Lửa trên hai chiếc thuyền lớn đã được dập tắt, phần đuôi gần như bị thiêu rụi, lộ ra một bộ xương rồng đen đúa xấu xí, mấy trăm đại thần ở trên bờ chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận về trận hỏa hoạn ly kỳ này, bên bờ sông đặt những thi thể được chiếu lau bao lấy, trận hỏa hoạn này đã chết 5 cung nữ và 3 thái giám, nhưng không phải là chết cháy, mà là sau khi hốt hoảng nhảy xuống sông bất hạnh chết đuối.
Một con thuyền nhỏ chậm rãi cập bờ, Trương Cẩn sắc mặt ngưng trọng lên bờ, y vừa rồi tìm kiếm manh mối trên chiếc thuyền lớn bị cháy, nhưng không thu hoạch được gì, thánh thượng ra lệnh y phá án trong vòng 3 ngày, nhưng một chút đầu mối y cũng không có, làm sao mà phá vụ án này.
- Đại tướng quân!
Bùi Củ tiến lên thân thiết hỏi han:
- Tìm được manh mối gì chưa?
Trương Cẩn hiện tại rất chán ghét quan viên đến hỏi này hỏi nọ, nhưng y lại không dám đắc tội Bùi Củ, Trương Cẩn cười khổ:
- Tất cả manh mối đều bị thiêu rụi, hai chiếc thuyền đều bị đốt cùng một vị trí, chỉ có thể thấy rõ là có người phóng hỏa, những gì còn lại thì không biết.
- Đại tướng quân có đi hỏi qua cung nữ hoặc thái giám chưa? Xem họ có phát hiện gì không?
- Hoàng hậu nương nương không cho phép, nói họ đang hoảng sợ, không cho phép ta đi quấy rầy họ thêm nữa.
- Hay là điều tra động cơ.
Bùi Củ lại nói:
- Nếu là có người phóng hỏa, vậy bọn họ vì sao lại chọn hai con thuyền này, hai con thuyền này có điểm nào đặc biệt? Tra xem bọn họ có mục đích gì? Có lẽ có thể tìm được manh mối.
Trong lòng Trương Cẩn thầm cười khổ, kỳ thật y rất rõ người phóng hỏa vì sao lại chọn hai con thuyền này, bởi vì đằng trước hai con thuyền này chính là thuyền của hoàng hậu, trước đó nữa là thuyền rồng của thiên tử, đây là hai con thuyền lớn cách thuyền rồng của thiên tử gần nhất mà lại không có binh sĩ thủ hộ, mục đích của đối phương hẳn là thuyền rồng của thiên tử.
Nhưng Trương Cẩn không muốn nói tiếp với Bùi Củ, y chắp tay:
- Đa tạ Bùi công nhắc nhở, ta sẽ tiếp tục điều tra kĩ lưỡng, xin cáo từ trước.
Trương Cẩn nhanh bước về đại doanh của mình, y tuy là đại tướng quân, nhưng y lại không có đi thuyền, mà ở chung với đám binh sĩ Hữu Đồn Vệ. Đây là điểm khiến lòng Trương Cẩn cảm thấy có chút bất mãn. Hữu Đồn Vệ bọn họ chịu trách nhiệm cảnh giới ngoại vi, mà cảnh giới nội bộ là do Tả Đồn Vệ phụ trách, cuối cùng xảy ra chuyện, thánh thượng không để đại tướng quân Tả Đồn Vệ Vân Định Hưng điều tra, mà lại giao nhiệm vụ cho mình.
Vừa đến cửa đại doanh, lại nghe thấy sau lưng có người gọi y:
- Đại tướng quân xin dừng bước!
- Ta không biết gì cả!
Trương Cẩn cuối cùng nhịn không nổi nữa nổi giận, trong lòng y bực bội vô cùng, quay đầu lại tức giận nhìn đối phương. Đối phương lại là một vị tướng lĩnh trẻ tuổi, vô cùng quen mắt. Trương Cẩn lập tức nhớ ra:
- Thì ra là Trương tướng quân, đã lâu không gặp rồi.
Trương Huyễn tiến lên trước thi lễ:
- Ty chức không định quấy rầy đại tướng quân, nhưng có lẽ ty chức có chút manh mối.
- A!
Trương Cẩn lập tức tỏ ra mừng rỡ, trên mặt đong đầy ý cười. Nhiệt tình lôi kéo cánh tay của Trương Huyễn:
- Nào! Nào! Nào! Vào lều lớn của ta ngồi một chút!
Trương Cẩn mời Trương Huyễn vào trong lều lớn của y ngồi, lại bảo thân binh dâng lên một chén nước ô mai ướp lạnh. Y gấp đến không nhịn nổi hỏi ngay:
- Trương tướng quân có manh mối gì?
- Ta muốn hỏi đại tướng quân trước, liên quan đến vụ hỏa hoạn, trước mắt đã tra ra được manh mối gì rồi?
