Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 304 - Chương 262: Tích Cực Ứng Đối

Chương 262: Tích cực ứng đối
Chương 262: Tích cực ứng đối

Vũ Văn Hóa Cập tiễn Nguyên Mân và Cao Tuệ ra khỏi cửa phủ, Vũ Văn Thuật trầm tư một lát, lập tức đi ra khỏi phòng, bây giờ cơ thể lão rất suy nhược, suy nghĩ cũng không còn sắc sảo như trước nữa, một số việc trọng đại và phức tạp lão đều phải nghe qua ý kiến của Hứa Ấn.

Mưu sĩ của lão Hứa Ấn ngồi ở trong phòng ngoài, Hứa Ấn chỉ bước ra ngoài theo khuôn phép, không ngồi cùng với Nguyên Mân, nhưng tất cả lời nói của Cao Tuệ đều lọt hết vào tai y.

- Có lẽ tiên sinh đã nghe hết lời nói của Cao phu nhân.

- Quả thật ty chức đã nghe hết.

- Ngươi thấy phương án của ả thế nào?

Lúc này, Vũ Văn Hóa Cập cũng đã trở lại thư phòng, ngồi ở một bên, Hứa Ấn mỉm cười rồi nói:

- Bản thân phương án không có vấn đề, nhưng ty chức cảm thấy vị Cao phu nhân này cùng với Nguyên Mân lại có vấn đề.

- Câu này nghĩa là sao?

Vũ Văn Thuật vội vàng hỏi.

- Tướng quân không nhận ra sao? Lúc đi sắc mặt của Nguyên Mân rất khó coi, ta có thể nhìn ra được là lão vô cùng bất mãn đối với Cao Tuệ, việc này có lẽ là do Cao Tuệ không nói trước với lão, khiến cho lão có cảm giác bị người khác lừa phỉnh, vốn là Nguyên gia bắt tay liên minh với chúng ta, nhưng giờ lại trở thành Bột Hải Hội liên thủ với chúng ta, vứt Nguyên gia qua một bên, đại tướng quân cảm thấy Nguyên gia sẽ cam tâm bỏ qua chuyện này sao?

- Khẳng định là lão cũng sẽ tham gia!

Vũ Văn Thuật hiểu rất rõ tính cách của Nguyên Mân, đó là một người không chịu nhận chút thua thiệt nào về mình.

- Vấn đề là ở chỗ này, nếu Nguyên gia tham gia, vậy ta đề nghị đại tướng quân đừng nên tham dự.

- Vì sao?

- Bởi vì chúng ta không biết mục đích cuối cùng của Bột Hải Hội là gì! Ta cho rằng bọn họ tuyệt đối không phải là vì lo nghĩ cho đại tướng quân. Lương Kính Nghiêu đang nằm trong tay chúng, nói không chừng bọn chúng đã sớm lên kế hoạch cho chuyện này rồi, chẳng qua là muốn lợi dụng đại tướng quân mà thôi, nếu như ta đoán không sai, Bột Hải Hội muốn lật đổ Trương Huyễn, bây giờ Trương Huyễn là chướng ngại lớn nhất ngăn chúng cướp lấy Sơn Đông, bọn chúng một lòng muốn trừ khử hoặc điều Trương Huyễn đi chỗ khác.

- Ta cảm thấy như vậy cũng không có gì là không tốt!

Vũ Văn Hóa Cập đứng bên cạnh tiếp lời nói:

- Hai nhà chúng ta có chung kẻ thù, vậy việc hai nhà chúng ta liên thủ với nhau cũng là lẽ thường, chỉ cần có thể tiêu diệt Trương Huyễn, ta cảm thấy việc bị Bột Hải Hội lợi dụng cũng có thể chấp nhận được, dù gì thì chúng ta cũng đang lợi dụng Bột Hải Hội.

Hứa Ấn thở dài:

- Ta chỉ sợ đại tướng quân sẽ bị Bột Hải Hội bắt được điểm yếu, không thể không nghe theo sự sai khiến của bọn chúng, Bột Hải Hội sẽ dùng một Trương Huyễn để đổi lấy sự thần phục của tướng quân, đây quả là một vụ làm ăn lớn của bọn chúng.

Mày của Vũ Văn Thuật nhíu lại, lời của Hứa Ấn đã thức tỉnh lão, đây quả thật là một vấn đề lớn. Lão tuyệt đối không thể để bị Bột Hải Hội khống chế, nhưng Vũ Văn Hóa Cập lại không cho là đúng:

- Ta lại không thấy có điểm yếu nào có thể bị bắt được, phụ thân cảm thấy Trương Huyễn có vấn đề, kiến nghị thánh thượng phái người đi điều tra, điều này rất bình thường.

Trong lòng Vũ Văn Thuật thầm giận, sao mình lại có đứa con trai ngu ngốc đến vậy, rõ ràng là Hứa Ấn đã chỉ rõ nguy hiểm nếu lén lút tư thông với Bột Hải Hội, vậy mà nó vẫn không hiểu?

