Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 301 - Chương 259: Kinh Doanh Trên Quan Trường

Chương 259: Kinh doanh trên quan trường
Chương 259: Kinh doanh trên quan trường

Trương Huyễn đương nhiên hiểu được Ngu Thế Cơ đang nói chuyện làm ăn với mình, hắn hạ thấp người cười nói:

- Ngu tướng quốc nói vậy cũng biết, Trương đại soái của chúng tôi ở Thanh Châu và quan phủ địa phương không hòa hợp, thường xuyên xảy ra việc bị quan phủ địa phương trách cứ, nhưng theo ti chức được biết, rất nhiều chuyện trách cứ đều là nói quá sự thật, thậm chí là bịa đặt, khiến đại soái phải gánh tiếng oan rất lớn.

- Trương Tu Đà không phải đã được triều đình triệu về rồi sao? Chuyện như thế này, ta nghĩ về sau sẽ không xảy ra nữa đâu, Trương tướng quân còn lo lắng cái gì cơ chứ?

Ngu Thế Cơ hơi không hiểu hỏi.

- Tướng quốc có điều không biết, Trương đại soái bất đồng với quan phủ địa phương cũng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta, các tướng lĩnh trung tầng cấp dưới như chúng ta thường xuyên có mâu thuẫn xung đột với huyện nha, quận nha, ti chức rất lo lắng về sau sẽ có quan địa phương vu cáo hãm hại ti chức với triều đình, thậm chí là Thánh thượng. Khẩn cầu Tướng quốc có thể chiếu cố về mặt này nhiều hơn.

Ngu Thế Cơ giờ mới hiểu, Trương Huyễn muốn bắt tay với phía bên mình, kiềm chế những thế lực gây bất lợi và buộc tội hắn. Tiểu tử này thật ra rất khôn khéo, biết tất cả tấu chương địa phương đều được tập hợp ở chỗ mình trước tiên, chỉ cần mình ở cửa quan này, tin tức gây bất lợi cho Trương Huyễn cũng sẽ không đến được tay Thánh thượng.

Ngu Thế Cơ cười cười nói:

- Ta hiểu ý của Trương tướng quân rồi, chỉ có điều nếu quan phủ địa phương muốn vu cáo hãm hại tướng quân cũng sẽ không hoàn toàn đưa đến chỗ này của ta. Tướng quân nên biết, còn có Ngự sử đài và Giám quân, ta không quản được bọn họ.

Trương Huyễn đương nhiên hiểu, nhưng Giám quân Tiêu Hoài Tĩnh đã bị hắn mua chuộc, Ngự sử đài bị Bùi Uẩn khống chế, hắn cũng không cần quá lo lắng. Quan trọng là ở chỗ Ngu Thế Cơ, đại bộ phận tin tức bất lợi cho hắn đều từ chỗ Ngu Thế Cơ mà ra, hắn nhất định phải bít chặt lỗ hổng chỗ Ngu Thế Cơ này, không thể để bất hạnh của Trương Tu Đà lại lần nữa giáng xuống đầu mình.

- Hồi bẩm Tướng quốc, trong lòng ti chức đã hiểu!

- Ngươi hiểu thì tốt rồi, ta chỉ thức tỉnh ngươi mà thôi.

Ngu Thế Cơ nâng chén trà lên uống một hớp, rồi lại thản nhiên nói:

- Đương nhiên, nếu gần đây quan phủ địa phương vu cáo hãm hại Trương tướng quân, ta sẽ thay Trương tướng quân chủ trì chính nghĩa, chỉ sợ năm nay không có, sang năm lại xuất hiện, theo thời gian ta cũng sẽ quên mất. Ta sợ đến lúc đó lại khiến Trương tướng quân thất vọng thôi!

Ngụ ý mà Ngu Thế Cơ muốn nói chính là: Một ngàn lượng hoàng kim này ta chỉ chú ý đến ngươi trong năm nay, sang năm thì ta mặc kệ. Nếu còn muốn ta giúp đỡ, vậy thì sang năm ngươi tự mình suy xét xem phải làm sao.

