Ngay nơi cách ngoài năm dặm căn nhà dân mà đám binh sĩ của Trương Huyễn chiếm dụng, có một thôn trang rất nhỏ, gọi là thôn Tưởng, chỉ có 20, 30 gia đình, cũng bởi vì đội thuyền rồng của thiên tử quá cảnh, bọn họ bị quan phủ tạm rời đến huyện thành, cả thôn liền trở nên hoang vắng.
Ở đầu đông của thôn có một đại trạch chiếm diện tích khoảng 4 mẫu, đây là một tòa nhà lớn nhất trong thôn, chủ nhân cũng bị bức rời vào huyện thành, nhưng lúc này trong căn nhà khi màn đêm bao phủ, lại loáng thoáng có ngọn đèn chập chờn lúc sáng lúc tối.
Ở trong đại sảnh của chủ nhà, hơn 30 binh sĩ quân Tùy toàn thân mặc bộ khôi giáp ngồi xếp bằng, bọn họ cải trang không khác gì binh sĩ quân Tùy, ngay cả yêu bài cũng giống hệt.
Nhưng nhìn kĩ, bọn họ vẫn có chút điểm bất đồng với binh sĩ quân Tùy, khác về khí chất, trên người bọn họ ít nhiều có một thứ dã tính thô kệch, ít đi một chút tính kỷ luật thu liễm của binh sĩ.
Ở trên cùng của đại sảnh có một nam tử dáng người vạm vỡ, mũi sư tử, mắt chuông đồng, mặt tím, tướng mạo đường đường, chính là đại hán thua trong cuộc thi cung với Trương Huyễn ở huyện Trần Lưu, y tên là Hùng Khoát Hải, chính là hãn phỉ nổi danh của Vương Ốc Sơn, sử dụng một cây côn đồng 150 cân, sức lực vô tận, võ nghệ cao cường, nhưng đáng tiếc y không có tham gia Anh Hùng Hội vào đầu năm, mất đi một lần cơ hội rạng danh.
Mặc dù thế, y vẫn rất nổi danh trong Thập Bát Gia Loạn Phỉ ở vùng Thái Hành Sơn, nhắc tới Vương Ốc Hùng Khoát Hải, không ai không giơ ngón tay cái lên khen, nghĩa khí, can đảm, rất có phong thái nghĩa hiệp.
Mà lúc này, Hùng Khoát Hải đang muốn làm một đại sự, thay bách tính trong thiên dạ diệt trừ tên hôn quân này.
Lúc này Hùng Khoát Hải cũng không biết đã phát sinh ra vụ ám sát vua, y vẫn đang vì chuyện Kiêu Quả vệ quân Tùy bỗng nhiên gia tăng cảnh giới mà phiền não.
- Chúng ta có thể tiếp tục đợi thời cơ, quân Tùy tăng cường cảnh giới có lẽ chỉ là vì trận hỏa hoạn nhỏ bé lần này, không lâu sau sẽ thả lỏng, nhưng chúng ta không được buông lỏng, phải canh chừng thời cơ, một khi thời cơ xuất hiện liền nắm bắt ngay.
Hùng Khoát Hải nói rất dõng dạc, cổ vũ sĩ khí đám thuộc hạ:
- Hôn quân là căn nguyên khiến thiên hạ đại loạn, là đầu sỏ khiến dân chúng lầm than. Chỉ có giết y, dân đen trong thiên hạ mới không bị đám quan phủ sài lang áp bách, chúng ta quyết không để y thuận lợi trở về Lạc Dương.
- Giết chết gã hôn quân này!
Ba mươi mấy thủ hạ cùng vung tay hô to.
- Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi, chúng ta kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa tin tức của các huynh đệ.
Hùng Khoát Hải trấn an thủ hạ, nhanh bước ra đại sảnh:
- Chuyện gì?
Y hỏi một tên thủ hạ đang muốn báo cáo tình hình với y.
- Đại vương, Kim Cẩu Nhi trở về rồi, hình như đã xảy ra chuyện gì?
- Y đang ở đâu?
Thủ hạ chỉ một sương phòng bên cạnh, chỉ thấy hai tên thủ hạ đang dẫn Kim Cẩu Nhi dáng người nhỏ bé đi vào:
- Thuộc hạ có tội!
Kim Cẩu Nhi quỳ trước mặt của Hùng Khoát Hải lớn tiếng khóc lóc.
Hùng Khoát Hải chau mày, không nhịn nổi hỏi:
- Ngươi rốt cuộc đã làm gì? Nói mau!
