Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 302 - Chương 260: Lại Gặp Bắc Kính

Chương 260: Lại gặp Bắc Kính
Chương 260: Lại gặp Bắc Kính

Trong một góc nhỏ ở đại sảnh lầu một của quán rượu Thiên Tự Các, Trương Huyễn và Bắc Kính ngồi đối diện nhau, hắn rót đầy hai chén rượu, cười hỏi:

- Bắc Kính tiên sinh cũng đến tham gia anh hùng hội sao?

- Ta không phải đến tham gia anh hùng hội, tuy rằng Lương Sư Đô có hứng thú, nhưng ta lại có việc khác.

Bắc Kính tiên sinh cầm chén rượu lên, ngưng mắt nhìn rượu nho màu đỏ thẫm trong chén, giống màu máu tươi trông thật nổi bật, khiến cho khuôn mặt trắng bệch của y càng thêm quỷ dị, y thản nhiên nói:

- Ta họ Tiêu, Trương tướng quân quên cách gọi Bắc Kính này đi!

Trương Huyễn im lặng gật đầu, hắn không biết vị Bắc Kính tiên sinh này và người Đột Quyết đã xảy ra mâu thuẫn gì, làm cho y rời thảo nguyên đi về phía Nam.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, vị Bắc Kính tiên sinh này cũng không phải cố ý lừa mình, y và Đột Quyết chia rẽ rồi, nhưng về nguyên nhân, nếu như đối phương không nói, Trương Huyễn cũng không muốn hỏi.

Bắc Kính tiên sinh tên thật là Tiêu Tiển, là dòng họ quý tộc Lương triều, cũng là cháu trai của đương kim Hoàng hậu, y vì phục quốc mà hai mươi năm trước đi Đột Quyết, tiếp quản Kim Sơn cung, tạo nên thế lực cho riêng mình, thuận theo cục diện rối loạn của nhà Tùy, y liền ẩn nấp vào nhà Tùy, bắt đầu mưu cầu nghiệp lớn phục quốc.

Tiêu Tiển nhìn thoáng qua Trương Huyễn, cười nói:

- Nếu ta nói ta phản bội Đột Quyết vì ba trăm nghìn kiện vũ khí kia, Trương tướng quân sẽ có cảm giác gì?

Trương Huyễn cười cười nói:

- Ta thay tiên sinh cảm thấy tiếc nuối.

- Ngươi không day dứt sao?

Ánh mắt Tiêu Tiển híp lại, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Trương Huyễn.

Trương Huyễn nghênh đón ánh mắt của y, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu y, hắn cũng lạnh lùng nói:

- Nếu Tiêu tiên sinh tự xưng là người Hán, thì không nên nghĩ đến hai từ “day dứt”.

Tiêu Giang mỉm cười, “Khó trách Vũ Xuyên Phủ và Bột Hải đều không lôi kéo được Trương tướng quân, cũng khó trách sao có thể trong một năm ngắn ngủi danh tiếng vang xa, Trương tướng quân quả nhiên không giống người bình thường. Ta chỉ là đùa một chút thôi, ba trăm nghìn kiện vũ khí tất nhiên khiến người Đột Quyết nổi trận lôi đình, nhưng ta cũng không đến mức mất hết, hơn nữa ta còn muốn cảm ơn Trương tướng quân. Nếu không phải ba trăm nghìn kiện vũ khí kia chìm vào Bắc Hải, Đột Quyết sẽ không hạ lệnh đuổi khách với ta, ta cũng không biết phải tìm cớ gì để rời khỏi thảo nguyên, chính vì Trương tướng quân lúc trước dũng cảm hành động, hôm nay ta mới được tự do. Nào! Ta mời Trương tướng quân một ly.

Tiêu Tiển nâng chén rượu lên, hai người uống một hơi cạn sạch. Trương Huyễn cũng thật khâm phục Tiêu Tiển này, lưỡi rực rỡ như hoa, đem thù hận nói thành ân tình.

Có điều Trương Huyễn cũng có thể hiểu được một chút, cho dù đối phương chiếm được ba trăm nghìn kiện vũ khí kia, y cũng không trở về Trung Nguyên, cùng chia sẻ với người Đột Quyết còn không bằng chìm vào biển sâu.

Nhưng hôm nay y tìm mình vì cái gì đây? Trương Huyễn bất động thanh sắc, chờ đối phương nói tiếp.

