Lại hai ngày nữa trôi qua, kỳ khoa cử mùa xuân mà vạn người chờ đợi cuối cùng đã bắt đầu, hơn mấy chục vạn sĩ tử đến từ khắp nơi cuối cùng đã chờ được đến thời khắc mà họ vẫn tha thiết mong chờ.
Trời chưa sáng, mấy chục vạn sĩ tử đều vào Hoàng Thành, Thái Học và Quốc Tử Học để tham gia cuộc thi lớn kéo dài ba ngày. Đường xá Lạc Dương bỗng chốc trở nên an tĩnh.
Cũng chính lúc này, cuối cùng Đậu Khánh đã nhận được tin tức xác thực, Lương Kính Nghiêu đang trên đường từ quận Nghiệp đến Lạc Dương.
Ở trong phòng, Lý Thế Dân đã treo lên một tấm bản đồ, nói với Trương Huyễn ở kế bên:
- Hai ngày trước Lương Kính Nghiêu đã xuất phát từ quận Nghiệp, nhanh nhất là tối nay sẽ đến được Yển Sư, khi gã vừa tiến vào địa giới Lạc Dương, Vũ Văn Thuật sẽ phái quân đội đến bảo hộ gã, lúc đó chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa, chúng ta nhất định phải phục kích gã ngay trước khi gã tiến vào Yển Sư, chúng ta có khoảng năm mươi võ sĩ sẽ tham gia phục kích, tướng quân có muốn tham gia cùng không?
Trương Huyễn gật đầu:
- Tất nhiên là ta sẽ tham gia, nhưng điều mà ta quan tâm hơn là liệu tin tức có chính xác hay không?
- Tin tức vô cùng chính xác, trong Bột Hải Hội cũng có người của Vũ Xuyên Phủ ẩn núp, đây chính là tin mà bồ câu đưa thư truyền đến từ Bột Hải Hội vào tối hôm qua.
Trương Huyễn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Có lẽ Bột Hải Hội cũng biết tầm quan trọng của gã Lương Kính Nghiêu này, liệu có phải là chúng sẽ vờ đi đến Yển Sư, nhưng thực chất lại theo Bắc Mang sơn tiến vào Lạc Dương, nếu như chúng ta chỉ theo dõi mỗi tuyến đường Yển Sư này, liệu có thất sách không?
Lý Thế Dân cười nói:
- Tướng quân lo nghĩ nhiều quá rồi, nếu như Hứa Ấn không tiết lộ bí mật, thì căn bản là chúng ta sẽ không biết việc của Lương Kính Nghiêu, nếu như chúng ta không có mật thám trong Bột Hải Hội, chúng ta cũng không biết là tối này Lương Kính Nghiêu sẽ đến Lạc Dương, và Vũ Văn Thuật đã phái quân đội chuẩn bị đón người, ta cho rằng Bột Hải Hội sẽ không cẩn trọng đến mức này được.
Trương Huyễn không kìm nổi bật cười, bản thân quả thật là lo nghĩ quá nhiều rồi. Lúc này, Lý Thế Dân chậm rãi nói:
- Diệt trừ Lương Kính Nghiêu chỉ là thay tướng quân diệt trừ hậu hoạn, mà không thể ngăn chặn được Bột Hải Hội và Nguyên gia tiếp tục cấu kết với nhau, bước tiếp theo tướng quân dự định như thế nào?
Ý của Lý Thế Dân chính là không có chuyện chúng ta giúp không ngươi, ngươi cũng phải giúp chúng ta một tay, y đang nhắc nhở Trương Huyễn. Trương Huyễn đương nhiên hiểu ý của y, gật đầu nói:
- Trước tiên diệt trừ Lương Kính Nghiêu đã, ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
- Được!
