Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 424 - Chương 382: Thuyền Rồng Cháy

Chương 382: Thuyền rồng cháy
Chương 382: Thuyền rồng cháy

- Tướng quân, đi dạo phố một vòng trước, hay là đi ăn gì đó trước?

Mấy tên thân binh cười hỏi.

- Đương nhiên là đi nhét đầy bụng trước.

Trương Huyễn gặp phải một tên tiểu tặc kỳ quái, đã không còn tâm trạng đi dạo phố, trong lòng của hắn có một cảm giác không ổn, chỉ muốn ăn xong cơm tối rồi trở về.

Trương Huyễn nhìn xung quanh, dùng roi ngựa chỉ một tửu quán ở phía trước nói:

- Quán kia dường như không tệ, cứ đi quán kia đi!

Tửu quán rộng khoảng 5 mẫu, gồm 4 tầng, một tấm biển gỗ lim cực lớn từ trên nóc rủ xuống, trên đó có 4 chữ lớn vàng óng, ‘Biện Thủy tửu lâu’.

Trước tửu quán người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, mấy tên tửu bảo đứng trước cửa lớn chào khách, một tên tửu bảo nhìn thấy đám người Trương Huyễn, lập tức tiến lên cười nói:

- Mấy vị quân gia, chân giò hun khói và cá tam tiên tương của tiểu tiệm nổi danh gần xa, còn có rượu nho Cao Xương thượng hạng, không nếm thử, thì uổng phí một chuyến đến Trần Lưu rồi,

- Có phòng đơn không?

- Thật ngại quá, phòng đơn đã đầy hết rồi, trong đại sảnh có thể còn có vài bàn trống, chậm thêm chút nữa, e là ngay cả đại sảnh cũng không còn rồi.

Trương Huyễn đối với nơi ăn cơm không yêu cầu gì, so với lúc hành quân đánh trận gặm lương khô, có thể ở đại sảnh ăn thịt uống rượu đã giống như cuộc sống trên thiên đường rồi, hắn vui vẻ cười nói:

- Vậy thì đại sảnh vậy! Dẫn đường đi.

- Được thôi! Hai bàn lớn ở đại sảnh lầu hai, 20 vị khách nhân!

Vài tên thân binh dắt ngựa đến hậu viện, Trương Huyễn đi vào đại sảnh, trực tiếp lên lầu hai.

Đại sảnh của lầu một và lầu hai trên cơ bản là đã ngồi đầy khách, hơn nữa binh sĩ là chủ yếu, uống rượu múa quyền, la hét ầm ĩ, xem ra Kiêu Quả quân cũng nghỉ rồi.

Bọn họ đi lên lầu hai, tìm được chỗ trống trong một góc, bốn cái bàn lớn được ghép thành hai bàn, mỗi bàn có thể ngồi 10 người, Trương Huyễn lúc này đã đem cái tên đại hán cổ quái kia ném ra sau đầu, khôi phục lại tâm tình thoải mái, cười nói với đám thân binh:

- Tùy ý ngồi đi! Muốn ăn gì thì tự mình gọi, vẫn là quy củ cũ, mỗi bàn chỉ được gọi một vò rượu.

Đám thân binh đều an vị, lúc này, Trương Huyễn bỗng nghe thấy sau lưng có người gọi hắn:

- Trương tướng quân!

Trương Huyễn quay đầu lại, chỉ thấy có một tướng lĩnh đang ngồi gần cửa sổ, dáng người khôi ngô, tướng mạo đường đường, chính là Vũ Văn Thành Đô, y chỉ ngồi một mình, đang vẫy tay với hắn.

Không nghĩ đến có thể gặp được Vũ Văn Thành Đô ở nơi đây, Trương Huyễn mừng rỡ, bước nhanh tới:

- Thành Đô huynh sao lại ở nơi này?

