Suốt đường đi đám người được Vương Trí Hoa dẫn đi vẫn rất thuận lợi, ngay cả sơn tặc thổ phỉ cũng không gặp qua một tên, có lẽ là đi quá thuận lợi hoặc có lẽ là do sắp đến Lạc Dương, sự cảnh giác của họ dần dần nới lỏng, ngay cả gặp hơn ba mươi người vác đao mang cung cũng không khiến họ cảm thấy cảnh giác.
Mãi đến khi một câu nói vô tình của Lương Kính Nghiêu mới dẫn đến sự cảnh giác của họ, cũng không phải do phát hiện điều gì dị thường mà do họ nghĩ đến tầm quan trọng của Lương Kính Nghiêu, người này là người được phu nhân nhiều lần dặn dò trong thư là không được có nửa điểm sơ sót.
Ngay lúc này, một thủ hạ của y chửi một tiếng:
- Con mẹ nói, đây là nước trà gì vậy, sao có mùi gì lạ vậy?
Vương Trí Hoa ngẩn ra, thấy Lương Kính Nghiêu đang bưng trà định uống, y giương tay vỗ ‘ba’ một cái, bát trà trong tay Lương Kính Nghiêu bị hất đổ, chén trà rơi trên một tảng đá, lập tức nát vụn, tiếng vỡ giòn vang này không nghi ngờ gì nữa chính là một tín hiệu, trong đám người có người hô lên một tiếng:
- Động thủ!
Hơn ba mươi đại hán đồng loạt nhảy lên, rút đao chém đám thủ hạ của Vương Trí Hoa, biến hóa đột ngột phát sinh khiến Vương Trí Hoa trở tay không kịp, đao chém loạn đến, lập tức khắp nơi là tiếng hét thảm thiết.
Quán trà hỗn loạn, bàn ghế bị lật đổ, thủ hạ của Vương Trí Hoa đều rút đao ra ứng chiến, Vương Trí Hoa thấy tình huống không ổn, liền kéo Lương Kính Nghiêu chạy ra ngoài trốn, nhưng đường ra của họ lại bị ba tên võ giả có dáng người khôi ngô chặn lại.
Ba người này chính là Trương Huyễn dẫn theo Uất Trì Cung và Bùi Hành Nghiễm, Trương Huyễn ngồi trước bàn uống trà, không mảy may cử động, Uất Trì Cung tay cầm đại thương, Bùi Hành Nghiễm tay cầm mã giáo, một trái một phải chặn đứng đường đi của Vương Trí Hoa và Lương Kính Nghiêu.
Vương Trí Hoa hét lớn một tiếng, vung đao bổ tới Uất Trì Cung, Uất Trì Cung lần đầu tiên sử dụng bá vương thương mà Trương Tu Đà chỉ y, y lùi về phía sau hai bước, trường thương vung lên, lực lượng cường đại áp trên đao của Vương Trí Hoa, mũi thương vung đến ‘Phốc’ một tiếng, trường thương đâm xuyên qua ngực của Vương Trí Hoa.
Vương Trí Hoa chết ngay tại chỗ, Uất Trì Cung rút thương về, mặt kệ Lương Kính Nghiêu, xoay người giết những tên hộ vệ khác, thương pháp của y hùng hồn hống hách, mỗi thương một người, xuống tay không hề lưu tình.
Lúc này, Trương Huyễn lạnh lùng nói với Lương Kính Nghiêu đã bị dọa đến ngẩn người:
- Lương công tử vì sao lại phải ép buộc người khác đến thế?
Lương Kính Nghiêu từng gặp Trương Huyễn một lần, ban đầu gã cảm thấy Trương Huyễn có hơi quen mặt, lúc này, gã đột nhiên nhận ra Trương Huyễn, sợ đến quỳ bệt xuống, cuống quít dập đầu:
- Tướng quân tha mạng.
