Trong bóng đêm, một chiếc xe ngựa lớn chậm rãi dừng lại trước cửa phủ của Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Hóa Cập sớm đã đứng ở trên bậc thang nhanh chóng tiến lên nghênh đón, cửa xe mở ra, Nguyên Mân với dáng người khôi ngô lực lưỡng bước ra từ xe ngựa, Vũ Văn Hóa Cập vội vàng cẩn thận đỡ lấy y:
- Thế bá cẩn thận.
Nguyên Mân cũng nhận thấy nếu để cháu trai Nguyên Mẫn đến gặp Vũ Văn Thuật thì có chút thất sách, là bất kính với Vũ Văn Thuật, cho nên lần này y đích thân đến gặp Vũ Văn Thuật, từ sau lưng y có một người đi ra, không ngờ lại là một cô gái có dáng người cao gầy, mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, đầu đội mũ che, tấm vải mỏng che đi dung mạo.
Vũ Văn Hóa Cập ngẩn ra:
- Vị phu nhân này là...
- Đây là Cao phu nhân, phụ thân ngươi biết nàng ấy sẽ đến.
Nếu phụ thân đã biết, Vũ Văn Hóa Cập cũng không hỏi thêm nữa, y vội vã chắp tay:
- Thì ra là Cao phu nhân, mời hai vị vào trong! Phụ thân đã chờ sẵn trong thư phòng.
Vũ Văn Hóa Cập dẫn hai vị khách quý đi đến cửa chính, lập tức dặn dò quản gia:
- Đóng cửa chính lại, khách khứa gì đến cũng không gặp, cho dù là thiên tử đến, cũng không gặp!
- Tiểu nhân đã biết!
Quản gia cuống quýt bảo người gác cổng đóng cửa chính lại, còn Vũ Văn Hóa Cập thì dẫn hai vị khách quý đi đến thư phòng.
Vũ Văn Thuật đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng, tối hôm qua, Nguyên Mân cho người đưa đến một bức thư, nói y tối nay sẽ đến bái phỏng, đồng thời có thể nhân vật chủ chốt của Bột Hải Hội cũng có thể đến chơi.
Điều này khiến Vũ Văn Thuật vô cùng kinh ngạc, không ngờ Nguyên gia lại chung một chiến tuyến với đối thủ một mất một còn của Vũ Xuyên Phủ - Bột Hải Hội, chẳng lẽ Vũ Xuyên Phủ không có Đậu Khánh Vũ thì ngay cả phẩm hạnh cơ bản nhất cũng không cần nữa hay sao?
Vũ Văn Thuật rất rõ những cuộc đấu tranh trong những năm này giữa Vũ Xuyên Phủ và Bột Hải Hội, hai bên đều phải trả những cái giá đắt nhất, kết quả lại là Nguyên gia và Bột Hải Hội câu kết với nhau, đây liệu có phải có nghĩa là Nguyên gia sẽ chắp tay nhường lại tất cả những lợi ích mà Đậu Khánh vất vả lắm mới giành được hay không?
Nhưng Vũ Văn Thuật cũng cảm thấy hứng thú như vậy đối với Bột Hải Hội, trong thư Nguyên Mân viết, tối nay sẽ đem thóp của Trương Huyễn đến, không nghi ngờ gì là Bột Hải Hội đã nắm thóp của Trương Huyễn, điều này khiến Vũ Văn Thuật vô cùng chờ mong.
Khu vực hoạt động của Bột Hải Hội là ở vùng Hà Bắc, Sơn Đông, cho dù là Trương Tu Đà hay là Trương Huyễn, từng hành động của chúng khi ở Thanh Châu, tất nhiên là Bột Hải sẽ biết rõ ràng
Hai năm nay sức khỏe của Vũ Văn Thuật càng lúc càng suy yếu, những tổn thương bệnh tật lưu lại từ thời niên thiếu cũng dần dần phát tác, khiến lão từ khi vào đông liền đau ốm liên miên, sợ lạnh mà cũng sợ nóng, chỉ không chú ý một chút là bị bệnh nặng ngay, điều này khiến Vũ Văn Thuật cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, lão cần phải an bài tốt mọi thứ cho hậu thế của lão trong thời khắc cuối cùng, bao gồm cả việc diệt trừ kẻ địch có thể uy hiếp đến con cháu của lão.
Thực ra, Trương Huyễn chỉ là một trong số vô số kẻ thù của lão, có rất nhiều kẻ địch mạnh hơn Trương Huyễn, ví như Đậu Khánh, ví như Lai Hộ Nhi, lại ví như Vu Trọng Văn, Hàn Cầm Hổ, Dương Tố thậm chí cả hoàng tộc...v...v... hậu nhân của bọn họ cũng hận lão đến thấu xương.
Nhưng người thật sự khiến Vũ Văn Thuật cảm thấy sợ hãi lại là Trương Huyễn, hắn thăng quan quá nhanh, Vũ Văn Thuật dường như có thể thấy được ngày mà Trương Huyễn quyền khuynh thiên hạ.
