Thiên tử gặp chuyện bất kể có thành công hay không đều là một chuyện lớn động trời, gần như cả nhánh quân đội đều được huy động, hơn mười vạn đại quân rơi vào trạng thái khẩn trương chuẩn bị chiến đấu, tất cả đại thần và hoàng tộc đều không được rời thuyền, trước mỗi một chiếc thuyền lớn đều có binh lính canh gác, trên thuyền lớn nghị luận sôi nổi, đều không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào?
Trên thuyền rồng thiên tử vô cùng hỗn loạn, hơn vạn binh lính và trăm chiếc thuyền nhỏ vây quanh thuyền rồng, thái giám và cung nữ xếp thành hàng rời thuyền, từng người một phải chịu tra hỏi, mấy trăm thị vệ bắt đầu cẩn thận tra xét trên thuyền rồng, bất kỳ ngóc ngách nào cũng không bỏ qua, thậm chí ngay cả khe hở của sàn tàu cũng phải tra xét.
Nhưng trừ thích khách vũ cơ đã tự sát ra, thì tìm không ra những thích khách đồng lõa khác, từng chiếc thuyền nhỏ tuần tra qua lại trên mặt sông, đám binh sĩ cầm bó đuốc, trên mặt sông tìm kiếm thích khách đồng lõa có khả năng đang trốn trong dòng sông.
Thiên tử Dương Quảng và Tiêu hoàng hậu đã chuyển đến trong quân doanh trên bờ, trong một lều lớn, sắc mặt của Dương Quảng vô cùng khó coi, khoanh tay đứng trong lều, xanh mặt nghe đại tướng quân Trương Cẩn báo cáo.
- Vi thần được sự nhắc nhở của Trương Huyễn tướng quân, mới ý thức được mục tiêu thực sự của thích khách là thánh thượng, bọn họ phóng hỏa thuyền của cung nữ chỉ là để thay đổi sự chú ý của đám thị vệ trên bờ, ả thích khách vũ cơ này nhất định đã cải trang thành cung nữ phóng hỏa, sau đó nhảy vào trong dòng nước, nhân lúc sự chú ý của mọi người bị thu hút liền lén trèo lên thuyền lớn của thánh thượng.
- Đây là Trương Huyễn nhắc nhở ngươi?
Dương Quảng lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy, hắn kiến nghị ty chức tốt nhất là nên cẩn thận lục soát thuyền của bệ hạ, ty chức lúc này mới tỉnh ngộ, nhất định là có thích khách ẩn trong thuyền của bệ hạ.
Dương Quảng lập tức phân phó:
- Tuyên Trương Huyễn đến gặp trẫm!
Một tên thái giám lập tức vội vàng đi ra ngoài, lúc này thị vệ phụ trách quản sự vũ cơ trong nội cung đã được dẫn lên, y cũng là một thái giám đã hơn 50 tuổi, lúc này y bị dọa đến kinh hồn táng đảm, đi vào lều lớn liền quỳ sụp xuống:
- Bệ hạ xin... Tha mạng!
Dương Quảng hừ một tiếng, một cước đá y ngã lăn:
- Có thích khách trà trộn vào trong đám vũ cơ, mà ngươi lại không biết?
- Bệ hạ... Lão nô... Lão nô sơ sót.
- Vậy những vũ cơ khác thì sao?
Dương Quảng cả giận nói:
- Lòi ra một người lạ. Bọn họ không cảm thấy kỳ lạ sao?
- Có mấy trăm vũ cơ, đổi đến đổi đi là chuyện thường, ngay cả lão nô cũng không phải là ai cũng biết.
- Hừ! Vậy ngươi có ích gì, lôi ra ngoài đánh tới chết!
Mấy thị vệ như lang như hổ kéo y ra ngoài. Quản sự sợ đến hô to:
- Tha mạng! Bệ hạ tha mạng!
Thanh âm xa dần, Trương Cẩn cũng sợ đến không dám hé răng, thánh thượng rất ít giết nội thị như vậy, hôm nay lại giết một tên đại tổng quản thái giám, đủ thấy sự phẫn nộ của y.
Trương Cẩn vốn muốn báo cáo một chút sự kiện mà Trương Huyễn phát hiện ở Trần Lưu, nhưng bây giờ y lại không dám nhiều lời rồi, việc này trước khi tra ra được kết quả, tuyệt đối không được gây thêm phiền phức, nếu không thánh thượng sẽ càng thêm phẫn nộ.
Dương Quảng liếc nhìn Trương Cẩn một cái, tức giận trong ánh mắt dần kiềm chế lại. Y biết chính là nhờ Trương Cẩn kịp thời cảnh cáo khiến thích khách gấp gáp phát động, nếu không đợi thích khách phát động ngay trước mắt mình, vậy mình cũng hết đường cứu rồi, nói ra thì Trương Cẩn còn có công cứu giá.
- Hôm nay cũng may có đại tướng quân.
