Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 310 - Chương 268: Không Tin Tưởng Lẫn Nhau

Chương 268: Không tin tưởng lẫn nhau
Chương 268: Không tin tưởng lẫn nhau

- Ngươi đã gặp Vũ Văn Thuật chưa?

Cao Tuệ căng thẳng hỏi.

Mục Thủ Lễ lắc đầu:

- Căn bản là Vũ Văn Thuật không muốn gặp ta, thuộc hạ chỉ gặp được Vũ Văn Hóa Cập, gã nói phụ thân của gã rất thất vọng, hoài nghi thành ý của chúng ta, muốn chúng ta phải nói cho ra lẽ, nếu không hai bên khó lòng mà tiếp tục hợp tác được nữa.

Trong lòng Cao Tuệ thầm tức giận, lại hỏi:

- Còn Nguyên gia nói như thế nào?

- Thuộc hạ đã gặp Nguyên Mân, lão nói gia chủ của họ vì chuyện này mà vô cùng tức giận, yêu cầu chúng ta nhất định phải tra cho rõ rốt cuộc là ai đã giết chết Lương Kính Nghiêu? Còn ai là người tiết lộ bí mật? Nói tóm lại một câu là, nếu chúng ta không nói cho ra lẽ, Nguyên gia cũng sẽ không thể tiếp tục hợp tác với chúng ta.

Cao Tuệ nện một quyền ‘Phanh’ ở trên bàn, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Rốt cuộc là ai tiết lộ bí mật, nếu ta tra ra được, ta nhất định sẽ lột da hắn!

- Xin phu nhân bớt giận, thật ra thuộc hạ có một ý tưởng.

Cao Tuệ đè nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu lại hỏi:

- Ý tưởng gì?

- Thuộc hạ cảm thấy việc tiết lộ bí mật này có chút kì quái, đối phương nắm thời gian rất chuẩn, cho thấy là có biết rõ hành trình cụ thể của bọn Lương Kính Nghiêu, mà lần hành trình này chỉ có ba điểm có thể tiết lộ ra, một là Nghiệp Thành, một là chỗ chúng ta, một còn lại là chỗ Vũ Văn Thuật.

Bên chúng ta chỉ có ta và phu nhân biết, khẳng định sẽ không tiết lộ, cho nên hoặc là Nghiệp Thành tiết lộ bí mật, hoặc là Vũ Văn Thuật tiết lộ bí mật, thuộc hạ cho rằng có khả năng nghiêng về người sau hơn.

- Tại sao?

Cao Tuệ không hiểu hỏi.

- Bởi vì thuộc hạ nghi ngờ là Vũ Văn Thuật hoặc gia tộc Nguyên thị đã tiết lộ trước tin tức chúng ta sẽ dùng vụ án của Lương Trí để làm khó dễ, mới khiến đối phương có sự chuẩn bị, nếu như ở bên Nghiệp Thành tiết lộ bí mật, căn bản là đối phương sẽ không kịp chuẩn bị. Phu nhân thấy thế nào?

Câu nói này đã làm thức tỉnh Cao Tuệ, Cao Tuệ lập tức nghiến răng căm hận nói:

- Ngươi nói rất đúng, rõ ràng là bọn họ tiết lộ bí mật làm hỏng việc lớn, còn đổ trách nhiệm lên đầu của chúng ta, còn muốn chúng ta phải nói cho ra lẽ, ta phải làm sao để nói cho ra lẽ với bọn chúng?

Mục Thủ Lễ lại tiếp tục nói:

- Thuộc hạ vốn cho rằng đây là do Trương Huyễn gây nên, nhưng sau đó suy nghĩ cẩn thận lại, thuộc hạ cảm thấy chưa hẳn là do Trương Huyễn gây nên.

Cao Tuệ cũng hơi ngẩn người, ả cho rằng là do Trương Huyễn gây nên, dù sao thì chuyện này là nhằm vào Trương Huyễn, hắn là người đáng nghi nhất, bây giờ Mục Thủ Lễ nói như vậy, liền khiến cho ả cảm thấy mơ hồ:

- Sao không phải là do Trương Huyễn gây nên?

