hắn ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy nữa. Tuy nhiên xin ngươi chuyển cáo đến phu nhân, giờ Mùi xế chiều hôm nay, nàng có thể gặp người nàng muốn gặp. Nếu bỏ qua ngày hôm nay, chỉ sợ nàng không còn cơ hội nữa.
Nói xong, Trương Huyễn xoay người liền nghênh ngang rời đi. Tùy tùng nhìn Trương Huyễn đi xa, không khỏi thở dài, phu nhân làm sao có thể ra khỏi cửa chứ?
Giờ Mùi chính là hai giờ chiều, phán đoán của Trương Huyễn cũng không sai. Mặc dù Cao Tuệ bị thương nặng, nhưng giờ Mùi xế chiều xe ngựa của nàng vẫn xuất hiện ngoài cửa lớn quận nha. Cao Tuệ đợi cơ hội này đã hơn một năm, bất kể thế nào nàng cũng không dễ dàng buông tha.
Lúc này Trương Huyễn chờ ngay trong quận nha. Cao Tuệ muốn gặp Trương Tu Đà, nhất định phải qua cửa này của hắn trước. Cao Tuệ đến mà không thể hiện được thành ý, Trương Huyễn làm sao có thể cho nàng được như ý nguyện.
Trương Huyễn chậm rãi đi ra cửa chính quận nha, chỉ thấy Cao Tuệ đã xuống từ trong xe ngựa. Nàng đội mũ che mặt, lụa mỏng che khuất khuôn mặt của nàng, hắn không nhìn thấy vết thương trên mặt nàng.
- Phu nhân có sao không?
Trương Huyễn đi lên trước quan tâm hỏi han.
Cao Tuệ thở dài:
- Ta không sao!
Nàng nhìn nhìn cửa chính quận nha, lại hỏi:
- Trương đại soái đang đợi ta sao?
Trương Huyễn mỉm cười:
- Ta thấy phu nhân hẳn là nói chuyện với ta trước đã.
Cao Tuệ quay đầu nhìn chăm chú vào Trương Huyễn, mặc dù màn tơ che khuất khuôn mặt của nàng, nhưng Trương Huyễn vẫn nhìn xuyên thấu qua lụa mỏng thấy được ánh mắt nàng, trong mắt nàng mang theo một tia bất mãn.
Trương Huyễn không hề nhượng bộ chút nào, thản nhiên nói:
- Đây là chúng ta đã nói rồi đấy.
Cao Tuệ nhìn chăm chú vào hắn thật lâu. Cuối cùng rút từ trong tay áo ra một phong thư:
- Đây là thù lao của ngươi!
Trương Huyễn mở phong thư ra, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra bút tích của Lương Trí, hoàn toàn giống với bút tích của ông ta viết cho Tả Hiếu Hữu. Xem ra đúng là ông ta đã gia nhập Bột Hải Hội. Trương Huyễn nhường đường, cười nói:
- Xin mời phu nhân! Đại soái đang chờ ngay trong phòng, có điều ta phải nhắc nhở phu nhân, trong phòng đại soái khá lạnh, tốt nhất phu nhân nên mặc áo khoác vào.
Thân thể Cao Tuệ hơi chấn động, nàng hiểu ngụ ý của Trương Huyễn. Nàng hận đến âm thầm cắn răng. Mình bị thương nặng như vậy, hắn còn cố ý chế nhạo mình. Về sau nhất định phải giáo huấn tiểu tử này.
Một gã tòng sự đi trước dẫn đường, Cao Tuệ bước nhanh vào quận nha, đi về phía quan phòng của Trương Tu Đà. Trương Huyễn không chờ, hắn biết sẽ có kết quả gì, hắn chỉ dặn dò với một gã thân binh vài câu, lập tức trở mình lên ngựa đi nhanh về phía quân doanh.
***
Trương Huyễn vào quân doanh, một gã thân binh chạy lên phía trước nói:
- Tướng quân, Vi tiên sinh đã trở lại!
Trương Huyễn mừng rỡ, không nghĩ tới Vi Vân Khởi sẽ trở về ở thời khắc mấu chốt này. Hắn vội vàng đi đến đại trướng. Trong quân doanh của hắn rất náo nhiệt, hai cỗ xe ngựa đứng trước cửa căn đại trướng, vài tên gia nhân của Vi Vân Khởi đang bận rộn thu thập vật phẩm trước đại trướng.
- Tướng quân!
Vi Vân Khởi bước nhanh ra từ trong đại trướng. Hồi kinh gần một tháng, y trở nên đen gầy hơn rất nhiều, nhưng tinh thần của y vẫn rất quắc thước, hai người cười lớn ôm chặt nhau.
- Đi đường thuận lợi chứ?
Trương Huyễn thân thiết hỏi han.
- Hoàn hảo! Ta tới địa giới quân Ngõa Cương, một đường thuận lợi, không gặp phỉ loạn chặn đường. Vốn muốn trực tiếp quay về quận Bắc Hải, lại nghe nói tướng quân ở quận Tề, liền tới huyện Lịch Thành trước.
