Đậu Khánh đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe nói Trương Huyễn có việc gấp đến tìm mình, y cảm thấy khá hứng thú, liền để cháu họ Đậu Tĩnh dẫn Trương Huyễn đến ngoài ngoại thư phòng của mình.
Trong khoảng thời gian này Đậu Khánh vẫn trong trạng thái im hơi lặng tiếng, phai nhạt dần trong tầm mắt của mọi người, di sản và di tích mà y để lại trong Vũ Xuyên Phủ đã bị Nguyên Mân thanh tẩy sạch sẽ, trong Vũ Xuyên Phủ dường như không còn tìm thấy bất cứ dấu vết nào về việc y đã từng ở đây trong suốt 7 năm.
Không chỉ ở Vũ Xuyên Phủ, mà toàn bộ triều đình, quan trường cũng không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì vể y, giống như là y là một lão nhân đã thoái ẩn triệt để, hoàn toàn rời xa trung tâm chính trị của Đại Tùy, ngay cả thiên tử Dương Quảng cũng không còn ngó ngàng gì tới y nữa.
Nhưng đây lại là kết quả mà Đậu Khánh cố tình tạo nên, chỉ là để che giấu bản thân mình, không phải là do y không quan tâm đến triều đình nữa, mà hoàn toàn ngược lại, y đang chú ý sát sao đến sự biến hóa của thời cuộc, triều đình xảy ra bất cứ chuyện gì y cũng không bỏ qua, chỉ là do Đậu Khánh đang đợi chờ thời cơ mà thôi.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng nói của cháu họ Đậu Tĩnh:
- Khởi bẩm gia chủ, Trương tướng quân đã đến rồi.
- Mời hắn vào!
Trương Huyễn bước nhanh vào thư phòng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đậu Khánh đang ngồi trước bàn đọc sách, khiến hắn không khỏi giật mình kinh hãi, Đậu Khánh trở nên vừa gầy vừa thấp, đã hoàn toàn trở thành một lão già khô quắt, chỉ một năm ngắn ngủi mà lại già nua đến mức này, tuy nhiên tinh thần vẫn còn rất sung mãn.
Trương Huyễn khom người thi lễ:
- Vãn bối Trương Huyễn tham kiến Đậu công!
- Trương tướng quân, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, chúc mừng tướng quân được thăng chức!
Đậu Khánh vẫy tay, cười híp mắt nói:
- Mời ngồi!
- Tạ Đậu công!
Trương Huyễn ngồi xuống, nhìn lướt qua Đậu Khánh rồi cười nói:
- Tinh thần Đậu công vẫn còn tốt lắm, khí sắc đã tốt hơn nhiều so với lần trước.
- Đúng vậy! Bản thân ta cũng cảm thấy vậy, quả thật là gầy một chút sẽ tốt hơn, đặc biệt là phải nghỉ ngơi cho tốt, nghỉ ngơi đủ tinh thần sẽ tốt.
Đậu Khánh cười nói trò chuyện với Trương Huyễn như với một người bạn cũ:
- Có tin tức gì của Xuất Trần không?
Trương Huyễn ngẩn ra:
- Đậu công không biết tin tức gì của nàng sao?
Đậu Khánh lắc đầu:
- Ta không có tin tức của nó đã gần nửa năm rồi, lúc đầu ta bảo nó đi vùng Sơn Đông để điều tra tình trạng của Bột Hải Hội, nhưng sau khi nó viết một phần báo cáo thì không có thêm bất cứ tin tức nào nữa. Ta cảm thấy hẳn là Trương tướng quân đã gặp nó rồi.
- Hơn hai tháng trước ta có gặp nàng một lần, còn nhờ nàng giúp ta một chuyện, nhưng sau đó ta cũng không có thêm bất kỳ tin tức nào về nàng, ta cảm thấy có lẽ nàng không còn ở Sơn Đông nữa.
- Haiz! Nàng cũng đã trưởng thành rồi. Tùy nàng đi!