Trương Huyễn lắc đầu:
- Không phải ta không tha cho ngươi, nhưng nếu ngươi không chết, vô số người ở quận Bắc Hải sẽ vì ngươi mà chết, ta cho ngươi chết một cách thoải mái vậy!
Trương Huyễn vừa dứt lời, mã giáo của Bùi Hành Nghiễm đã đâm xuyên qua ngực của Lương Kính Nghiêu, Lương Kính Nghiêu lập tức mất mạng.
Bùi Hành Nghiễm liền chặt đầu gã xuống, để vào túi, lúc này hộ vệ của Bột Hải Hội đều bị giết sạch, hai mươi tư người không người nào chạy thoát, một gã tiểu nhị cởi áo khoác ra, chính là Lý Thế Dân cải trang, y ra lệnh thuộc hạ lập tức xử lý thi thể, thiêu hủy quán trà.
Lý Thế Dân bước lên khom người thi lễ với Trương Huyễn:
- Ta cho rằng tướng quân vẫn đang chờ ở Thiên Nhiên Cư.
Trương Huyễn cười nói:
- Ta sợ công tử không đủ nhân thủ, cho nên cố ý đến để tương trợ.
- Đa tạ tướng quân ra tay, có điều có thể giao thủ cấp của Lương Kính Nghiêu cho ta không, ta cần phải đem về để báo cáo kết quả công việc.
Ánh mắt của Lý Thế Dân nhìn về cái túi trong tay của Bùi Hành Nghiễm.
Trương Huyễn liếc mắt ra hiệu cho Bùi Hành Nghiễm, Bùi Hành Nghiễm liền ném cái túi qua cho Lý Thế Dân, Lý Thế Dân mừng rỡ, vội vàng nói:
- Ta vừa nhận được tin tức, một nhánh quân của Vũ Văn Thuật đang trên đường đến đây, mời tướng quân lập tức rời đi.
Trương Huyễn gật đầu, nói với hai thủ hạ:
- Chúng ta đi.
Ba người xoay mình lên ngựa, thúc ngựa chạy về phương bắc, thủ hạ của Lý Thế Dân nhanh chóng xử lý thi thể, trong ngọn lửa lớn mù mịt khói lửa, bọn họ cũng cưỡi ngựa rút về phương bắc.
Nửa canh giờ sau, Vũ Văn Thuật đích thân thống lĩnh vài tên Thái bảo cùng hơn một ngàn binh lính đã đến đồi Tùng Bình. Vũ Văn Thuật không yên tâm về đám người Bột Hải Hội, lo bọn chúng xảy ra chuyện trên đường, cho nên vội đến Yển Sư tiếp ứng, không ngờ vẫn đến trễ một bước, lão chỉ còn nhìn thấy quán trà bị sụp đổ và máu tươi đầy mặt đất.
Vũ Văn Thuật biết là sự việc không ổn, rất có thể là Lương Kính Nghiêu đã bị giết rồi, lúc này, Nhị thái bảo Ngụy Văn Thông dẫn chưởng quầy của khách điếm ở cách đó không xa đi lên, bẩm báo rằng:
- Khởi bẩm tướng quân, tên chưởng quầy này là người biết rõ sự tình.
Vũ Văn Thuật quay phắt lại, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm chưởng quầy đang quỳ trên đất, tức giận rống lên:
- Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trưởng quầy sợ đến nỗi nói lắp bắp:
- Vừa nãy có hơn hai mươi người vào trong này ăn cơm uống trà, sau đó lại có một đám võ sĩ đến, nhưng không biết vì sao hai bên lại đánh nhau, rất nhiều người bị giết, tiểu nhân không dám xem tiếp nữa, cho nên không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Vũ Văn Thuật giận dữ:
- Lục soát xung quanh cho ta!
Một ngàn binh lính tản ra xung quanh, chỉ trong chốc lát, có người hô lớn:
- Đại tướng quân, ở đây!