- Tiên sinh tới đúng lúc, có một đại sự muốn thảo luận với tiên sinh.
Trương Huyễn cùng Vi Vân Khởi đi vào đại trướng, hai người ngồi xuống, Trương Huyễn liền đem sự việc phát sinh gần đây kể lại tỉ mỉ cho Vi Vân Khởi một lần, lại đem tin Lương Trí gia nhập Bột Hải Hội nói cho Vi Vân Khởi.
Vi Vân Khởi hết sức chăm chú nghe từng câu của Trương Huyễn. Ông ta không có xen mồm vào, mà lẳng lặng trầm tư. Ông ta vừa tiếp nhận tin tức trong tay Trương Huyễn, vừa cẩn thận xem xét một lần. Lúc này ông ta đã hiểu ý của Trương Huyễn.
- Tướng quân đã nghĩ đến việc triều đình sẽ bổ nhiệm Thái Thú mới chưa?
Vi Vân Khởi hỏi.
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Vấn đề này ta đã nghĩ đến. Trên thực tế ta đã xem xét qua, sở dĩ ta chọn Bùi Củ, cũng bởi vì ông ta là Lại bộ Thượng thư.
Vi Vân Khởi mỉm cười, Bùi Củ cũng không tệ, y lại hỏi:
- Vậy tướng quân định hành động thế nào?
- Vấn đề này ta còn chưa nghĩ xong. Ta định giao phong thư này cho triều đình, tiên sinh thấy thế nào?
Vi Vân Khởi lắc lắc đầu:
- Như vậy sẽ làm lớn chuyện, ta sợ tướng quân mất nhiều hơn được.
Đúng lúc này, ngoài cửa có thân binh bẩm báo:
- Tướng quân, ty chức đã trở lại.
Thân binh này chính là người Trương Huyễn dặn dò ở lại quận nha chờ tin, Trương Huyễn vội vàng nói:
- Tiến vào bẩm báo!
Binh lính bước nhanh đi vào lều lớn, quì một gối thi lễ:
- Tham kiến tướng quân!
- Tình hình quận nha bên kia thế nào?
Trương Huyễn vội hỏi.
Binh lính cười nói:
- Khởi bẩm tướng quân, cô nương che mặt kia tiến vào phòng đại soái chưa đến một khắc đồng hồ (15 phút) đã đi ra, bởi vì nàng che mặt , ty chức nhìn không thấy ánh mắt của nàng. Tuy nhiên nàng đi rất nhanh, giọng điệu sai bảo thủ hạ cũng rất phẫn nộ, có thể nói là nàng nổi giận đùng đùng rời đi.
Kết quả đó của Cao Tuệ đã nằm trong dự liệu của Trương Huyễn. Trương Tu Đà không giết nàng đã là rất khách khí rồi, nàng sao có thể trông cậy Trương Tu Đà sẽ đầu nhập vào Bột Hải hội.
- Tình hình đại soái bên kia thế nào?
Trương Huyễn lại truy vấn.
- Ty chức không có thấy đại soái, tuy nhiên chén nước cô gái kia uống và ghế ngồi đều bị đại soái ném ra ngoài. Tất cả mọi người rất kinh ngạc.
Trương Huyễn khẽ mỉm cười:
- Xem ra sáng mai chúng ta có thể về quận Bắc Hải rồi.
***
Ban đêm, bọn lính đều đang bận rộn thu thập hành trang. Trời chưa sáng bọn họ sẽ xuất phát, không có thời gian cho bọn họ mặc quần áo rửa mặt. Bọn lính đều đã có kinh nghiệm, nhất định phải mặc giáp mà ngủ. Trong đêm lạnh, bọn lính đều ngủ ngáy rất say.
Trong đại trướng, Trương Huyễn đang ngồi ở trước bàn viết cho Trương Tu Đà một phong thư. Hắn rời đi vội vàng, không kịp cáo từ Trương Tu Đà, chỉ đành lưu lại một phong thư cho đại soái.
Trên thực tế, trong lòng Trương Huyễn có chút áy náy, xấu hổ không dám đi gặp Trương Tu Đà. Hắn cũng không ngờ rằng Trương Tu Đà chán ghét Bột Hải Hội như vậy.
Trương Huyễn để bút xuống, cúi đầu thở dài một tiếng, mình vừa đi, ngay cả nói chuyện cũng không nói…
Đúng lúc này, một gã thân binh bước nhanh vào phòng hắn. Trương Huyễn đang xem thư tín trên bàn, khóe mắt liếc qua phát hiện người thân binh này không ngờ không bẩm báo đã đi vào, làm hắn vô cùng không hài lòng.
- Có chuyện gì?
Thân binh kia không lên tiếng, trong lòng Trương Huyễn kinh ngạc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thân binh kia một cái. Chỉ thấy thân binh đứng ở chỗ tối gần đó, không thấy rõ khuôn mặt. Nhưng trực giác nói cho Trương Huyễn, người này không phải thân binh của hắn.
Hắn bỗng dưng đứng dậy, tùy tay rút ra chiến đao chỉ về phía tên lính này:
- Ngươi rốt cuộc là ai?