- Bởi vì Trương Huyễn không dẫn theo thủ hạ đến Lạc Dương, mà người phục kích lại có hơn ba người, với lại lần phục kích này được bày bố hết sức chu đáo, lại lợi dụng quán trà, điều này chỉ những người đứng đầu một địa phương mới có thể làm được, bọn người Trương Huyễn không có bổn sự này.

Cao Tuệ trầm tư trong chốc lát, gật đầu hỏi tiếp:

- Vậy ngươi cảm thấy là do ai gây nên?

Mục Thủ Lễ đã ở Lạc Dương được mấy năm, hiểu rõ cơ cấu thế lực của Lạc Dương hơn Cao Tuệ, y chậm rãi nói:

- Ta hoài nghi là do bọn quý tộc Quan Lũng gây nên.

- Vũ Xuyên Phủ sao? Không có khả năng!

- Cũng không phải là thuộc hạ ám chỉ Nguyên Mân, mà là phe phái khác của Vũ Xuyên Phủ. Có lẽ phu nhân cũng biết, việc Bột Hải Hội gần gũi với gia tộc Nguyên thị sẽ khiến cho không ít người cảm thấy hoang mang.

Cao Tuệ hiểu ý của Mục Thủ Lễ:

- Ngươi nói là do Đậu Khánh gây nên?

- Thuộc hạ chỉ là nghi ngờ, không hề có chứng cớ, với lại với thế lực ẩn náu của Đậu Khánh, Nguyên thị hoặc Vũ Văn Thuật tiết lộ bí mật cho lão, cũng là lẽ thường tình.

- Vậy ta phải làm gì?

Cao Tuệ tức giận nói:

- Chẳng lẽ ta nói với Nguyên Mân hoặc Vũ Văn Thuật, việc này là do Đậu Khánh gây nên, bí mật do bọn ngươi tiết lộ ra, không lên quan đến ta, thì có thể bỏ mặc việc này hay sao?

- Cái này...

Mục Thủ Lễ cũng cảm thấy hơi khó xử, một hồi lâu rồi mới nói:

- Thuộc hạ cảm thấy có thể thử trước xem sao, cũng không thể nóng vội được.

Cao Tuệ hừ lạnh một tiếng, rồi xoay người đi ra ngoài, điều ả cần không phải là chân tướng mà là giải quyết nguy cơ sắp phải đối mặt.

Mục Thủ Lễ bất đắc dĩ thở dài, y phát hiện tính tình của Cao Tuệ thật sự là quá nóng nảy, không đợi mình nói xong là ả đã không muốn nghe tiếp rồi, ả làm sao biết được là mình không có biện pháp khác chứ?

Y vội vàng đuổi theo:

- Phu nhân, thuộc hạ vẫn còn một chuyện quan trọng khác, có liên quan đến Nguyên gia.

~~~~

Sau khi trở về Lạc Dương, Trương Huyễn cho rằng Bột Hải Hội sẽ nối gót tới trả miếng, nhưng ngoài dự liệu của hắn, Bột Hải Hội không hề có bất kì động tĩnh nào, chuyện Lương Kính Nghiêu bị giết chết cứ như là đã tan biến vào không khí, không hề có chút phong ba nào nổi lên.

Trong tửu lâu Bích Ba, Hứa Ấn cười lắc đầu:

- Tướng quân, người quá coi thường Vũ Văn Thuật rồi, lão không phải kẻ lỗ mãng, lão sống lâu như vậy rồi, hơn nữa vẫn luôn được thánh thượng tin cậy, chính là vì lão có sự khôn khéo mà người không thể nghĩ tới được. Kế hoạch Lương Kính Nghiêu thất bại, cũng chỉ là sự thất bại của Bột Hải Hội, không liên quan đến Vũ Văn Thuật lão, lão tuyệt đối sẽ không để bản thân mình hãm sâu vào trong chuyện này.

- Cho nên lão bây giờ không hề có hành động nào đúng không?

Trương Huyễn lạnh mặt hỏi.

Hứa Ấn gật đầu:

- Thậm chí người của Bột Hải Hội đến xin gặp lão cũng không thèm gặp, lão đã phủi tay sạch sẽ rồi.

Nói đến đây, Hứa Ấn lại nói sâu xa nhắc nhở Trương Huyễn:

- Vụ của Lương Kính Nghiêu thật ra là do Nguyên gia làm chủ đạo, muốn dùng việc lật đổ ngươi để giành được sự đồng ý phá hư Anh Hùng Hội của Bột Hải Hội, giờ đây lật đổ ngươi không thành công, vậy thì Vũ Văn Thuật sẽ không tiếp tục mạo hiểm đi phá hư Anh Hùng Hội nữa, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Nguyên gia sẽ buông tay, cho nên chỉ cần ngươi dụng tâm quan sát, ngươi sẽ phát hiện Nguyên gia vẫn sẽ tiếp tục hợp tác với Bột Hải Hội, không phải là vì ngươi.

- Mà vì phá hư Anh Hùng Hội!

Hứa Ấn mỉm cười:

- Tướng quân có thể chống mắt lên mà nhìn.

Trương Huyễn đột nhiên phát hiện ra tên Hứa Ấn này quả là một nhân vật vô cùng lợi hại, hơn nữa lại giỏi về việc nhìn thấu lòng người và các loại âm mưu ở trong kế hoạch, người tài như vậy mà không hiến sức cho mình, thật sự quá đáng tiếc.

Mặc dù Trương Huyễn đã có ý niệm tiếc người tài, nhưng hắn không lập tức biểu lộ ra, hắn trầm ngâm một lát, cười nói với Hứa Ấn:

- Ta có cách nghĩ này, có thể ta và tiên sinh có thể liên thủ cùng làm một việc rất đặc sắc.

Hứa Ấn khom người thi lễ:

- Nguyện hợp tác cùng tướng quân.