- Ta... Ta bị quân Tùy bắt được.
Hùng Khoát Hải kinh hãi, lùi về phía sau hai bước, lớn tiếng quát:
- Mau nhìn bên ngoài có quân Tùy bao vây chúng ta không?
- Đại vương, không có quân Tùy bao vây, ta đã dẫn một tướng lĩnh quân Tùy đến, hắn muốn gặp đại vương!
Vẻ mặt Hùng Khoát Hải hoang mang, sao chỉ có một người. Rốt cuộc là ai muốn gặp mình. Lúc này, một binh sĩ dẫn Kim Cẩu Nhi vào đã khiêng một cây cung lớn tiến vào, Hùng Khoát Hải ngẩn người, y đương nhiên nhận ra cây cung này, đây không phải là Thiết Thai Cung mình thua vào tay Trương Huyễn vào hôm nay sao? Lẽ nào là Trương Huyễn đến tìm mình?
Khẩn trương trong lòng y thoáng bình tĩnh lại, lại hỏi:
- Vị tướng Tùy này đang ở đâu?
- Hắn đang ở bên ngoài, hắn nói nếu đại vương nguyện ý gặp hắn, thì ở ngoài cửa bắn một mũi tên, nếu không muốn gặp hắn, thì khỏi để ý.
- Sau đó thì sao?
Hùng Khoát Hải dậm chân vội la lên:
- Con mẹ nó, ngươi nói hết toàn bộ không được hay sao?
- Hắn nói hắn không có ác ý, chỉ là đến cứu mạng đại vương, không còn gì khác...
Hùng Khoát Hải nửa ngày trời không nói năng gì, y quả thật khó có thể lý giải là tại sao Trương Huyễn lại tìm mình, nhưng có một điểm y có thể khẳng định, bọn họ cách đại doanh quân Tùy chỉ có 3 dặm, nếu Trương Huyễn có ác ý, bọn họ đã sớm bị đại quân bao vây chặt chẽ rồi.
- Bắn một mũi tên!
Hùng Khoát Hải quay đầu ra lệnh.
Trong lòng của y tràn ngập hiếu kỳ, rốt cuộc là Trương Huyễn vì sao lại tìm y?
‘Vù ——’ một mũi tên bắn vụt lên trời, phát ra một tiếng rít thật dài.
Lát sau, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, rồi lập tức thả chậm tốc độ, chỉ thấy hai binh sĩ quân Tùy cùng với một tướng lĩnh quân Tùy có dáng người cao ráo xuất hiện trước cửa lớn. Hùng Khoát Hải từ khe cửa nửa mở nhận ra, người đến chính là Trương Huyễn gặp vào ban sáng.
Trương Huyễn giao chiến mã và vũ khí cho binh sĩ ngoài cửa, để bọn họ chờ ở ngoài cửa, Trương Huyễn trực tiếp đẩy cửa đi vào sân, một ánh sáng lạnh lóe lên, mấy chục thanh trường mâu ở trước sau trái phải chĩa thẳng vào hắn.
- Không được vô lễ, lui xuống hết đi!
Hùng Khoát Hải thấy Trương Huyễn đơn thương độc mã tiến vào, có chút khâm phục sự gan dạ của hắn, y tiến lên ôm quyền thi lễ:
- Xin hỏi Trương tướng quân có gì chỉ bảo?
- Đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, có thể đổi nơi khác không?
Hùng Khoát Hải nhìn thật sâu Trương Huyễn, khoát tay:
- Mời!
Y dẫn Trương Huyễn vào sương phòng đầu tiên ở bên phải, hai người ngồi trên chiếu, trên bàn nhỏ có một cây đèn dầu lúc sáng lúc tối, khiến cho ánh sáng trong căn phòng trở nên vô cùng u ám. Hùng Khoát Hải cũng không có ý dâng trà đãi khách, ánh mắt sắc bén của y nhìn chằm chằm Trương Huyễn.
Trương Huyễn cười nhạt:
- Nếu ta đoán không lầm, các ngươi muốn trà trộn vào Kiêu Quả quân, mục đích là thuyền rồng của thiên tử, ta nói không sai chứ!
Tay Hùng Khoát Hải đè chặt trường kiếm bên hông, trong lòng y vừa khiếp sợ, vừa cảnh giác, khiếp sợ là vì sao Trương Huyễn lại biết kế hoạch của bọn họ? Mà cảnh giác lại là, Trương Huyễn sẽ làm sao đối phó bọn họ?