Trương Cẩn thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ. Đây là chức trách của ty chức!
Lúc này, một tên thái giám ở ngoài cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Trương tướng quân đến rồi.
- Tuyên hắn vào!
Lát sau, Trương Huyễn được thái giám dẫn vào lều lớn, hắn vội vàng quỳ một gối xuống thi lễ:
- Vi thần tham kiến bệ hạ!
- Trương tướng quân miễn lễ bình thân.
- Tạ ơn bệ hạ!
Trương Huyễn chắp tay đứng lên.
Dương Quảng chậm rãi nói:
- Chuyện xảy ra đêm nay ắt hẳn ngươi cũng nghe nói rồi, trẫm nghe Đại tướng quân nói, ngươi nhắc nhở y phải chú ý thích khách, trẫm muốn biết, ngươi làm sao nghĩ đến sẽ có thích khách lên thuyền?
- Bệ hạ, vi thần chỉ suy đoán theo lẽ thường, hai chiếc thuyền đi theo vô cớ cháy, mà còn phát sinh hỗn loạn, an toàn sẽ xuất hiện lỗ hổng, vi thần cho rằng, cho dù không có thích khách, thì cũng nên nâng cao cảnh giác, tốt nhất là thánh thượng rời đến thuyền khác, nhưng vi thần không thấy biện pháp an toàn này được thực thi, bệ hạ vẫn ở trên thuyền cũ, cho nên vi thần liền nhắc nhở đại tướng quân.
Dương Quảng gật đầu:
- Trương tướng quân suy xét vấn đề quả thật rất chu toàn, vậy Trương tướng quân cho rằng, lần ám sát này là ngẫu nhiên phát sinh, hay là có chủ mưu? Trẫm muốn nghe thử cách nhìn của ngươi.
Trương Huyễn hơi trầm ngâm một lát nói:
- Hồi bẩm bệ hạ, vi thần chỉ có thể từ một vài dấu vết để nói lên cách nhìn của mình, chưa hẳn là chân tướng, mong bệ hạ minh giám!
- Ngươi nói là được, trong lòng trẫm tự có tính toán.
Dương Quảng ngồi xuống, Trương Huyễn lại có thể đoán được có thể phát sinh vụ ám sát, điều này khiến cho y phải nhìn Trương Huyễn với cặp mắt khác, cũng có hứng thú với phỏng đoán của hắn, y muốn nghe thử xem Trương Huyễn có cái nhìn thế nào đối với lần ám sát này.
- Bệ hạ, thần vốn cho rằng binh sĩ vào trong thành để uống rượu vui chơi, bị người khác trộm mất yêu bài, sau đó thích khách dùng yêu bài trà trộn vào thuyền lớn, sau đó lại nghĩ, căn bản là không thể, bởi vì thuyền của hậu cung tuyệt đối không cho phép Kiêu Quả quân lên thuyền, lấy yêu bài cũng là vô dụng, mà nếu như không có kế sách chu toàn, tuyệt đối sẽ không tìm ra được lỗ hổng trong vũ cơ này, cho nên vi thần cho rằng, thích khách từ lâu đã lấy thân phận vũ cơ trà trộn vào trong cung, vẫn luôn chờ đợi thời cơ, đây hẳn là mưu đồ đã lâu.
Dương Quảng gật đầu, lại hỏi:
- Vậy Trương tướng quân cho rằng là người nào lên kế hoạch ám sát lần này?
- Bệ hạ, lần ám sát này nhất định có người đứng sau, vi thần cho rằng, chuyện này có liên quan với việc đông chinh Ngõa Cương thất bại.
- Ý của tướng quân là, do quân Ngõa Cương gây ra?
- Không! Không!
Trương Huyễn vội vàng nói:
- Quân Ngõa Cương bất quá là một nhánh loạn phỉ, vẫn chưa có năng lực lớn như vậy, mấu chốt là thế lực khống chế sau lưng quân Ngõa Cương, vi thần trong lúc thẩm vấn Tôn Tuyên Nhã đã nhận được một tình báo, người của Bột Hải Hội từng đến tìm Tôn Tuyên Nhã, yêu cầu gã phối hợp với quân Ngõa Cương đông chinh, nếu bệ hạ không tin, có thể thẩm vấn lại tên thủ lĩnh loạn phỉ này.
Tôn Tuyên Nhã đã bị Dương Quảng hạ chỉ lưu đày đến Liêu Đông, cũng không cách nào thẩm vấn lại, nhưng Dương Quảng lại rất khiếp sợ, thì ra sau lưng của quân Ngõa Cương là Bột Hải Hội, nếu là Bột Hải Hội bày ra lần ám sát này, vậy thì liền dễ hiểu rồi, Cao thị Bắc Tề không phải là thiện nhất trong chính biến cung đình hay sao?
Tin tức ngoài ý muốn này khiến lòng Dương Quảng có chút lo lắng, y phất tay với Trương Huyễn:
- Trương tướng quân lui xuống trước đi! Đại tướng quân cũng lui xuống đi, trẫm hơi mệt rồi.