Lý Thế Dân lấy ra một tấm bản đồ và một miếng đồng bài đưa cho Trương Huyễn:
- Đây là kế hoạch hành động cụ thể của chúng ta tối nay, có thể kế hoạch sẽ có thay đổi nhỏ, nhưng kế hoạch chính sẽ không thay đổi, nếu tướng quân tham gia, có thể lựa chọn thời gian và địa điểm mai phục, đồng bài là tín vật, tự khắc sẽ có người tiếp ứng cho tướng quân.
Trương Huyễn nhận bản đồ cười nói:
- Khiến Lý công tử nhọc lòng rồi.
- Đây là phận sự của ta. Thời gian không còn sớm nữa, ta cáo từ trước.
Lý Thế Dân hành lễ rồi vội vàng rời đi. Trương Huyễn mở bản đồ kế hoạch, cẩn thận xem xét kế hoạch của Lý Thế Dân, khi nào xuất phát, trên bản đồ kế hoạch có vài điểm trọng yếu đều được vẽ ra rõ ràng, lúc nào bày binh, lúc nào động thủ, phương án dự phòng... Đều được viết ra hết sức tường tận.
Trương Huyễn âm thầm bội phục, Lý Thế Dân tuổi còn nhỏ lại có thể lên kế hoạch cho lần hành động chu đáo đến mức này, chỉ có thể nói người này quả là một thiên tài hiếm thấy.
Trương Huyễn cũng rơi vào trầm tư, diệt trừ Lương Kính Nghiêu chỉ là bước đầu tiên trong hành động của bọn họ, cho dù không có Lương Kính Nghiêu, Bột Hải Hội cũng sẽ dùng biện pháp khác để đối phó với mình, mấu chốt là phá vỡ liên minh ba bên, mình phải làm gì đây?
~~~~
Lúc xế chiều, Trương Huyễn dẫn theo Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm rời khỏi thành Lạc Dương, chạy gấp về quận Yển Sư cách đây hơn năm mươi dặm.
Khi ba người Trương Huyễn đến quận Yển Sư, đã là lúc hoàng hôn, bọn họ buộc ngựa ở ngoài cửa đông thành, tìm điểm liên lạc ở khắp nơi. Lúc này, Uất Trì Cung chỉ một tửu lâu gần ngoài cửa thành:
- Tướng quân, ở đó!
Trương Huyễn cũng đã nhìn thấy, một gian tửu lâu ba tầng, lá cờ trên cột cờ ở bên ngoài có treo 3 chữ lớn ‘Thiên Nhiên Cư’, chính là gian tửu lâu này, địa điểm liên lạc bí mật mà Đậu gia thiết lập tại quận Yển Sư, Trương Huyễn lập tức thúc ngựa chạy về tửu lâu ở phía trước.
Ba người tìm một chỗ gần cửa sổ rồi ngồi xuống, một tên tửu bảo ân cần tiếp đón:
- Thức ăn ở tiểu điếm rất phong phú, ba vị khách quan muốn gọi món gì, rượu gì?
Trương Huyễn lấy đồng bài ra đặt trên bàn nói:
- Gọi chưởng quầy của các ngươi lên gặp ta!
Tửu bảo hoảng sợ, vội vàng nói:
- Xin công tử chờ một lát, ta đi tìm trưởng quầy ngay.
Y vội vàng chạy xuống lầu dưới, không lâu sau, chưởng quầy tửu quán mỉm cười đi đến, hành lễ rồi nói:
- Xin hỏi có phải là Trương tướng quân không?
Trương Huyễn gật đầu:
- Tình hình bây giờ thế nào rồi?
- Nhị công tử đã đưa người đi rồi, y muốn ta chuyển lời cho tướng quân, y đang ở đồi Tùng Bình, tướng quân cũng có thể đến đồi Tùng Bình, cũng có thể chờ ở đây, đây là con đường mà muốn vào thành nhất định phải đi qua.
- Đa tạ, trước đem chút rượu và thức ăn lên cho chúng ta, ăn xong chúng ta mới quyết định!
- Xin tướng quân đợi một lát.