Vũ Văn Thành Đô đứng dậy thi lễ với Trương Huyễn, cười nhạt nói:

- Nói ra rất dài dòng. Lão đệ ngồi xuống trước đi!

Trương Huyễn dặn dò đám thân binh tự mình gọi món, hắn thì ngồi xuống đối diện với Vũ Văn Thành Đô.

Vũ Văn Thành Đô gọi thêm một bộ bát đũa, châm cho Trương Huyễn một ly rượu, cười nói:

- Ta cũng ở trong đội thuyền, là thuyền Bạch Hổ số một. Hiền đệ ở đâu?

- Ta ở Bạch Hổ số 8, lúc ở huyện Tống Thành mới lên thuyền.

- Ta biết, nghe nói hiền đệ và Vũ Văn Trí Cập phát sinh vài chuyện không vui.

Trương Huyễn lúc này mới nhớ tới Vũ Văn Thành Đô là Đại Thái Bảo của Vũ Văn Thuật. Y đương nhiên biết xung đột giữa mình và Vũ Văn Trí Cập, nét mặt của Trương Huyễn lập tức hơi mất tự nhiên, nhưng mà Vũ Văn Thành Đô lại gọi thẳng đại danh của Vũ Văn Trí Cập mà không phải gọi gã là Nhị công tử, cho thấy y và Vũ Văn Thuật đã càng lúc càng cách xa rồi.

Vũ Văn Thành Đô nhìn ra vẻ mặt mất tự nhiên của Trương Huyễn, lại cười nói:

- Ta đến nay vẫn chưa gặp được Vũ Văn đại tướng quân, chỉ là nghe lão huynh đệ hồi trước nhắc đến xung đột giữa hiền đệ và Vũ Văn Trí Cập.

Xem ra mình đoán không sai, Vũ Văn Thành Đô quả nhiên đã tự lập rồi, Trương Huyễn liền cười thản nhiên nói:

- Đâu chỉ là chút chuyện không vui, Vũ Văn Trí Cập muốn mượn cơ hội giết ta, may mắn gặp được Bùi thượng thư, nếu không ta đã nguy rồi.

Vũ Văn Thành Đô hừ một tiếng:

- Cái tên kia đầu óc ngu si, thích gây chuyện thi phi, mà còn làm việc không nghĩ đến hậu quả, nếu không phải đại tướng quân bao che khuyết điểm, gã đã sớm chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Quan hệ giữa Vũ Văn Thành Đô và hai huynh đệ Vũ Văn vẫn luôn không tốt, vô cùng oán hận Vũ Văn Trí Cập, Vũ Văn Thành Đô là bất đắc dĩ mới đầu nhập vào Vũ Văn Thuật, hiện nay y đã ngẩng cao đầu rồi, đương nhiên sẽ không tiếp tục tự hạ thấp giá trị của mình nữa, cam tâm làm con nuôi Thái Bảo của người khác, y sở dĩ vẫn coi như là người của Vũ Văn Thuật, hoàn toàn là xuất phát từ một loại tâm lý báo ân.

Trương Huyễn chính là hiểu điểm này, cho nên hắn mới nguyện ý kết giao với Vũ Văn Thành Đô.

- Không nhắc tới những việc không vui này nữa, ta nhớ là Thành Đô huynh không phải đang ở Giang Hoài theo Ngư đại tướng quân diệt loạn phỉ sao? Sao lại xuất hiện ở trong đội thuyền, hay là Thành Đô huynh thăng chức rồi?

Vũ Văn Thành Đô cười khổ một tiếng, lắc đầu:

- Đâu có thăng chức, bởi vì bất lực trong việc diệt phỉ, Ngư đại tướng quân đã bị bắt giam tra xét, ta đặc biệt đến tìm Vũ Văn đại tướng quân cầu tình, xem có thể giúp đỡ Ngư đại tướng quân hay không.

Trương Huyễn nghe nói Ngư Câu La đã bị bắt giam, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi:

- Ta nghĩ hẳn không phải là do bất lực trong việc diệt phỉ mà bị bắt giam! Hẳn là có duyên cớ khác, đúng không?