Vũ Văn Thuật thúc ngựa lên trước, chỉ thấy một con mương chất đầy tử thi, rất nhanh, binh sĩ tìm ra thẻ bài của Bột Hải Hội trên người của bọn chúng, Vũ Văn Thuật tức giận đến mắt tối sầm lại, điều lão sợ nhất cũng xảy ra rồi.
Lão hận đến nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc là ai bán đứng bọn họ?
~~~~
Trời vừa sáng, huynh đệ Lý gia liền đến Đậu phủ, báo cáo tiến triển mới nhất với ngoại tổ phụ, Lý Thế Dân thuật lại tường tận quá trình phục kích Lương Kính Nghiêu, cuối cùng nói:
- Tôn nhi không hề nghĩ đến bọn Trương Huyễn cũng sẽ đến, nhưng mà cho dù bọn chúng không đến, với ba tầng phục kích của tôn nhi, đối phương cũng tuyệt đối khó thoát khỏi, nhưng Trương Huyễn đến, e rằng không thể không thiếu hắn nhân tình này rồi.
Dù sao thì Lý Thế Dân cũng là một người trẻ tuổi, ít nhiều cũng có chút tính tình trẻ con, trong lòng cảm thấy chán nản, đây vốn dĩ là một kế hoạch hoàn mỹ, nhưng bởi vì Trương Huyễn nhúng tay vào, khiến cho kế hoạch của y không hoàn mỹ như vậy nữa.
Đậu Khánh hiểu tâm trạng của Lý Thế Dân, lão cười cười vỗ bờ vai của Lý Thế Dân:
- Đừng lo lắng, hắn sẽ giữ lời hứa giúp chúng ta làm việc, chúng ta phải kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, Lý Kiến Thành đứng kế bên hỏi:
- Tôn nhi vẫn có điểm không hiểu, tại sao ngoại tổ phụ nhất định phải dựa vào Trương Huyễn, thật ra chúng ta cũng có thể giải quyết được sự cấu kết của Nguyên gia và Bột Hải Hội, tôn nhi cảm thấy thay vì dựa vào Trương Huyễn, chi bằng chúng ta tự mình giải quyết chuyện này.
Từ đầu đến cuối Lý Kiến Thành rất lo lắng Nguyên gia sẽ nhường lợi ích của quân Ngõa Cương cho Bột Hải Hội, chỉ cần Nguyên Mân lấy danh nghĩa của Vũ Xuyên Phủ gửi một bức thư cho Địch Nhượng, như vậy thì y không thể tiếp tục ở lại trong quân Ngõa Cương nữa, tâm huyết trong một năm trời đều sẽ đổ sông đổ bể ngay, y cảm thấy những đại sự liên quan đến vận mệnh của mình không nên để người khác nắm giữ.
Đậu Khánh nhìn Lý Kiến Thành, cười nói với y:
- Tên Lương Kính Nghiêu này vừa chết sẽ làm rối loạn triệt để kế hoạch của bọn chúng, không những tổn hại đến lợi ích của Vũ Văn Thuật mà còn tổn hại đến lợi ích của Nguyên gia, ta tin chắc là nếu không điều tra rõ ràng là ai làm bí mật lộ ra, ba nhà bọn chúng sẽ không thể tiếp tục hợp tác được nữa, ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không thể, trừ phi Bột Hải Hội có thể bồi thường được tổn thất của Nguyên gia trên phương diện khác.
Chúng ta cũng không cần quá sốt ruột, để Trương Huyễn đi làm việc này, đây là điều mà hắn từng đáp ứng với ta, ta phát hiện trong việc đối phó với Bột Hải Hội chúng ta có cùng lợi ích chung, ta rất hi vọng có thể tiếp tục hợp tác với hắn.