- Thần cáo lui!
Hai người chậm rãi rời khỏi lều lớn, đi ra khỏi lều lớn, Trương Cẩn lắc đầu, nói bóng gió với Trương Huyễn:
- Trương tướng quân không nên nhắc chuyện Bột Hải Hội, Hà Bắc sắp lâm vào rối loạn rồi, ôi...
Trương Cẩn thở dài, xoay người rời đi, Trương Huyễn lại không hề cảm thấy không ổn, hắn nói cả buổi trời với Dương Quảng, chính là muốn kéo vụ ám sát Dương Quảng lên thân Bột Hải Hội, chỉ cần có tia hy vọng có thể để hắn lưu lại được Thanh Châu, hắn đều tuyệt không bỏ qua.
Trong lều lớn, Dương Quảng nhìn chằm chằm đỉnh lều, hai mắt từ từ híp lại thành một đường, trong mắt lóe ra sát khí.
~~~~ .
Trương Huyễn cũng không trở về thuyền của mình, mà nhanh bước đến trước một lều lớn của Kiêu Quả quân, đây là nơi đám thân binh của hắn tạm trú, tổng cộng là 3 lều lớn, tuy rằng phát sinh vụ ám sát, khiến cho trên dưới Kiêu Quả quân tiến vào trạng thái đề phòng cao độ, nhưng bọn họ không thuộc về Kiêu Quả quân, nên không hề chịu sự hạn chế đề phòng cao độ.
Trương Huyễn vừa bước vào lều lớn, một tên thân binh nhanh chóng đi ra, thấp giọng nói:
- Tướng quân, chúng ta bắt được một tên.
Trương Huyễn mừng rỡ:
- Người đang ở đâu?
- Ở ngoài quân doanh!
Vài huynh đệ đang tạm giam gã.
- Đi xem một chút!
Trương Huyễn lập tức dắt ngựa ra ngoài quân doanh, hắn có lệnh tiễn thông hành do Trương Cẩn đưa cho, có thể tự do ra vào quân doanh.
Trương Huyễn hoài nghi tên đại hán thi cung đó sau khi trộm đi không ít yêu bài, rất có khả năng trà trộn vào quân doanh, nhưng một khi Kiêu Quả quân tiến vào trạng thái cảnh giới cao độ, bọn chúng rất khó ở lại, nhất định sẽ trốn khỏi quân doanh, Trương Huyễn liền an bài đám thân binh của mình mai phục ngoài đại doanh Kiêu Quả. Đương nhiên, hắn chỉ là ôm cây đợi thỏ, chỉ có một tia hy vọng, nhưng không ngờ đám thân binh không khiến hắn thất vọng, thật sự bắt được một tên.
Trương Huyễn theo đám thân binh đến một gian nhà trống cách quân doanh không xa, chủ nhân căn nhà dân này đã không biết đi đâu, căn nhà dân này liền trở thành nơi dừng chân tạm thời của đám thân binh.
Trong sân mười mấy thân binh tụ tập, nhìn thấy Trương Huyễn tiến vào, mọi người đều tiến lên hành lễ, Trương Huyễn cười hỏi:
- Con thỏ mà các ngươi bắt được đang ở đâu?
- Khởi bẩm tướng quân, đang ở trong phòng.
Trương Huyễn đi vào căn phòng, chỉ thấy gần tường có một binh sĩ mặc khôi giáp của Kiêu Quả quân, hai tay bị trói sau lưng, chân cũng bị trói lại, trên đầu trùm một tấm vải bố.
- Kéo vải bố ra!
Một tên thân binh tiến lên kéo tấm vải bố trên đầu kẻ đó, lộ ra một khuôn mặt trẻ tuổi, xem ra không quá 16, 17 tuổi, còn là một thiếu niên, trong mắt y tràn ngập sợ hãi, không dám đối diện với Trương Huyễn, cuống quít cúi đầu.
Thân binh ở bên cạnh cười nói:
- Tên này không biết chữ, trên yêu bài của y có tên, nhưng y lại không biết, cũng tức là nói y không biết bản thân mình là ai, cũng không biết nên vào quân doanh nào? Kết quả là lén chuồn ra theo hàng rào quân doanh, vừa hay bị chúng ta tóm được.
- Ngươi tên gì?
Trương Huyễn lạnh lùng hỏi.
- Tiểu nhân... Tên Kim Cẩu Nhi.
Thiếu niên rụt rè đáp.
Trương Huyễn cười nhạt, trên đường hắn luôn nghĩ đến các loại khổ hình thẩm vấn, nhưng bây giờ hắn phát hiện không cần dùng đến đống khổ hình này.
- Ta muốn biết Hùng Khoát Hải đang ở đâu? Nói ra ta thả ngươi về nhà, nếu không nói, vậy ngươi chính là thích khách tối nay, ngươi biết kết cục của thích khách là gì không? Tru di cửu tộc!