Đậu Khánh mỉm cười, thay đổi đề tài hỏi:
- Vừa nãy quản gia nói, Trương tướng quân có việc gấp đến tìm ta, không biết là việc gì?
Đề tài đã chuyển về chính sự, Trương Huyễn quyết định dùng lời nói lôi cuốn nhất để mở màn. Hắn cố gắng vờ như không có việc gì nói:
- Lúc xế chiều hôm nay, Cao Tuệ của Bột Hải Hội, Nguyên Mân và Vũ Văn Thuật gặp nhau trong thư phòng của Vũ Văn Thuật, nói chuyện hơn nửa canh giờ.
- Cái gì?
Quả nhiên, Đậu Khánh giật nảy mình, Nguyên Mân vậy mà lại ở cùng một chỗ với Cao Tuệ, Vũ Văn Thuật, đây rốt cuộc là sao?
Sao mà Đậu Khánh có thể không giật nảy mình cho được, Vũ Xuyên Phủ trước giờ vẫn là kẻ thù không đội trời chung của Bột Hải Hội, hai nhà tuy nhìn có vẻ như nước sông không phạm nước giếng, nhưng mâu thuẫn trong nó lại vô cùng gay gắt, đặc biệt là việc tranh đoạt lợi ích ở Trung Nguyên và Tịnh Châu, tranh đấu giữa hai phe đã bước vào giai đoạn ác liệt nhất, tại sao Nguyên Mân lại có thể đi cùng với Cao Tuệ!
Còn có Vũ Văn Thuật, nên biết là mười mấy năm nay Vũ Văn Thuật vẫn luôn là người tích cực đi đầu đả kích quý tộc Quan Lũng, thù hận hai bên sâu đậm như vậy, từ khi nào Nguyên Mân đã bắt tay giảng hòa với Vũ Văn Thuật?
Ánh mắt sắc bén của Đậu Khánh nhìn chăm chú Trương Huyễn:
- Sao Trương tướng quân lại biết việc này?
- Đậu công vẫn còn nhớ Hứa Ấn chứ?
Trương Huyễn cười nói.
- Hóa ra là y!
Nhắc đến Hứa Ấn, Đậu Khánh lập tức hiểu ra, thì ra Trương Huyễn đã khống chế Hứa Ấn trong tay, Đậu Khánh nhướng mày, dường như nghĩ tới điều gì.
- Chẳng lẽ điều mà bọn chúng bàn luận có liên quan tới Trương tướng quân?
Trương Huyễn lấy ra bức thư mà Hứa Ấn viết cho mình, tuy bức thư rất ngắn, nhưng đã nói rõ tất cả sự tình, hắn đưa bức thư cho Đậu Khánh:
- Mời Đậu công xem cái này, xem xong thì sẽ hiểu!
Đậu Khánh mở thư ra đọc lướt qua, lập tức hiểu tất cả, y hừ lạnh một tiếng:
- Vì lợi ích của bản thân mà không tiếc bán đứng Vũ Xuyên Phủ, quả thật là không thể tha thứ được.
- Đậu công, đây mới chỉ là bắt đầu, ta cảm thấy, vì để nhận được sự ủng hộ của Bột Hải Hội, Nguyên Mân sẽ ngày càng lún sâu xuống, nếu không kịp thời ngăn cản lão lại, hậu quả sẽ không thể lường trước được.
Đậu Khánh đương nhiên hiểu ý của Trương Huyễn, là muốn liên thủ với mình phá vỡ liên minh ba bên, vậy thì nguy cơ của bản thân hắn liền biến mất. Điều này thì cũng được, hai bên đều có lợi, chỉ là việc này đến quá bất ngờ, y cần có thời gian để suy xét rõ ràng, bất cứ tình tiết nào cũng cần phải suy xét thêm.
Đậu Khánh trầm tư chốc lát rồi nói:
- Như vậy đi! Để ta suy xét thêm về chuyện này đã, trước tối mai ta sẽ cho ngươi một câu trả lời chính thức.