Nói đến đây, Đậu Khánh lại dặn Lý Thế Dân:
- Lần này cái chết của Lương Kính Nghiêu đã phá hủy kế hoạch của Bột Hải Hội, nhưng Bột Hải Hội nhất định sẽ không vì một chuyện bị thất bại mà buông tay, bọn chúng nhất định sẽ còn tiếp tục bước hành động tiếp theo, cháu hãy giám sát nhất cử nhất động của Nguyên gia, một khi phát hiện Nguyên gia và Bột Hải Hội tiếp tục cấu kết, thì cháu thông báo cho Trương Huyễn, để hắn thiếu ngươi một nhân tình.
- Tôn nhi hiểu rồi.
Đậu Khánh lại nói với Lý Kiến Thành:
- Việc này vẫn là để Nhị Lang làm đi! Cháu gặp khó khăn thì dứt khoát đừng quản nữa.
Lý Kiến Thành gật đầu, cùng với huynh đệ Lý Thế Dân cáo từ ngoại tổ phụ, Đậu Khánh nhìn hai huynh đệ đi xa dần, lão đặc biệt nhìn theo bóng lưng của Lý Thế Dân, qua chuyện này lão đột nhiên phát hiện ra Lý Thế Dân lại là một nhân tài khó gặp, vậy mà trước giờ lão không hề nhận ra.
~~~~
Trong phường Tuyên Phạm, Lạc Dương có một tòa nhà rộng khoảng ba mươi mẫu, bề ngoài đây là ngôi nhà của một thương nhân họ Tiền, nhưng thực tế đây là sào huyệt bí mật của Bột Hải Hội ở Lạc Dương, trong tòa nhà có ẩn giấu hơn năm mươi thị vệ võ công cao cường, bản thân Cao Tuệ cũng ẩn thân trong tòa nhà này.
Lúc này Cao Tuệ đã hay tin Lương Kính Nghiêu nửa đường bị phục kích, thủ hạ tâm phúc của ả là Vương Trí Hoa cũng không may chết thảm, tin tức này khiến cho Cao Tuệ cả nửa buổi trời vẫn không thốt lên được câu nào, đã mang đến cho ả một đả kích vô cùng trầm trọng.
Cái chết của Lương Kính Nghiêu có nghĩa là ả sẽ không thể lợi dụng vụ án Lương Trí để đối phó Trương Huyễn nữa, cũng khiến Vũ Văn Thuật mất đi lòng tin đối với ả, đồng thời ả cũng không thể nào giao phó với bên của Nguyên Mân được.
Cao Tuệ tựa như một con kiến đang ở trên chảo nóng, chắp tay đi đi lại lại trong phòng, ả biết hậu quả của việc này rất nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng đến mức nào ả cũng không đoán ra được, ả cần phải nhanh chóng biết được thái độ của Vũ Văn Thuật và Nguyên Mân.
Lúc này, trong sân vang lên tiếng bước chân, sau đó truyền đến tiếng bẩm báo của mưu sĩ Mục Thủ Lễ:
- Phu nhân, ta đã trở về.
Cao Tuệ vội vàng ra lênh:
- Vào đây!
Một thư sinh mặt trắng khoảng hơn ba mươi tuổi nhanh chóng tiến vào, y tên Mục Thủ Lễ, là hậu nhân của lục đại di tộc Tề Bắc Mục thị, Mục gia cũng là một trong lục đại gia tộc trung tâm của Bột Hải Hội, thực tế Mục Thủ Lễ là người phụ trách của Bột Hải Hội ở Lạc Dương, mối quan hệ giữa y và Nguyên Mân cực kỳ tốt, sở dĩ Bột Hải Hội có thể lôi kéo được Nguyên gia là do nguyên nhân Mục Thủ Lễ có quen biết với Nguyên Mân.
Cao Tuệ vội vàng hỏi:
- Tình huống thế nào rồi?
Mục Thủ Lễ lắc đầu rồi khe khẽ thở dài:
- Tình huống rất không lạc quan.
Tâm tình của Cao Tuệ lập tức chùng xuống.