Vũ Văn Thành Đô thở dài:

- Bây giờ có rất nhiều lời đồn, có người nói là bởi vì mắt Ngư đại tướng có trọng đồng, là tướng tạo phản, bị thánh thượng nghi kỵ, cũng có người nói là bị án của Lý tướng quân liên lụy, quan hệ giữa Ngư tướng quân và Thổ Vạn Tự vô cùng tốt, nhưng Thổ Vạn Tự là người của Lý tướng quân, Thổ Vạn Tự đã bị giết, Ngư tướng quân đến cuối cùng cũng không thoát được, nhưng chúng ta quả thật là bất lực trong việc diệt phỉ, đánh trận nào bại trận đó, tổn binh hao tướng, thánh thượng vô cùng tức giận, ta cảm thấy có khả năng là việc này hơn.

- Đỗ Phục Uy lợi hại đến vậy sao?’

Trương Huyễn nghĩ đến Dương Quảng có ý để mình đến Giang Hoài, hắn không khỏi quan tâm hỏi.

- Cũng không phải Đỗ Phục Uy lợi hại, căn bản là chúng ta không giỏi về thủy chiến, không giấu gì hiền đệ, ta ở Giang Hoài hai năm, chưa từng thấy qua Đỗ Phục Uy, bọn chúng căn bản không lên bờ, chèo thuyền nhỏ xuất quỷ nhập thần trong mạng lưới sông ngòi, bắt lấy thời cơ đánh lén, hoặc là đốt đại doanh, một khi bị đuổi, lập tức lẻn vào giữa sông lẩn trốn, khiến chúng ta mệt mỏi trong việc đối phó.

Đây chính là du kích chiến điển hình, lợi dụng địa hình sông ngòi đọ sức với quân Tùy, khó trách Ngư Câu La đánh trận nào bại trận đó, nếu như là mình thì sao?

Trương Huyễn không dám tưởng tượng, nếu hắn đối mặt với Đỗ Phục Uy, sẽ như thế nào?

Vũ Văn Thành Đô nhìn hắn, lại hỏi:

- Nghe nói hiền đệ đã diệt xong loạn phỉ ở quận Lang Gia, diệt cả Tôn Tuyên Nhã và Vương Bạc, lần này là đến báo cáo công tác hả?

Trương Huyễn cười khổ nói:

- Quả thật là đến báo cáo công tác, có điều nghe ngữ khí của thánh thượng, dường như muốn để ta đến Giang Hoài diệt phỉ.

Sắc mặt của Vũ Văn Thành Đô nhất thời trở nên nghiêm túc hẳn, y nhìn hai bên, thấp giọng nói:

- Bất kể như thế nào hiền đệ đừng đến Giang Hoài, đại Tùy chúng ta đã không còn thủy quân, căn bản là tiêu diệt không nổi Đỗ Phục Uy, mà Đỗ Phục Uy có quan hệ trong triều đình, đệ hiểu không?

Trương Huyễn chợt nhớ đến lúc Anh Hùng Hội, Đỗ Phục Uy cũng có xuất hiện, thân là thủ lĩnh loạn phỉ mà không bị triều đình truy bắt, Trương Huyễn vẫn luôn hoài nghi trong triều đình có người thầm bao che Đỗ Phục Uy, Vũ Văn Thành Đô vừa nói, y cũng cho rằng có chuyện như vậy.

- Không biết là ai thầm chiếu cố gã?

Trương Huyễn lại hỏi.

Vũ Văn Thành Đô cười lạnh:

- Trọng thần đại Tùy đều có thế lực địa phương, ai ở phía nam. Hiền đệ không nghĩ ra sao?

Trương Huyễn yên lặng gật đầu, hắn biết là ai rồi, khó trách Vương Thế Sung bị điều khỏi Giang Hoài, đây là một vũng nước sâu đây!