Trương Huyễn đứng dậy thi lễ:
- Đa tạ sự giúp đỡ của Đậu công, không quấy rầy Đậu công nghỉ ngơi nữa, xin cáo từ!
- Đi đi! Hy vọng sau này không thường xuyên phải gặp tướng quân.
- Nhất định! Cáo từ!
Trương Huyễn thi lễ, chậm rãi rời khỏi thư phòng, đi cùng với Đậu Tĩnh ra ngoài cửa phủ.
Còn Đậu Khánh thì khoanh tay đi qua đi lại trong phòng, suy xét cẩn thận lời đề nghị của Trương Huyễn, y đương nhiên biết mục đích thực sự của Bột Hải Hội khi đối phó Trương Huyễn, đó là muốn quét sạch thế lực quân Phi Ưng ra khỏi Sơn Đông, Trương Tu Đà đã bị điều khỏi Sơn Đông, mục tiêu tiếp theo tất nhiên chính là Trương Huyễn.
Chỉ cần Trương Tu Đà và Trương Huyễn ở Sơn Đông, Bột Hải Hội rất khó thâm nhập vào được, Trương Huyễn đã trở thành mối họa lớn trong mắt của Bột Hải Hội.
Đậu Khánh đương nhiên không hy vọng Bột Hải Hội sẽ khống chế được Sơn Đông, Bột Hải Hội đối đầu với quý tộc Quan Lũng, kẻ thù trở nên hùng mạnh tuyệt đối không phải là chuyện tốt đối với giới quý tộc Quan Lũng.
Trên một góc độ nào đó, Đậu Khánh cũng hi vọng Trương Huyễn có thể ở lại Sơn Đông, ngăn chặn sự thâm nhập của Bột Hải Hội đối với Sơn Đông.
Lúc này, tộc tôn Đậu Tĩnh đã trở lại thư phòng:
- Gia chủ, Trương tướng quân đã đi rồi.
Đậu Khánh gật đầu:
- Đi mời Lý công tử đến đây.
- Vâng! Tôn nhi đi ngay.
Đậu Tĩnh xoay người nhanh chóng rời đi, không bao lâu, Lý Kiến Thành vội vã đi đến ngoại thư phòng của Đậu Khánh:
- Kiến Thành tham kiến ngoại tổ phụ!
Thân phận bên ngoài bây giờ của Lý Kiến Thành là Lý Mật, cho nên y không ở nhà của mình, mà ở trong phủ trạch của ngoại tổ phụ Đậu Khánh. Đậu Khánh khoát tay cười nói:
- Ta tìm cháu có chút chuyện, không cần đa lễ như vậy, ngồi xuống đi!
- Tạ ngoại tổ phụ!
Lý Kiến Thành ngồi xuống, Đậu Khánh trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Lần trước cháu nói với ta, Bột Hải Hội có thể cũng đang dòm ngó tới quân Ngõa Cương, chuyện này rốt cuộc là sao?
- Hồi bẩm ngoại tổ phụ, đây là tin tức tuyệt mật mà Kiến Thành lấy được từ bên thủ hạ tâm phúc của Địch Hoằng. Ngõa Cương tấn công quận Tế Bắc là do sau lưng có sự âm thầm sai khiến của Bột Hải Hội, Cao Tuệ đã hai lần bí mật đến Ngõa Cương gặp Địch Hoằng, trực tiếp thúc đẩy quân Ngõa Cương mở rộng về phía đông, tuy rằng cuộc mở rộng về phía đông thất bại, nhưng tay chân của Bột Hải Hội đã thâm nhập vào trong quân Ngõa Cương, Địch Hoằng đã thuần phục Bột Hải Hội.
- Địch Nhượng có biết không?
Đậu Khánh hỏi tiếp.