Trương Huyễn đương nhiên hiểu ý của Ngu Thế Cơ. Hắn vội vàng cười nói:

- Sang năm ta nhất định sẽ tới bái phỏng Ngu tướng quốc, đó là đương nhiên. Ngày lễ ngày tết, ta cũng sẽ thường xuyên tới thăm Tướng quốc, cảm tạ hậu ái của Tướng quốc đối với ti chức.

Ngu Thế Cơ cười ha hả. Lão thích nhất là giao tiếp với loại người như Trương Huyễn, vừa nói đã hiểu. Sảng khoái rõ ràng, yêu cầu cũng không cao, nếu mỗi quan viên đều giống như Trương Huyễn này, vậy thì mình đã phát tài từ lâu rồi.

- Trương tướng quân xin cứ yên tâm, triều đình ban quy củ xuống cho địa phương. Chỉ cần tướng quân làm tuần tự theo quy củ triều đình, cũng không cần lo lắng cái lũ tiểu nhân quan phủ địa phương đứng đằng sau ấy.

- Đa tạ Ngu tướng quốc chiếu cố, ti chức không quấy rầy tướng quốc nghỉ ngơi. Cáo từ trước!

Trương Huyễn đứng dậy cáo từ, Ngu Thế Cơ còn tiễn hắn ra sân, đại quản gia tiễn Trương Huyễn ra cổng chính.

Uất Trì Cung đã chờ ở ngoài cửa phủ, Trương Huyễn không nhìn thấy Ngu Nhân Tự, liền cười hỏi:

- Ngu lão trượng kia đâu rồi?

- Ti chức trọng tạ cho lão trăm lượng vàng, lão đi trước rồi.

Tâm tình Trương Huyễn hiện giờ rất vui, dàn xếp xong với Ngu Thế Cơ, con đường trên quan trường của hắn ít nhất đã giảm bớt bảy phần phiêu lưu. Đa số thời điểm Bùi Củ phát huy tác dụng là ở cửa sau, mà khống chế sự phiêu lưu trước đó Bùi Củ lại không làm được, nhưng Ngu Thế Cơ thì có thể.

Mình chỉ cần mỗi năm bỏ ra một ngàn lượng hoàng kim, hơn nữa ngày lễ tết thông thường cống thêm ít châu báu trang sức là có thể giảm bớt phần lớn sự phiêu lưu, đây là cuộc mua bán có lợi đến thế nào chứ.

- Đi thôi! Chúng ta đi uống một chén trước đã, sau đó lại đi dạo nam thị.

Trương Huyễn trở mình lên ngựa cười nói.

Uất Trì Cung vội vàng giục ngựa theo sau, tuy rằng y không rõ Trương Huyễn muốn tới nam thị làm gì, nhưng y chưa bao giờ hỏi thêm gì cả.

***

Lúc chạng vạng tối, Trương Huyễn và Uất Trì Cung đã ở hàng gạo của nam thị. Mặc dù thương phẩm trong nam thị có mấy ngàn loại, nhưng Trương Huyễn lại quan tâm đến biến động giá gạo hơn cả.

Thứ nhất đối với đời sống người dân, Trương Huyễn càng cảm nhận sâu sắc về lương thực hơn. Ở Thanh Châu, lương thực chính là mặt hàng chiến lược lớn nhất, ai có lương thực người đó có thể giành thắng lợi. Trương Kim Xưng bại trận, trên thực tế là thua về lương thực.

Giá cả lương thực biến động đồng thời cũng biểu hiện sự đại hưng hay suy của một triều đại, nó phản ảnh hiện trạng triều đại một cách chân thật nhất.