Lão hung hăng trừng mắt nhìn Vũ Văn Hóa Cập, lại tiếp tục hỏi Hứa Ấn:

- Vậy ý của tiên sinh thì sao?

Hứa Ấn mỉm cười:

- Vừa nãy ty chức đã nói rồi, Nguyên Mân tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, không bằng để Nguyên gia đi đầu làm chuyện này, chúng ta chỉ phụ trợ, như vậy Bột Hải Hội sẽ không thể bắt được điểm yếu của đại tướng quân.

Vũ Văn Thuật khoanh tay đi vài bước, khẽ thở dài nói:

- Phương án tuy rằng rất hay, nhưng e là Nguyên Mân cũng không chịu đi đầu đâu.

- Cái này thì rất đơn giản, đại tướng quân nhường nhịn y trên những phương diện khác nữa, ví dụ như chuyện mà y vẫn muốn làm bấy lâu nay.

Vũ Văn Thuật lập tức tỉnh ngộ:

- Tiên sinh nói phá hư Hội anh hùng sao?

Hứa Ấn chậm rãi gật đầu:

- Nguyên gia liều mạng lôi kéo đại tướng quân, không phải là do sợ triều đình sẽ thông qua sự thành công của Hội anh hùng để chiêu an loạn phỉ trong thiên hạ hay sao? Ta cho rằng chỉ cần đại tướng quân đáp ứng điều này, Nguyên gia nhất định sẽ cam lòng làm lính tiên phong cho đại tướng quân.

- Tiên sinh nói rất có đạo lý.

Được Hứa Ấn chỉ ra điểm mấu chốt nhất, Vũ Văn Thuật đã biết nên làm như thế nào, lão lập tức nói với trưởng tử Vũ Văn Hóa Cập:

- Con lập tức đi tìm Nguyên Mân, chuyển cáo thái độ của ta với Nguyên gia, chỉ cần Nguyên gia đồng ý thay ta lật đổ Trương Huyễn, ta nhất định sẽ phá hư Hội anh hùng.

Vũ Văn Hóa Cập gật đầu:

- Con hiểu rồi, ngày mai trời vừa sáng con sẽ đi tìm Nguyên Mân ngay.

~~~~

Từ khi Đậu Khánh mất đi quyền khống chế Vũ Xuyên Phủ, Hứa Ấn không còn bất cứ liên hệ gì với Vũ Xuyên Phủ nữa, y đang duy trì trầm mặc nhẫn nại đợi chờ thời cơ.

Hứa Ấn biết rõ, một khi Vũ Văn Thuật ngã xuống, y nhất định sẽ bị hai người con ngu xuẩn của Vũ Văn Thuật kéo xuống vực sâu, y nhất định phải thoát thân kịp lúc, hoặc là tìm một người chủ mới để tận trung, hoặc là thay tên đổi họ ẩn cư đến phương nam.

Nhưng Hứa Ấn là một người không chịu nổi sự cô đơn, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, y sẽ không chọn con đường thứ hai, hiện tại dường như y đã nhìn thấy một tia hy vọng.

Lúc Hứa Ấn vể đến nhà, tiếng trống đóng cửa phường đang vang lên boong boong, y vừa bước vào viện, thê tử lập tức vội vàng bước đến, vẻ mặt căng thẳng nói với y:

- Có một đại hán đang đợi phu quân, vóc người của người kia thật dọa người.

- Ta đi xem sao!

Hứa Ấn bước vào phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Uất Trì Cung đang ngồi trên sảnh đường, lúc đầu y sửng sốt, nhưng lập tức nhận ra ngay:

- Ngươi là tướng dưới trướng của Trương tướng quân?

- Đúng vậy! Hứa tiên sinh, chúng ta đã từng gặp nhau ở tửu quán Bích Ba.

Trong lòng Hứa Ấn kinh ngạc, tại sao Trương Huyễn lại đến tìm mình trong lúc mấu chốt này, chẳng lẽ hắn đã đánh hơi ra điều gì?

Hứa Ấn bước vào phòng, đóng cửa phòng lại, y nghi hoặc hỏi:

- Tìm ta có chuyện gì?

Uất Trì Cung cười đáp:

- Tướng quân của ta bảo ta đến hỏi tiên sinh, Vũ Văn Thuật đã gặp Cao Tuệ chưa?

- Thì ra các ngươi đều đã biết.

- Thiên hạ không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.

Trong lòng Hứa Ấn thầm kinh hãi, tin tức của Trương Huyễn thật quá nhanh, y suy nghĩ rồi nói:

- Nếu đã vậy, ta muốn gặp tướng quân của các ngươi.

- Tướng quân nhà ta nói, nếu tiên sinh muốn gặp ngài, sáng mai khi cửa thành mở ra, tiên sinh có thể đến chỗ cũ để gặp ngài ấy.

- Tửu quán Bích Ba?

Uất Trì Cung gật đầu:

- Vẫn là phòng cũ.

Hứa Ấn lập tức viết một bức thư, giao cho Uất Trì Cung:

- Xin hãy giao bức thư này cho Trương tướng quân!

Uất Trì Cung nhận bức thư, đứng dậy thi lễ:

- Cửa phường sắp đóng rồi, xin cáo từ trước!

Y bước từng bước lớn ra khỏi căn nhà của Hứa Ấn, xoay người lên ngựa, thúc ngựa chạy đi. Hứa Ấn giống như bị sét đánh trúng, ngơ ngác đứng ở đó, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