Tiêu Tiển trầm ngâm một chút lại nói:

- Không giấu gì Trương tướng quân, mấy năm nay ta luôn quan sát biến đổi của giá lương thực. Phát hiện thấy thuế ruộng đất giảm nhanh hơn phân nửa, nhưng giá lương thực lại lúc cao lúc thấp, chỉ có điều năm nay trên thị trường tiền kém chất lượng càng nhiều thêm. Giá lương thực đột nhiên tăng vọt gấp đôi, Trương tướng quân nghĩ nguyên nhân là do đâu?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Hôm nay ta cũng mới phát hiện tiền thưởng ởThiên Tự Các tăng cao, mới đi hỏi thăm giá lương thực một chút, nói thật, ta hiểu biết không sâu về phía Thành Châu kia.

- Nguyên nhân là do số người thay đổi, thì ra triều đình kiểm soát một số lượng lớn trung nông, một mặt là bị chiến tranh tiêu diệt, một mặt là bị triều đình đưa đi lao dịch, số lượng lớn hơn là bị các gia tộc giàu có cất giấu, thiếu trung nông, thuế ruộng tự nhiên sẽ giảm mạnh.

Nhưng lương thực thì không thể để lâu dài, lương thực của các gia tộc giàu có sẽ lấy ra để trao đổi, vì vậy tổng sản lượng lương thực trên thị trường cũng không giảm nhiều, giá lương thực thay đổi không lớn, nhưng đối với triều đình thì hoàn toàn bất đồng.

Tiêu Tiển uống một ngụm rượu, cười lạnh nói:

- Nông dân rời đi chính là của cải rời đi, thuế ruộng đất đã sớm thu không đủ chi, chỉ có thể sống dựa vào tiền dành dụm, nhưng triều đình cũng không thể miệng ăn núi lở, khi không còn kế sách gì, liền phát hành số lượng lớn tiền kém chất lượng, thay đổi phương pháp bóc lột nhân dân, điều này không khác gì giết gà lấy trứng, cứ tiếp tục như vậy, nhà Tùy không tồn tại được mấy năm nữa.

Trương Huyễn không thể không thừa nhận Tiêu tiên sinh này nhìn nhận thật thấu đáo, thời đại này nông dân là sức sản xuất lớn nhất, triều đình và danh môn thế gia, cùng với quý tộc Quan Lũng đều tranh đoạt nông dân.

Quan Lũng quý tộc đã khống chế Quan Lũng, danh môn thế gia thì khống chế địa phương, mất quyền lực triều đình, cũng chính là triều đình tranh đoạt sức sản xuất thất bại, đây chính là nguyên nhân nhà Tùy diệt vong.

Trương Huyễn cười gật đầu:

- Thì ra là thế, Trương Huyễn thụ giáo.

Tiêu Tiển mời Trương Huyễn uống rượu cũng là có ý đồ khác, khi Tiêu Tiển tận mắt nhìn thấy Trương Huyễn ở sàn đấu võ đánh bại Ngũ Vân Triệu, y liền biết khả năng ám sát Trương Huyễn không lớn, làm không tốt có thể còn bị hắn hại, đang trong lúc thời cuộc rung chuyển vi diệu, Tiêu Tiển cũng không muốn có thêm một đại cường địch là Phi Ưng quân.

Nhưng Trương Huyễn lại biết rõ nội tình của Tiêu Tiển, cùng với quan hệ của y và Đột Quyết, đây là điểm mà Tiêu Tiển lo nghĩ, nhất định phải khiến Trương Huyễn câm miệng, nếu không thể ám sát Trương Huyễn, như vậy y chỉ có thể ngược lại lôi kéo hắn, hôm nay thuận tiện nắm được cơ hội này.

Tiêu Tiển vừa nhìn chăm chú vừa nói:

- Ta còn một tin tức muốn nói cho tướng quân, chỉ sợ đối với tướng quân bất lợi, hy vọng tướng quân hết sức cảnh giác.

- Tiên sinh mời nói!

Tiêu Tiển chậm rãi nói:

- Tướng quân lần này được phong làm Hổ bí lang tướng, làm cho Vũ Văn Thuật như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, Nguyên gia để lấy lòng Vũ Văn Thuật, đang toàn lực thu thập chứng cứ bất lợi với tướng quân, chỉ sợ bọn họ đột phá một cái, chính là ở Bắc Hải quận tướng quân đã làm những gì, tướng quân hãy cẩn thận đó!”

Trong lòng Trương Huyễn âm thầm sợ hãi, lại còn có cả loại chuyện này, hắn không hiểu hỏi:

- Nguyên gia làm sao biết ta làm gì ở Bắc Hải quận?

- Nguyên gia quả thật không biết, nhưng không phải không ai biết, tướng quân hẳn sẽ hiểu được là ai cung cấp cho Nguyên gia tin tức.

Trương Huyễn suy nghĩ một chút, không nén nổi thốt ra:

- Là Bột Hải Hội!