Cửa hàng gạo nam thị có chừng hơn ba mươi nhà, về cơ bản đều là trước điếm sau sông, sông nhỏ sau cửa hàng đậu đầy những thuyền vận chuyển lương thực, cửa hàng lương thực quy mô đều rất lớn, nhà to nhất chiếm chừng mười mẫu, khí thế bức người, nhìn ra được cửa hàng lương thực của nhà này rất có thế lực.

- Nhà này đi!

Trương Huyễn nhìn nhìn mấy chữ trên tấm biển: “Cửa hàng gạo Tề Châu”, trước bậc thang bày đầy hơn mười chiếc xe tuần lộc kéo, chen lấn khiến cửa hông kho hàng chật như nêm cối. Trương Huyễn dẫn Uất Trì Cung đi vào cửa hàng gạo có quy mô khổng lồ này.

Trong cửa hàng gạo chật ních từ bình dân đến tiểu thương tới mua hàng, trên đại sảnh đặt hai hàng giá gỗ dài đến mấy trượng, trên đó đặt đầy các sọt lương thực đến từ các nơi, lúa mì, ngô, gạo, kê, đậu, vân vân… Mỗi cái sọt cắm một tấm biển, trên đề giá cả hiện tại.

Hơn mười tên tiểu nhị đang bận rộn tiếp đãi khách mua gạo, trước tiên đảm bảo số lượng và giá cả, tới quầy giao tiền, sau đó cầm thẻ đồng ra sau kho hàng lấy lương thực.

- Muốn mua gạo ra sau xếp hàng đi!

Một gã tiểu nhị tiến lên cản đường Trương Huyễn, thái độ vô cùng hung ác ương ngạnh.

Uất Trì Cung vỗ vỗ vai tiểu nhị, cười nói:

- Hòa khí sinh tài, ăn nói dễ nghe một chút không được sao?

Bả vai nhỏ của tiểu nhị cũng bị nắm đến sắp đứt lìa, gã đau đến nhe răng nhếch miệng, liên tục gật đầu:

- Được! Được!

Uất Trì Cung buông vai gã ra:

- Công tử nhà ta muốn hỏi ngươi mấy câu, trả lời cho tốt sẽ có thưởng, nếu không…

Y nhìn nhìn bàn tay to như phiến quạt của mình, lập tức dọa tiểu nhị sợ tới mức vội vàng vâng dạ với Trương Huyễn:

- Không biết công tử muốn hỏi chuyện gì?

Trương Huyễn quan tâm đến giá cả gạo hơn, trước mắt đây là lương thực có sản lượng lớn nhất, rất quan trọng trong cơ cấu lương thực.

Hắn đi đến trước một cái sọt, trong cái sọt tràn đầy gạo trắng ngần, chỉ thấy trên tấm biển nhỏ viết “Gạo Thục 220”, Trương Huyễn cười hỏi:

- Đây có ý nghĩa gì?

Tiểu nhị thấy vị công tử này ngay cả cách nói đơn giản trong nghề cũng không hiểu, hơi nhụt chí đáp:

- Nơi sản xuất là Ba Thục, một đấu gạo hai trăm hai mươi đồng, giá cả trên trung bình. Rẻ nhất là gạo Hà Lạc, một đấu hai trăm đồng, vì phí chuyên chở ít hơn một chút, tuy nhiên phẩm chất không tốt bằng gạo Ba Thục.

- Ta muốn biết năm trước giá lương thực là bao nhiêu?

Trương Huyễn lại hỏi.

- Chuyện này rất khó nói! Lương thực bất cứ lúc nào cũng đều thay đổi, lúc cao nhất một đấu gạo lên đến năm trăm tám mươi đồng, khi thấp nhất chỉ có một trăm đồng, tuy nhiên có vài điều ta phải nói rõ, ta chỉ lấy tiền Khai Hoàng, tiền Đại Nghiệp thì không cần.

Tiểu nhị chỉ tờ giấy trắng rõ to trên đỉnh đầu đề mấy chữ ngũ tự rất lớn: “Chỉ lấy tiền Khai Hoàng”.