- Còn có thể có manh mối gì, chỉ biết là có người phóng hỏa, nhưng người phóng hỏa là ai, động cơ là gì? Đều không biết, càng muốn lấy mạng hơn là thánh thượng chỉ cho ta thời gian 3 ngày, bảo ta phải làm sao mà tra ra đây?
Nói xong, Trương Cẩn lòng đầy chờ mong nhìn Trương Huyễn, y hy vọng Trương Huyễn có thể cho mình một manh mối hữu dụng, đừng để mình mừng hụt.
Trương Huyễn trầm ngâm chốc lát nói:
- Hôm nay ta gặp phải một sự tình rất kỳ quái.
Trương Huyễn liền đem chuyện phát sinh vào hôm nay ở gần cửa nam thành huyện Trần Lưu thuật lại, cuối cùng nói:
- Ta không rõ bọn chúng trộm yêu bài của binh sĩ làm gì, lúc phát sinh đại hỏa, phản ứng đầu tiên của ta đó là lửa là do bọn chúng phóng, nhưng lại cảm thấy thời gian có phần không đúng, nhưng gì dù đi nữa chuyện này rất kỳ quái, có thể có chút liên quan với việc thuyền lớn bị cháy.
Trương Cẩn cũng trầm mặc, y biết bình thường binh sĩ Kiêu Quả quân không được phép lên thuyền của hậu cung, những người này cho dù lấy được yêu bài cũng không thể lên được thuyền, nhưng vấn đề là ở đây, lúc này không hề có người trông giữ hai con thuyền này, có lẽ bọn chúng chỉ là lợi dụng yêu bài để qua mặt cảnh giới ngoại vi.
Nhưng phương diện thời gian mà Trương Huyễn nói lại không hợp lý, tuy nhiên hiện tại Trương Cẩn là nước tới cổ rồi, y căn bản không có chút manh mối nào, chỉ cần có chút manh mối y cũng sẽ không bỏ qua, thậm chí y chỉ cần có một người có thể thế tội, để y có thể giao phó với thánh thượng.
- Xin hỏi Trương tướng quân cây thiết cung đó ở đâu?
Trương Huyễn đi đến cửa lều vẫy tay một cái, một thân binh khiêng cây thiết cung đó chạy đến, từ từ đặt xuống đất.
- Đây là cung gì?
Trương Cẩn cười cầm cây thiết cung hình thể cực đại này lên, y dùng lực kéo cung, nhưng chỉ kéo được một nửa, Trương Cẩn lắc đầu cười nói với Trương Huyễn:
- Đây là một cây cung đặc chế, ít nhất phải có lực cỡ ba thạch mới có thể kéo nổi, nhưng gia công không tinh tế, cũng không thực dụng.
- Vấn đề không phải ở đây.
Trương Huyễn chỉ vào cánh cung:
- Nơi đây có khắc một cái tên, đây mới là điểm mấu chốt của cây cung này.
Trương Cẩn vội vàng lật cây cung lại, chỉ thấy ở trên có khắc 5 chữ nhỏ, ‘Vương Ốc Hùng Khoát Hải’.
- Hùng Khoát Hải?
Trương Cẩn nhướn mày:
- Y là ai?
- Ta nghe ngóng qua, người này là một tên hãn phỉ của Vương Ốc sơn, có sự dũng mãnh mà vạn người cũng không sánh bằng, sử dụng một cây côn đồng nặng 150 cân, hẳn chính là người hôm nay ta gặp được, có điều tại sao y lại tới huyện Trần Lưu, ta cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ có lẽ y cũng ở gần đây, thừa cơ lẫn vào trong quân, người phóng hỏa dù không phải y, nhưng có lẽ y cũng là người biết chuyện.
- Nhưng ta phải làm sao mới có thể tìm được y?
Trương Cẩn vẫn mù mờ.
Ngữ khí của Trương Huyễn trở nên cung kính, hắn cười nói:
- Người này ty chức có thể giúp đại tướng quân tìm, nhưng đại tướng quân cần cho ty chức lệnh bài tiến nhập quân doanh.
Trương Cẩn lấy từ trên bàn một lệnh tiễn đưa cho Trương Huyễn:
- Bằng chi lệnh tiễn này, có thể tùy ý ra vào đại doanh, tướng quân dùng xong nhất định phải trả lại cho ta.
Trương Huyễn không ngờ Trương Cẩn lại sảng khoái đến vậy, hắn nhận lệnh tiễn rồi thản nhiên nói:
- Ty chức cần nhắc nhở đại tướng quân phải lưu ý, đằng sau án phóng hỏa lần này tuyệt đối không phải đơn giản như vậy đâu.
- Lời này là ý gì?
Trương Cẩn nghi ngờ nhìn Trương Huyễn, y cảm thấy trong lời nói của Trương Huyễn có ngụ ý khác.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Có vài lời ty chức không dám nói lung tung, nhưng cẩn thận một chút sẽ không sai đâu, nếu ty chức là đại tướng quân, nhất định sẽ triệt để lục soát thuyền rồng của thiên tử trước, đương nhiên, đây chỉ là lời nhắc nhở, đại tướng quân xin tự mình cân nhắc, ty chức cáo từ trước, có tin tức ty chức sẽ lập tức thông báo cho đại tướng quân.