Trưởng quầy nhanh chóng rời đi, Bùi Hành Nghiễm nói nhỏ với Trương Huyễn:
- Tướng quân, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên đi tới đồi Tùng Bình thì tốt hơn, tốt nhất là có thể tự mình ra tay không cần mượn tay người khác.
Trương Huyễn gật đầu, kiến nghị của Bùi Hành Nghiễm cũng giống với hắn, nếu không tự mình ra tay, hắn sao có thể yên tâm được.
.. . .
Đồi Tùng Bình nằm trên quan đạo phía đông cách thành Yển Sư hơn mười dặm, là một đồi núi thấp dài khoảng ba dặm chạy theo hướng đông tây, trên triền núi rừng thông mọc rậm rạp, mặt đông của đồi núi chính là đường giao nhau của hai quan đạo, là con đường từ nam đến bắc đều nhất định phải đi qua, có vị trí địa lý vô cùng quan trọng.
Do người đi lại quá đông, hai bên đường của đồi Tùng Bình có không ít cửa hàng, chủ yếu là khách điếm và quán trà, lúc màn đêm sắp phủ xuống, từ mặt đông quan đạo có hơn hai mươi mấy người cưỡi ngựa đến.
Dẫn đầu là một văn sĩ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trường bào gấm màu lam, làn da trắng nõn, trông có vẻ thông minh lanh lợi, người này chính là con trai của cựu thái thú Lương Trí của Bắc Hải, Lương Kính Nghiêu, vốn dĩ y ở trong quận Lịch Thành, một tháng trước bị Bột Hải Hội âm thầm dẫn đến quận Nghiệp.
Sau khi Lương Trí chết, vợ và con ông ta trên cơ bản đã buông bỏ việc truy xét nguyên nhân cái chết của Lương Trí, mãi đến khi Bột Hải Hội tham gia vào việc này, Lương Kính Nghiêu không thể không nghe theo sự an bài của Bột Hải Hội, gã giống như một con rối gỗ, không thể tự chủ được mà phải nghe theo sự an bài của Bột Hải Hội.
Bên cạnh còn có một tên hộ vệ đi cùng, tên là Vương Trí Hoa, là một trong những thủ vệ tâm phúc của Cao Tuệ, dáng người khôi ngô, võ công cao cường, y trên danh nghĩa bảo vệ sự an toàn của Lương Kính Nghiêu, nhưng trên thực tế là áp giải Lương Kính Nghiêu đến kinh thành, phòng ngừa gã nửa đường chạy trốn.
Lương Kính Nghiêu là nhân vật then chốt trong án của Lương Trí, Bột Hải Hội vô cùng coi trọng gã, lần này gã bí mật tiến kinh, chỉ có những nhân vật trọng yếu trong Bột Hải Hội biết, ngoài ra cũng chỉ có Vũ Văn Thuật và Nguyên Mân biết được.
Cao Tuệ cũng lo lắng tin tức sẽ bị lộ ra, đặc biệt cho bồ câu truyền tin, yêu cầu ít nhất phải phái hai mươi võ sĩ có võ công cao cường đến để hộ vệ.
Vụ án của Lương Trí cũng là lần hợp tác đầu tiên của ba bên Bột Hải Hội, Nguyên Mân và Vũ Văn Thuật, có ý nghĩa to lớn, cho nên không được xảy ra chút sai sót nào.
Lúc này, Lương Kính Nghiêu nhìn sắc trời, rồi lại nhìn hai khách điếm ở phía trước, nói với Vương Trí Hoa ở bên cạnh:
- Vương tướng quân, trời đã tối rồi, hay là chúng ta tìm nơi nào đó nghỉ ngơi chút đã, ăn một ít thức ăn, nghỉ ngơi một đêm rồi hẵng lên đường.
Vương Trí Hoa lắc đầu:
- Phu nhân yêu cầu trưa ngày mai chúng ta nhất định phải đến được Lạc Dương, Lạc Dương cũng không còn xa nữa, chúng ta chịu khó thêm một đêm, sau khi đến Lạc Dương rồi nghỉ ngơi sau!