Cho nên Vũ Văn Thuật cần phải trong thời gian ngắn nhất bố trí cho xong đường chết cho Trương Huyễn, lão mới cảm thấy an tâm được.
Lúc này, mưu sĩ Hứa Ấn đứng cạnh tường nhìn thấy một đoàn người đi vào trong sân, y nhỏ giọng nhắc:
- Đại tướng quân, bọn họ đến rồi.
Liền theo đó từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vũ Văn Hóa Cập:
- Phụ thân, Nguyên thế bá đến rồi!
Vũ Văn Thuật vội ngừng dòng suy nghĩ lại, bước nhanh ra nghênh đón, đứng trước cửa ôm quyền cười nói:
- Nguyên huynh, đã lâu không gặp.
Nguyên Mân đáp lễ cười nói:
- Ít nhất là năm năm rồi chúng ta chưa gặp nhau, chủ yếu là do ta rất ít khi ra ngoài, Vũ Văn đại tướng quân vẫn nhanh nhẹn như xưa.
- Đâu có! Hai năm nay sức khỏe ta cũng không tốt lắm!
Ánh mắt của Vũ Văn Thuật nhìn về Cao Tuệ đứng sau Nguyên Mân, cười nói:
- Nguyên huynh, Vị này chính là Cao phu nhân sao?
Không đợi Nguyên Mân giới thiệu, Cao Tuệ đã tự bước lên hành lễ:
- Tiểu nữ Cao Tuệ, ngưỡng mộ tướng quân đã lâu.
Sắc mặt của Nguyên Mân hơi đổi, trong mắt toát lên tia giận dữ, lại có thêm vài phần lúng túng, lão không ngờ Cao Tuệ lại vòng qua mình mà bước lên.
Trên thực tế, lão không muốn để Cao Tuệ đến gặp Vũ Văn Thuật, lão lo lắng Bột Hải Hội sẽ phớt lờ mình để trực tiếp kết giao với Vũ Văn Thuật, mà biểu hiện rất nhỏ này của Cao Tuệ không nghi ngờ gì đã dự báo trước điều gì đó, Nguyên Mân kìm không nổi bất mãn khẽ hừ một tiếng.
Cao Tuệ vờ như không nghe thấy gì cả, nhưng Vũ Văn Thuật lại chú ý đến biểu hiện bất thường của Nguyên Mân, lão cười hả hả:
- Cao phu nhân tuy là phận nhi nữ nhưng không thua gì đấng mày râu, tại hạ bội phục, mời hai vị vào trong!
Vũ Văn Thuật mời Nguyên Mân và Cao Tuệ vào ngoại thư phòng, ba người tự phân chủ khách rồi ngồi xuống. Cao Tuệ vén khăn che mặt lên, lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tuy nhiên ả không tháo mũ xuống như những nữ nhân khác, mặc dù làm vậy sẽ càng lễ phép hơn với người chủ nhà, nhưng ả không làm vậy, ả cần dùng mũ để che vết thương trên tai của mình.
Vũ Văn Hóa Cập đứng một bên nhanh chóng nhìn ả một cái, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, dáng người Cao Tuệ đẹp như vậy, khiến vừa nãy y có vài suy nghĩ không đứng đắn, nhưng khuôn mặt có vẻ cứng đờ của Cao Tuệ quả thật đã dội cho y một chậu nước lạnh, những suy nghĩ không đứng đắn trong đầu y lập tức tan biến không còn chút tăm hơi nào nữa.
Dung mạo của Cao Tuệ cũng khiến Vũ Văn Thuật nao nao, nhưng suy nghĩ của lão không đơn giản giống như của nhi tử lão, lão là một người từng trải, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được Cao Tuệ là một nữ nhân nắm quyền cao trong tay, xương gò má cao, môi mỏng, sống mũi lộ ra, trán rộng, đây tuyệt đối không phải là loại nữ nhân dễ kết giao.
Lúc này, hai thị nữ tiến vào dâng trà cho bọn họ, Vũ Văn Thuật gật đầu với trưởng tử, ra hiệu Vũ Văn Hóa Cập cũng ngồi xuống, lão lại liếc mắt ra hiệu cho Hứa Ấn, Hứa Ấn hiểu ý, chậm rãi lui xuống.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người bọn họ, Nguyên Mân ho một tiếng, nói với Vũ Văn Thuật:
- Cái tên Trương Huyễn mà đại tướng quân nhắc tới lần trước, ta đã cố tình để ý đến hắn, võ nghệ của hắn rất cao cường, e là chỉ kém hơn mỗi Vũ Văn Thành Đô, nhưng mà sự khôn khéo của người này lại ngoài sức dự đoán, nghe nói lúc đầu Đậu Khánh rất coi trọng hắn, nhưng ngay cả Đậu Khánh cũng bị hắn bỡn cợt.