Trương Huyễn thi lễ xong liền xoay người rời đi, Trương Cẩn đi đến bên cửa lều, chăm chú nhìn bóng lưng Trương Huyễn đi xa dần, y vẫn đang suy ngẫm câu nói lúc nãy của Trương Huyễn, vì sao nhất định phải triệt để lục soát thuyền rồng của thiên tử?
- Chẳng lẽ là...
Trương Cẩn bỗng nhiên tỉnh ngộ, y đã hiểu ý tứ của Trương Huyễn, lập tức ra lệnh:
- Tới thuyền rồng của thiên tử.
~~~~ . .
Bốn phía thuyền rồng thiên tử đều cảnh giới nghiêm ngặt, hơn 2000 trú binh đóng ở hai bên thuyền rồng, đám binh sĩ như lâm đại địch, ngay cả một con chim nhỏ cũng đừng hòng bay được lên thuyền.
Hôm nay tâm trạng của Dương Quảng không tốt, lại có người dám phá hoại đội thuyền rồng của y, mà còn là con thuyền chỉ cách thuyền rồng của y bằng con thuyền của hoàng hậu, chỉ cách có mấy trăm bước, nếu như gió sông lớn hơn chút nữa, lửa thậm chí sẽ cháy đến thuyền rồng của y, đây không phải là muốn mưu hại mình sao?
Vào đêm, Dương Quảng rầu rĩ không vui ngồi bên cạnh Tiêu hoàng hậu, tối nay y cũng không còn tâm tình để xử lý chính vụ, chỉ muốn trò chuyện với thê tử, giải trừ lo sợ trong lòng nàng.
Tiêu hoàng hậu tận mắt thấy trong đám cháy cung nữ kêu khóc nhảy xuống thuyền, tận mắt nhìn thấy thị vệ vớt những cung nữ chết đuối lên thuyền, khiến Tiêu hoàng hậu rất kinh hãi, nàng ngồi ở góc khoang thuyền, thỉnh thoảng dùng khăn lụa gạt lệ.
Một tiếng kẻng trong trẻo vang lên, chỉ thấy mấy chục vũ cơ Vân Quán mặc những bộ quần áo đẹp đẽ tiến vào, nhảy múa trong đại sảnh kim bích huy hoàng, hai bên đàn sáo nghe rất vui tai. Dương Quảng an ủi Tiêu hoàng hậu mấy câu, Tiêu hoàng hậu gượng gạo từ tâm trạng tồi tệ phấn chấn trở lại.
Đúng lúc này, ngoài đại sảnh truyền đến tiếng người hô hoán:
- Ta muốn gặp thánh thượng, thuyền rồng không an toàn, thánh thượng nhất định phải rời đi!
Dương Quảng ngẩn người, y nghe ra đây là giọng của đại tướng quân Trương Cẩn, nhưng lời này của Trương Cẩn là ý gì?
- Dừng lại!
Y hô một tiếng, đám vũ cơ trong điện đều ngừng khiêu vũ.
Bỗng nhiên, trong đám vũ cơ hàn quang chợt lóe lên, chỉ thấy một thanh chủy thủ màu lam óng ánh xuất hiện trong tay một vũ cơ, chỉ nghe ả khẽ quát một tiếng, nhảy lên, ập về phía Dương Quảng.
Thế đánh tới của ả cực nhanh, lúc cách Dương Quảng còn mấy chục bước, chủy thủ phóng ra, bay về phía Dương Quảng, trong nháy mắt chủy thủ liền bay đến trước mắt Dương Quảng, gần như tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm sợ đến ngây người.
Vào đúng thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tên thị vệ thiếp thân võ công cao cường đã kịp phản ứng đầu tiên, y biết rút kiếm đã không còn kịp, liền thuận tay ném một tên thái giám qua, thân thể của tiểu thái giám vừa lúc ngăn trước Dương Quảng, chủy thủ đâm vào lưng của tiểu thái giám, tiểu thái giám hét thảm một tiếng, mất mạng ngay.
Thiếp thân thị vệ nhảy lên, đá bay thích khách vũ cơ, lớn tiếng quát đám người xung quanh:
- Còn không bắt thích khách!
Thị vệ hai bên lúc này mới kịp phản ứng, hét lớn xông lên, trong đại sảnh vang lên những tiếng kêu kinh hãi, hơn mười thị vệ bảo hộ xung quanh Dương Quảng đã sợ đến mặt mày tái nhợt và Tiêu hoàng hậu hoa dung thất sắc, mười mấy tên thị vệ thì vây giết đám thích khách vũ cơ.
Thích khách vũ cơ bị thiếp thân thị vệ của Dương Quảng ép đến góc thuyền, đã không còn đường lui, ả cười thảm, nếu chậm thêm chút nữa, ả đã múa đến bên cạnh tên hôn quân này rồi, hôn quân tất phải chết không nghi ngờ gì, đáng tiếc lại thất bại trong gang tấc, ả lập tức rút ra một thanh chủy thủ khác có tẩm thuốc độc, đâm vào lồng ngực của mình.