Đúng lúc này, trên đường bỗng truyền đến tiếng người hoảng sợ hô to:

- Xảy ra chuyện lớn rồi, đội thuyền của thiên tử cháy rồi.

Trong tửu lâu nhất thời hỗn loạn, khách nhân bên trong đa phần đều là quân sĩ Kiêu Quả, hộ vệ đội thuyền thiên tử, nếu như đội thuyền xảy ra chuyện gì, bọn họ đều phải chịu trách nhiệm.

Đám binh sĩ đều tông cửa xông ra, chạy vội ra ngoài thành, chưởng quỹ gấp đến độ dậm chân:

- Các ngươi trả xong tiền rượu rồi hẵng đi chứ!

Trương Huyễn và Vũ Văn Thành Đô dù sao cũng là đại tướng quân đội, biết cách giữ bình tĩnh. Bọn họ nhìn nhau, đều rất kinh ngạc, hơn mười vạn đại quân hộ vệ thuyền rồng của thiên tử, vậy mà thuyền rồng cháy rồi, là không cẩn thận bị cháy, hay là bị người khác tập kích??

Lúc này Trương Huyễn chợt nhớ đến vị đại hán thử cung kia, y trộm đi nhiều yêu bài của binh sĩ như vậy, lẽ nào có liên quan với việc thuyền rồng cháy?

Trương Huyễn vội vàng nói với Vũ Văn Thành Đô:

- Ta phải đi xem thử, Thành Đô huynh cũng cùng đi chứ?

Vũ Văn Thành Đô gật đầu:

- Đi xem đi!

Trương Huyễn lấy ra một đĩnh vàng để ở trên bàn, dẫn theo đám thân binh ra khỏi tửu lâu, Vũ Văn Thành Đô không dẫn theo thân binh, chỉ đi một mình, y cũng xoay người lên ngựa, theo đoàn người Trương Huyễn chạy ra ngoài thành.

Ra khỏi huyện thành Trần Lưu, chỉ thấy xa xa khỏi lửa dày đặc, chính là thuyền rồng của thiên tử cháy, chỉ thấy vô số binh sĩ cưỡi ngựa phóng đến kênh Thông Tế, trên quan đạo vô cùng hỗn loạn.

- Là thuyền của hoàng hậu bị đốt.

Vũ Văn Thành Đô bình tĩnh nói.

- Đi xem thử!

Mọi người thúc chiến mã, chạy nhanh về kênh Thông Tế...

Hai chiếc thuyền lớn bị cháy quả thật là thuyền của hoàng hậu, nhưng không phải là thuyền chính, mà là hai con thuyền phụ của hoàng hậu, con thuyền chở đầy cung nữ và thái giám, lúc này kênh Thông Tế đã trở nên hỗn loạn, hai chiếc thuyền bị cháy đã được kéo qua một bên, lửa lớn đã bị dập tắt, nhưng trong thuyền vẫn còn khói dày dặc, vô số cung nữ và thái giám trong lúc hoảng loạn đã nhảy xuống sông, liều mạng giãy dụa cầu cứu ở trong nước, những chiếc thuyền đi tới đi lui cứu viện thái giám và cung nữ rơi xuống nước.

Trên thuyền rồng của thiên tử, Dương Quảng đứng ở đuôi thuyền nhìn cảnh tượng này, sắc mặt y xanh mét, không nói lời nào, vài cung nữ đỡ Tiêu hoàng hậu, Tiêu hoàng hậu không ngừng gạt lệ, âm thầm khẩn cầu trời cao phù hộ những cung nữ đáng thương này.

Lúc này, Hữu đồn vệ đại tướng quân Trương Cẩn vội vàng lên trước, khom người nói:

- Tham kiến bệ hạ!

- Tra ra được nguyên nhân vụ cháy chưa?

Dương Quảng lạnh lùng hỏi.