Vũ Văn Thuật mỉm cười, Nguyên Mân nói những lời này trước mặt lão quả thật rất buồn cười, giống như một tay mơ đi khoe khoang với người trong ngành, lẽ nào Vũ Văn Thuật lão còn chưa hiểu rõ về Trương Huyễn hay sao? Vũ Văn Thuật không khỏi cảm thấy khinh thường Nguyên Mân, khi tuổi còn trẻ đầu óc đã đần độn, lúc già vẫn không biết tiết chế như vậy, còn không bằng cả cháu lão Nguyên Mân.
Ánh mắt của Vũ Văn Thuật lướt qua Cao Tuệ, hắn rất muốn nghe tin tình báo của Bột Hải Hội.
Cao Tuệ không gấp gáp chút nào, là người chủ chốt thứ hai trong Bột Hải Hội, ả đến gặp Vũ Văn Thuật không đơn giản chỉ là vì chuyện của Trương Huyễn, ả muốn trực tiếp nối mối quan hệ với Vũ Văn Thuật, mà không phải thông qua người trung gian của Nguyên gia này.
Ả chờ Nguyên Mân nói hết, lúc này mới thong thả nói:
- Trên thực tế Trương Huyễn chính là chủ nhân của quận Bắc Hải, nói hắn cầm giữ binh tự lập cũng đúng, mà nói hắn cát cứ một phương thì cũng phải, nhưng mọi chuyện thực tế không chỉ có vậy, đây cũng là kết quả của sự dung túng đối với Trương Huyễn của Trương Tu Đà.
Cao Tuệ vừa cất tiếng đã làm mọi người trong phòng kinh hãi, Nguyên Mân căng to đôi mắt, hỏi với giọng không tin:
- Có nghiêm trọng như vậy sao?
- Ta chỉ nói lại đúng sự thật mà thôi, nhưng mà ngươi cũng không thể làm gì được hắn, có Trương Kim Xưng uy hiếp ở phương bắc, hắn chỉ cần nói tất cả hành động của hắn là để cảnh giới nạn loạn phỉ, cho nên cho dù trong lòng mỗi người đều biết rõ thì cũng vô dụng, ngay cả giám quân Tiêu Hoài Tĩnh cũng vậy.
Vũ Văn Thuật khá là tinh tường, lão rất rõ cách nói này của Cao Tuệ có phần quá lên, ngoại trừ khiến người khác bất ngờ, gây sự chú ý của người khác, thì hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế nào cả, giống như chính lời nói của Cao Tuệ, một câu đề phòng nạn loạn phỉ là có thể ngăn cản được tất cả sự chỉ trích.
Điều mà Vũ Văn Thuật quan tâm hơn là có chứng cớ thực tế nào không, chứ không phải chỉ là lời nói suông, nhưng lão biết Cao Tuệ sẽ còn tiếp tục nói, nếu không việc ả đến gặp mình sẽ chẳng còn ý nghĩa gì cả, Vũ Văn Thuật không bình luận, mà tiếp tục chờ Cao Tuệ tiếp tục nói.
Dường như Cao Tuệ hiểu sự chờ đợi của Vũ Văn Thuật, cười rồi nói tiếp:
- Năm ngoái thái thú Bắc Hải Lương Trí chết ngoài ý muốn, cuộc điều tra cuối cùng cũng không có kết quả gì, nhưng ta biết rất rõ, nhất định là Trương Huyễn phái người ám sát Lương Trí, mục đích là để đoạt lấy quyền ở Bắc Hải.
Chuyện này lập tức khiến cho Vũ Văn Thuật cảm thấy hứng thú, lão vội hỏi:
- Nhưng mà có chứng cớ gì không?
- Chứng cớ khó tìm, nhưng thê tử của Lương Trí tận mắt nhìn thấy vết thương do kiếm gây ra ở sau gáy của Lương Trí.
Vũ Văn Thuật nhướng mày:
- Nhưng điều này chỉ có thể cho thấy là Lương Trí bị người khác giết chết, làm sao có thể chứng minh được là do Trương Huyễn gây nên?
Cao Tuệ nở nụ cười:
- Lương Trí có phải do Trương Huyễn giết hay không vốn không hề quan trọng, mấu chốt là dùng vụ án của Lương Trí để thả con săn sắt bắt con cá rô cơ, chỉ cần triều đình phái ngự sử đến Bắc Hải đề điều tra án này, thì có thể tận mắt nhìn thấy mọi hành động của Trương Huyễn ở Bắc Hải, nếu như trong quá trình bẩm báo có thêm mắm thêm muối, thánh thượng liệu có thể bỏ qua cho hắn không?
Vũ Văn Thuật trầm tư một hồi lâu rồi nói:
- Vậy trước tiên phải lật lại bản án của Lương Trí, chẳng hạn như để một người biết rõ sự tình đến để cáo trạng, nếu không triều đình sẽ không dễ gì lật lại vụ án.
Cao Tuệ lấy một phong thư ra đưa cho Vũ Văn Thuật:
- Đây là một bức thư do con trai của Lương Trí - Lương Kính Nghiêu viết cho ta, bây giờ y đang ở Lạc Dương, có thể kêu oan cho phụ thân bất cứ lúc nào.
Vũ Văn Thuật chậm rãi gật đầu, người phụ nữ này quả nhiên rất nham hiểm.