Đúng lúc này, phía sau Trương Huyễn có người cười nói:

- Tình hình mà Trương tướng quân muốn tìm hiểu ta đều rõ cả, sao không tới hỏi ta?

Trương Huyễn vừa quay đầu lại, chỉ thấy phía sau hắn có một nam tử dáng người cao gầy đang đứng, tuổi chừng ba mươi bảy, ba mươi tám, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, mặc một thân trường bào gấm màu đen, mang đai lưng thuộc da màu đen, càng làm nổi bật làn da tái nhợt của y, cảm giác có vài phần quỷ dị.

Trương Huyễn và Uất Trì Cung nhìn thấy người này, hai người đều đè chuôi kiếm bên hông xuống, đồng thời lui về sau một bước. Người này chính là người bọn họ gặp trong Thiên Tự Các tửu lâu khi mới tới Lạc Dương, Bắc Kính tiên sinh.

Lại không ngờ tại Trường An có thể gặp y lần nữa. Trương Huyễn lại nhìn qua phía sau y, chỉ thấy ba gã đại tráng thân hình dũng mãnh đứng đó, nhưng không thấy Lương Sư Đô.

Bắc Kính tiên sinh dường như hiểu được ý của Trương Huyễn, thản nhiên cười nói:

- Lương Sư Đô sắp tham gia Đại hội anh hùng, hiện đang tích cực chuẩn bị, không nhàn nhã như Trương tướng quân, định liệu trước như thế này.

Trương Huyễn buông lỏng chuôi kiếm, chắp tay cười nói:

- Hóa ra là khách quý từ Kim Sơn, không biết tại sao tiên sinh lại ở đây?

Bắc Kính tiên sinh nhướn mày cười nói:

- Ta cùng Trương tướng quân đến vì cùng một mục đích, ngươi bảo tại sao ta lại có mặt ở đây?

- Tiên sinh cũng thật thẳng thắn, không sợ bị quan phủ theo dõi sao?

Bắc Kính tiên sinh lắc đầu cười nói:

- Ta và Đột Quyết đã cắt đứt liên hệ, nói đúng ra, ta và Kim Sơn cung cũng không còn liên quan nữa. Ta là người Hán, đương nhiên muốn trở lại Trung Nguyên, cho nên Trương tướng quân cũng không cần lo lắng về chuyện Bắc Hải ngày trước, sự kiện ấy đã không liên quan gì đến ta nữa rồi.

Bắc Kính tiên sinh lại nhìn những người mua gạo hỗn tạp ồn ào xung quanh, khẽ cau mày, cười nói với Trương tướng quân:

- Ta muốn mời Trương tướng quân uống chén rượu nhạt, không biết Trương tướng quân có đồng ý cho ta chút mặt mũi hay không?

Nếu như là một năm trước, Trương Huyễn có lẽ vẫn không dám đồng ý, nhưng hắn sớm đã không còn ngu ngốc kém cỏi, sao có thể bị Bắc Kính tiên sinh này dọa sợ được. Hắn suy nghĩ một lát, liền vui vẻ cười nói:

- Tiên sinh mời, Trương Huyễn sao có thể không đáp ứng?

- Sảng khoái! Vậy tới quán rượu Thiên Tự Các, ta rất thích rượu nho ở đó, vô cùng đậm đà, khiến người ta lưu luyến không thôi.

- Ta cũng thấy vậy!

Hai người hiểu ý cười, Bắc Kính tiên sinh làm tư thế mời:

- Trương tướng quân mời!

- Tiên sinh mời!

Mọi người rời khỏi cửa hàng gạo, cưỡi ngựa lao nhanh về phía quán rượu Thiên Tự Các. Uất Trì Cung có chút chẳng hiểu ra sao, hai người hẳn là phải thù hận tới chết mới đúng, sao lại cùng nhau đi uống rượu thế này.

Bình Luận (0)
Comment