- Tướng quân quả nhiên là người thông minh, Cao Tuệ bây giờ đang ở Lạc Dương, hôm qua ta còn gặp nàng, nàng lôi kéo ta cùng nhau đối phó Phi Ưng quân nhưng bị ta từ chối khéo léo rồi.

Quả thực có điểm Trương Huyễn không hiểu, Vũ Xuyên Phủ và Bột Hải Hội luôn luôn là kẻ thù không đội trời chung, làm sao Nguyên gia và Bột Hải Hội lại cấu kết cùng nhau?

Tiêu Tiển dường như đoán được nghi ngờ của Trương Huyễn, thản nhiên cười:

- Vũ Xuyên Phủ bây giờ đã không phải Vũ Xuyên Phủ thời Đậu Khánh làm chủ rồi, Độc Cô Thuận dung túng Nguyên Mân tùy ý làm bậy, Nguyên Mân vì đạt được mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, y cảm thấy bản thân đang lợi dụng Bột Hải Hội, mà lại không biết rằng Bột Hải Hội cũng đang lợi dụng y.

Lần này Trương Tu Đà bị điều vào kinh, Vũ Văn Thuật cũng tốn không ít sức, nhưng Trương Tu Đà vào kinh, người được lợi lớn nhất chính là Bột Hải Hội, đây là do chính Cao Tuệ nói cho ta biết. Trương Tu Đà bị điều đi rồi, mục tiêu tiếp theo chính là tướng quân, chỉ cần nhổ đi hai cái đinh là Trương Tu Đà và Trương Huyễn, Bột Hải Hội càng tiến vào Sơn Đông dễ dàng hơn, vì vậy ta nhắc lại với tướng quân một câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cần phải đề phòng Bột Hải Hội âm thầm ra tay.

Trương Huyễn thật không ngờ sau chuyện Đại soái vào kinh còn có nhiều quan hệ phức tạp như vậy, hơn nữa Bột Hải Hội, Nguyên thị gia tộc và gia tộc Vũ Văn Thuật, ba phe liên hợp, không chỉ bất lợi đối với Trương Huyễn hắn, mà còn là uy hiếp lớn đối với toàn bộ Phi Ưng quân.

Trong lòng Trương Huyễn cảm kích, chắp tay nói với Tiêu Tiển:

- Đa tạ tiên sinh đã thành thật báo tin, Trương Huyễn vô cùng cảm kích!

Tiêu Giang gật đầu cười nói:

- Ta và tướng quân lỡ mất dịp tốt ở Bắc Hải, rất là tiếc nuối, hy vọng về sau ta cùng tướng quân có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu tướng quân nguyện ý, chúng ta uống hết chén này.

Tiêu Giang giơ chén rượu lên, Trương Huyễn cũng vui vẻ nâng chén nói:

- Cùng tiên sinh kết giao, Trương Huyễn thật hân hạnh!

***

Trên đường về phủ Trương Tu Đà, Uất Trì Cung cuối cùng cũng không nhịn được nhắc nhở Trương Huyễn:

- Tướng quân, Bắc Kính tiên sinh này chỉ nói mình họ Tiêu, cụ thể tên gọi là gì, bối cảnh như thế nào, y lại hết thảy không nói, ta cảm thấy y dường như không đủ thành ý.”

Trương Huyễn cười nói:

- Phỏng chừng y có chỗ khó nói nên mới không muốn nói, thực ra ta cũng không muốn biết, chờ đến lúc y thực muốn ta giúp y làm việc, ta mới hỏi y một cách kĩ càng.”

- Nhưng tướng quân tin tưởng lời y nói sao?

Uất Trì Cung lại hỏi.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Y hôm nay rõ ràng đã bán đứng Bột Hải Hội, bên trong có thêm mắm thêm muối hay không ta không biết, nhưng đại thể ta tin tưởng y không gạt ta, Bột Hải Hội lôi kéo ta và đại soái không thành, nhất định sẽ trở mặt với ta, đầu tiên lấy ta để lấy lòng Vũ Văn Thuật, bất kể như thế nào, trước mắt ta phải vượt qua nguy cơ này đã.

Trong lòng Trương Huyễn rất rõ ràng, nhược điểm lớn nhất của hắn chính là án Lương Trí, người khác không biết điều này, nhưng Bột Hải Hội lại rất rõ ràng, Cao Tuệ nhất định sẽ đem chuyện này kể tỉ mỉ lại cho Nguyên gia, Vũ Văn Thuật làm sao có thể buông tha cho mình? Nguy cơ của hắn đang ở ngay trước mắt.

Trương Huyễn trầm tư một lát, nói với Uất Trì Cung:

- Uất Trì, ngươi còn nhớ rõ chỗ ở của Hứa Ấn không?

Bình Luận (0)
Comment