- Bệ hạ, nguyên nhân cháy đã tra ra, là có người phóng hỏa ở khoang hành lý, hiện trường còn phát hiện dao đánh lửa và đá lửa, nhưng rốt cuộc là ai phóng hỏa, tạm thời vẫn chưa biết.

Dương Quảng hừ lạnh:

- Có phải là muốn trẫm cũng bị đốt chết, mới biết là ai phóng hỏa không!

Những lời này rất nặng, Trương Cẩn sợ tới vội vàng quỳ xuống:

- Bệ hạ, hai chiếc thuyền này đều đậu gần bờ, mà nơi cháy cách nhau rất xa, cho thấy rằng không phải là một người làm, vi thần đoán là không phải người ở bên trong phóng hỏa, có lẽ là có người lén lên thuyền, vả lại vi thần phát hiện có một lỗ hổng, gần hai chiếc thuyền không có an bài binh sĩ tuần tra trinh sát.

Dương Quảng giận tím mặt:

- Ai là chủ tướng đương trực?

- Là... Vũ Văn Trí Cập tướng quân!

- Gọi gã đến gặp trẫm!

Không bao lâu, Vũ Văn Trí Cập kinh hồn táng đảm đến trước mặt Dương Quảng, quỳ xuống thi lễ:

- Vi thần tham kiến bệ hạ!

- Trẫm hỏi ngươi, tại sao không an bài binh sĩ tuần tra trinh sát ở bên thuyền?

Dương Quảng tức giận hỏi gã.

Trên trán của Vũ Văn Trí Cập đã rịn mồ hôi, trong lòng gã đương nhiên biết nguyên nhân. Là bởi vì gã đã cho đại bộ phận binh sĩ vào thành, kết quả là nhân thủ không đủ, gã chỉ an bài tuần tra ở bên cạnh những thuyền quan trọng, loại thuyền chở cung nữ thái giám không quan trọng, gã liền không an bài, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện rồi.

- Vi thần rõ ràng đã an bài binh sĩ tuần tra, không biết vì sao bọn chúng tự ý rời khỏi nơi thủ hộ, vi thần lập tức tra xét trách nhiệm của chúng, nghiêm trị không tha!

Trương Cẩn ở bên cạnh cười lạnh:

- Vũ Văn tướng quân, 5000 người của ngươi có 4000 người nghỉ, chỉ còn lại 1000 người tuần tra, ta không biết là ngươi an bài cái kiểu gì nữa?

Một lời của Trương Cẩn đã vạch trần lời nói dối của Vũ Văn Trí Cập, Vũ Văn Trí Cập trợn mắt líu lưỡi, gã không biết phải trả lời thế nào.

Dương Quảng căm hận nhìn gã một cái, cái tên Vũ Văn Trí Cập này khiến y quá thất vọng, ngu xuẩn vô năng, còn trốn tránh trách nhiệm lừa gạt mình, Dương Quảng lắc đầu:

- Mặc kệ là nhân thủ không đủ, hay là binh sĩ tự ý rời khỏi nơi thủ hộ, trẫm đường đường là thiên tử, sẽ không truy cứu trách nhiệm của một tên lính quèn, Vũ Văn Trí Cập, ngươi khiến trẫm quá thất vọng rồi, nếu ngươi không xứng với chức vị này, chức Hổ Bí Lang Tướng này ngươi cũng không cần làm nữa.

Một câu nói của Dương Quảng liền cắt đi chức quan của Vũ Văn Trí Cập.

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, vẻ mặt của Vũ Văn Trí Cập như sắp khóc, chậm chạp lui xuống, Dương Quảng lại lạnh lùng nói với Trương Cẩn:

- Việc này trẫm giao cho ngươi đi điều tra, ngươi phải tra cho rõ cho trẫm, rất cuộc là ai phóng hỏa, nếu việc này tra không ra, tất cả mọi người cũng khỏi cần hồi kinh!

Bình Luận (0)
Comment