~~~~

Kì khoa cử mùa xuân năm Đại Nghiệp thứ 11 cuối cùng đã kết thúc mỹ mãn, mười mấy vạn sĩ tử bắt đầu thấp thỏm chờ đợi ngày dán bảng, cùng lúc này, những tửu lâu và thanh lâu sau mấy ngày quạnh quẽ đã lần nữa sôi động lên, trong các tửu lâu lớn nhỏ đều chật ních những sĩ tử tụ tập uống rượu.

Việc làm ăn của tửu lâu Trạng Nguyên gần Thái Học cực kỳ phát đạt, do chỗ này thường có một số thông tin nội bộ được tuôn ra, được những người sĩ tử gọi là Quốc Tử Giám Quan Thự thứ hai, rất nhiều sĩ tử muốn nghe ngóng tin tức đều sẽ đến nơi này uống rượu trước, khiến cho tửu quán ngay từ sớm đã chật ních sĩ tử ngồi uống rượu.

Chưởng quầy bất đắc dĩ chỉ đành tạm thời tháo dỡ nhã phòng, cũng tháo tất cả tấm ván ở giữa các bàn xuống, khiến cho đại sảnh tửu quán rộng hơn, có thể chứa được nhiều khách hơn.

Trưa hôm nay, trong Trạng Nguyên Lâu mấy trăm sĩ tử ngồi chật ních, có người đến để uống rượu, nhưng nhiều hơn là đến để nghe ngóng tin tức, đại sảnh ồn ào huyên náo, vô cùng náo nhiệt, ở gần cửa sổ lầu hai có mấy sĩ tử đang ngồi, người nào người nấy ăn mặc tươi sáng, đeo bảo kiếm, vẻ mặt cao ngạo, người cầm đầu chính là Thôi Văn Tượng, những người khác cũng là con em danh môn sĩ tộc ở Bắc Hải.

Thôi Văn Tượng có chút rầu rĩ không vui, uống hết ly này đến ly khác, cho dù trong đại sảnh vô cùng huyên náo, nhưng bàn của y lại vô cùng nặng nề, không ai nói chuyện, ai nấy đều mang đầy tâm sự.

- Thôi huynh, nghĩ thoáng hơn đi!

Người có vóc dáng cao gầy như cây gậy trúc thấp giọng nói:

- Lần này đa số mọi người đều thi không tốt, tiếng oán thán ngập trời, chủ yếu là đề ra lệch quá.

Thôi Văn Tượng lại thở dài:

- Các ngươi đừng khuyên nữa, trong lòng ta hiểu, lần này là do ta chuẩn bị chưa kĩ càng, thi rớt cũng là lẽ thường thôi.