~~~~

Sau khi 800 hồi trống báo hiệu đóng cửa kết thúc, cửa phường các nơi trong kinh thành từ từ đóng lại, không cho bất cứ ai ra khỏi cửa nữa, từng đội Kim Ngô Vệ Binh bắt đầu đi tuần tra từng phố lớn hẻm nhỏ, khi phát hiện người đi đường chưa về nhà thì lập tức bắt giữ.

Cũng bởi nguyên nhân này, lúc đêm mọi người đều không ra khỏi cửa, nếu bất đắc dĩ phải ra ngoài, thì cũng phải nhân lúc trống báo hiệu đóng cửa vang lên nhanh chóng trở về nơi ở của mình ở trong phường, cho dù không về nhà kịp, thì cũng sẽ tạm ở lại khách điếm, để tránh bị quân đội bắt giam.

Bởi vậy, sau khi cửa phường đóng lại, phố lớn hẻm nhỏ ngoài phường của Lạc Dương đều vắng tanh, ngay cả một người đi đường cũng không còn.

Một người mặc áo đen chạy nhanh trên một con hẻm hẹp mà sâu, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, gã không ngừng chạy qua từng con đường, dần dần tiến gần đến phường Khoan Chính. Lúc này, từ xa có một đội binh lính tuần tra đi đến, người mặc áo đen lập tức nấp sau một cây đại thụ, lưng dính sát vào cây đại thụ.

Chỉ chốc lát, binh lính tuần tra đi ngang qua người mặc áo đen, bọn họ không hề phát hiện ra người mặc áo đen nấp sau đại thụ.

Đợi binh lính tuần ra đã rời đi xa, người mặc áo đen nhanh chóng leo lên cây đại thụ, nhảy lên tường phường cao kia, rồi lại nhún người nhảy vào trong tường.

Không bao lâu, người mặc áo đen nhanh chóng bước đến trước phủ đệ của Đậu Khánh, hắn cởi bộ đồ dạ hành ra, lộ ra bộ bào phục mặc bên trong, ngọn đèn dưới mái hiên soi lên gương mặt của hắn, chính là Trương Huyễn.

Ngay sau khi nhận được tin tức chính xác từ Uất Trì Cung Trương Huyễn mới quyết định đến gặp Đậu Khánh, nhưng lúc này cửa phường đã đóng lại, hắn chỉ có thể dùng phương pháp phi pháp này để đến bái phỏng Đậu Khánh, đồng thời Trương Huyễn cũng cảm thấy phương pháp này khá bí mật.

Trương Huyễn bước đến trước cửa Đậu phủ, lúc này, cửa chính Đậu phủ đã đóng, hai ngọn đèn lồng cực lớn đang phát ra ánh sáng dìu dịu, hắn bước lên bậc thang gõ mạnh cửa.

Chỉ chốc lát, cái lỗ trên cửa bên hông mở ra, một khuôn mặt không kiên nhẫn thò ra:

- Là ai?

Người gác cổng liếc nhìn Trương Huyễn hỏi.

- Đậu lão gia tử có ở trong phủ không, ta là đang nói gia chủ của các ngươi.

- Lão gia đã nghỉ ngơi rồi, ngày mai lại đến đi!

Người gác cổng thấy Trương Huyễn mặc một bộ trường bào làm từ sợi gai, trong lòng lập tức khinh thường, gã muốn đóng lỗ của cửa lại, nhưng Trương Huyễn mau tay nhanh mắt, nhanh chóng đè lỗ của cửa lại, lạnh lùng nói:

- Ta là đến tìm Đậu Khánh, nếu ngươi dám vô lễ, cẩn thận cái đầu ngươi.

Người gác cổng hoảng sợ, dám gọi thẳng danh húy của lão gia, trong lòng gã sợ hãi, không dám vô lễ lần nữa, dè dặt hỏi:

- Xin hỏi công tử là...

- Thay ta vào trong báo rằng Trương Huyễn có việc gấp muốn gặp ông ấy.

Người gác cổng từng nghe qua danh của Trương Huyễn, gã không dám chậm trễ, vội vàng nói:

- Xin công tử đợi trong chốc lát, ta lập tức đi bẩm báo!

Bình Luận (0)
Comment