- Ta đoán là Địch Nhượng có biết chuyện này, mấy tháng gần đây, rõ ràng Địch Nhượng đã tỏ vẻ lãnh đạm với ta, ta cảm thấy việc này có quan hệ trực tiếp với việc đổi quyền của Vũ Xuyên Phủ. Nguyên Mân rất thích gây sự, muốn thu quân Ngõa Cương vào túi của mình, dẫn đến sự bất mãn và cảnh giác của Địch Nhượng, nhưng Địch Nhượng lại không dám trực tiếp tiếp xúc với Bột Hải Hội, sợ dẫn đến sự bất mãn của giới quý tộc Quan Lũng, cho nên việc Địch Nhượng thông qua Địch Hoằng để tiếp xúc với Bột Hải Hội cũng là hợp tình hợp lý.
Đậu Khánh khoanh tay bước mấy bước rồi hỏi:
- Lần trước cháu đề nghị quân Ngõa Cương khuyếch trương ra quận Hà Nội, bây giờ sao rồi?
Lý Kiến Thành lắc đầu:
- Sau khi thất bại ở quận Tế Bắc, tâm trạng của Địch Nhượng rất xấu, chúng ta không có gặp y, việc tiến quân đến quận Hà Nội cũng không đề cập đến nữa.
Nói đến đây, trong lòng Lý Kiến Thành cảm thấy rất kỳ quái, sao đột nhiên ngoại tổ phụ lại nhắc đến chuyện này, y dè dặt hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì sao?
Đậu Khánh gật đầu:
- Vừa nãy Trương Huyễn đến tìm ta, nói cho ta biết một tin tức, có thể là Nguyên Mân với Bột Hải Hội và Vũ Văn Thuật đã chung một chiến tuyến rồi.
Sắc mặt của Lý Kiến Thành tái mét, y phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức nghĩ đến việc liệu Nguyên Mân có nhường lại quân Ngõa Cương cho Bột Hải Hội hay không, mình sẽ bị Vũ Xuyên Phủ triệu hồi, tâm huyết một năm trời của mình ở Ngõa Cương sẽ bị hủy đi trong nháy mắt. Không chỉ có thế, gia tộc của họ cũng sẽ phải đối mặt với nguy cơ cực kỳ to lớn.
Đậu Khánh nhìn y, rồi thở dài:
- Điều ngươi lo lắng không hề sai, Nguyên Mân rất có thể sẽ bán đứng lợi ích của Vũ Xuyên Phủ, lão chỉ nghĩ đến lợi ích của Nguyên gia, mà quan hệ giữa quân Ngõa Cương và Nguyên gia không sâu, chỉ cần Bột Hải Hội đề xuất ra yêu cầu Vũ Xuyên Phủ rút quân khỏi Ngõa Cương, ta nghĩ Nguyên Mân nhất định sẽ làm theo.
Nhưng đó chỉ là nguy cơ đầu tiên mà chúng ta sẽ gặp phải, e rằng Bột Hải Hội sẽ còn lấy cớ ủng hộ Nguyên gia xưng đế ở Quan Lũng, để tăng cường đả kích thế lực của quý tộc Quan Lũng, ví dụ như Đậu thị gia tộc của chúng ta, cái tên Nguyên Mân ngu xuẩn kia nhất định sẽ chịu phối hợp.
Lý Kiến Thành càng nghĩ càng sợ, nhỏ giọng hỏi:
- Ngoại tổ phụ, tin tức này đáng tin cậy không?
- Hẳn là thật, Trương Huyễn cũng gặp phải một phiền phức lớn, cho nên hắn muốn liên thủ với chúng ta, phá tan sự cấu kết giữa Nguyên Mân với Bột Hải Hội và Vũ Văn Thuật.
- Vậy chúng ta nên làm thế nào?
Lý Kiến Thành hỏi tiếp.
Đậu Khánh chậm rãi nói:
- Ta muốn cháu ra mặt hợp tác với Trương Huyễn, có thể dùng thế lực trong tay cháu, ngoài ra, ta sẽ điều động tất cả tài nguyên mà ta đang nắm giữ, phải kiên quyết ngăn chặn sự cấu kết giữa Nguyên Mân và Bột Hải Hội.