Lý Thanh Minh nâng chén rượu lên cười khẽ nói:

- Chỉ cần thiên hạ vẫn là thiên hạ của thế gia, vậy thì con cháu hàn môn dù thi tốt hơn đi nữa thì đã sao? Nếu như trong danh sách trúng tuyển không có con cháu của Bác Lăng Thôi thị, vậy lần thi cử này sẽ thất bại, cho nên ta không hề lo lắng, triều đình nhất định sẽ cân bằng lợi ích của con cháu thế gia, nếu không Tùy triều sẽ bị thế gia triệt để vứt bỏ, hiện tại thiên hạ không ổn định, không phải là lúc để đương kim thiên tử phát uy.

- Thanh Minh, lời này của ngươi là có ý gì?

Ánh mắt sắc bén của Thôi Văn Minh nhìn chằm chằm Lý Thanh Minh:

- Ngươi nghe được tin tức gì rồi hay sao?

Lý Thanh Minh là đích tử của Triệu Quận Lý thị, thúc phụ của y là Lý Cố đảm nhận chức Lễ Bộ Thị Lang, là một trong những quan khảo thí của lần khoa cử này, cho nên Lý Thanh Minh nói ra câu này, lập tức dẫn đến sự hứng thú của những tên bạn tốt xung quanh, mọi người dồn dập hỏi:

- Thanh Minh, có tin tốt gì nói ra nghe xem.

Lý Thanh Minh uống một hớp rượu cười nói:

- Chỉ là lúc trước ta có nghe nhị thúc thuận miệng nói qua, không thể không xem trọng thế gia danh môn, bắt đầu suy nghĩ cho lợi ích của thế gia, lần khoa cử này tất nhiên sẽ biểu hiện ra suy nghĩ này của thiên tử, nếu bọn họ không lôi kéo thế gia, e rằng sẽ thật sự trở thành độc gia quả nhân mất.

Mọi người đều gật đầu:

- Vẫn là Thanh Minh sáng suốt!

Lúc này, một gã sĩ tử người đầy mồ hôi chen chúc đi tới, chính là Lư Khánh Nguyên, chỉ thấy gương mặt gã đầy vẻ hưng phấn nói:

- Các vị, có tin tốt!

Phụ thân của Lư Khánh Nguyên là Lư Trác Quan đảm nhiệm chức Tế tửu ở Quốc Tử Giám, tương đương với bộ trưởng giáo dục của đời sau, cũng chính là quan chủ khảo của kì khoa cử này. Lư Khánh Nguyên nói tin tốt, thí dụ như đã nhận được tin nội tình gì rồi.

Mọi người lập tức kéo gã ngồi xuống, gấp gáp hỏi:

- Mau nói, tin tức tốt gì?

Lư Khánh Nguyên mua một cái nút, rót rượu cho mình rồi uống một hớp, lúc này mới cười híp mắt nói với mọi người:

- Tin tuyệt mật trong nội bộ, sáng nay thánh thượng vừa ra quyết định, lần khoa cử này chọn ra hai ngàn người.

Mọi người lập tức xôn xao, ngơ ngác nhìn nhau, quả thật không thể tin nổi, khoa cử nhiều nhất chỉ chọn ra hơn trăm người, tại sao lần này lại chọn đến hai ngàn?

- Khánh Nguyên, ngươi đang nói mớ hả?

Mọi người cười nhạo nói.

Khánh Nguyên lắc đầu;

- Đây là tin do chính miệng cha ta vừa nói với ta, các ngươi không tin thì thôi vậy.

Mọi người vẫn không dám tin, chọn hai ngàn người, đây là cái đạo lý gì? Đại Tùy làm gì có nhiều chức quan đến vậy.

Lư Khánh Nguyên mặt không đổi sắc hỏi:

- Khánh Nguyên, có phải là Sử bộ thay đổi kỳ thi không?

Khánh Nguyên gật đầu:

- Đúng vậy! Lúc trước khi được chọn liền do Sử bộ trực tiếp nhận quan, bây giờ là sau khi được chọn chỉ có tư cách thụ quan, cụ thể thụ quan thế nào, vẫn là do Sử bộ chọn lựa, người được chọn sẽ trực tiếp thụ quan, người không được chọn thì là dự khuyết, nhẫn nại chờ đợi đi!

Mọi người bỗng hiểu ra, Sử bộ nhất định sẽ chọn con em thế gia, đây là điều mà Lý Thanh Minh đã nói, thiên tử muốn thỏa hiệp với thế gia.

Bình Luận (0)
Comment