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Ngữ khí của Hùng Khoát Hải bắt đầu trở nên nghiêm nghị.
Trương Huyễn vẫn cười bình thản như cũ, hắn có chuẩn bị mà đến, sao có thể bị vài câu ác ý của đối phương hù dọa, hắn lại tiếp tục nói:
- Các ngươi có thể vẫn chưa biết, một canh giờ trước thiên tử gặp phải thích khách, đương nhiên là ám sát không thành, nhưng lại khơi lên phong ba bão táp, tin chắc là các ngươi đã cảm nhận được rồi.
Hùng Khoát Hải ngây người, đây là tình huống mà y tuyệt không nghĩ đến, lại có người đã đi ám sát tên hôn quân đó, một lúc sau, y có chút tiếc nuối nói:
- Không thành công sao?
Trương Huyễn lạnh lùng nhìn y, đám loạn phỉ này không ai có chút đầu óc chính trị, nếu không phải mình có lòng luyến tiếc một thân võ nghệ của y, tội gì phải chạy tới giúp đỡ y?
Hùng Khoát Hải cũng đã phản ứng lại, y chau mày hỏi:
- Xin hỏi tướng quân, là người phương nào ám sát hoàng đế?
- Trước mắt vẫn chưa biết là người nào làm, có điều nếu quân Tùy bắt được các ngươi, vậy thì Kiêu Quả quân liền có thể giao phó rồi.
Hùng Khoát Hải lập tức nhảy dựng lên:
- Ta muốn giết tên hôn quân đó, nhưng đến nay chúng ta vẫn chưa hành động, vì sao lại vu oan cho chúng ta?
Trương Huyễn cười lạnh:
- Cho nên sự tình rất trùng hợp, có điều ta muốn biết, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hùng Khoát Hải cuối cùng đã hiểu ý của Trương Huyễn, y từ từ ngồi xuống, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin, thì thào:
- Không thể nào! Bọn họ sẽ không hãm hại ta như vậy!
- Nếu ta đoán không sai, là có người xúi giục các ngươi nhân thời cơ khi thiên tử hồi trình ám sát thiên tử, thậm chí nói cho ngươi biết, huyện Trần Lưu là một nơi ám sát lý tưởng, ta không có đoán sai chứ?
Hùng Khoát Hải không nói được câu nào, Trương Huyễn nói không sai chút nào, cuối cùng y đã ý thức được là mình mắc mưu rồi, đối phương muốn lấy mình là người chịu tội thay. Hùng Khoát Hải hận đến hung hăng nện một quyền lên bàn, thấp giọng mắng một câu.
Trương Huyễn nhìn chằm chằm y, hắn có thể cảm nhận được nỗi căm hận trong nội tâm của Hùng Khoát Hải, lát sau, hắn lại bình tĩnh nói:
- Hùng tráng sĩ có thể nói cho ta biết, là ai xui khiến các ngươi ám sát thiên tử không?
Hùng Khoát Hải lắc đầu:
- Cái này ta không thể nói, tuy rằng ta cũng căm hận bọn chúng lường gạt ta, nhưng ta đã từng đáp ứng là tuyệt đối sẽ không khai ra bọn chúng.
- Kỳ thật ngươi không nói ta cũng biết.
Trương Huyễn cười khẽ nói:
- Là Mạnh Nhượng quân Ngõa Cương phái người xui khiến ngươi, ta không đoán sai chứ!!
Hùng Khoát Hải biến sắc, khẽ hừ một tiếng, nhưng không có hé răng, Trương Huyễn nhìn sắc mặt của y liền biết, hắn biết phán đoán của mình không sai.
Hắn vốn chỉ là đoán, Bột Hải Hội tất nhiên sẽ không cam tâm để Ngõa Cương đông chinh thất bại, cho nên khả năng chúng ám sát hoàng đế là lớn nhất, không nghĩ tới quả thật bị mình đoán trúng rồi.
Trương Huyễn lại cười nói:
- Kỳ thực kẻ chủ mưu sau màn thật sự vốn không phải quân Ngõa Cương, mà là Bột Hải Hội, quân Ngõa Cương đã âm thầm đầu phục Bột Hải Hội rồi, vụ ám sát tối nay chính là kế hoạch bí mật của Bột Hải Hội, nhưng Bột Hải Hội cần có một người chịu tội thay, quân Ngõa Cương liền tìm đến các ngươi.
Hùng Khoát Hải một lúc lâu sau mới thở dài, tuy rằng y một lòng muốn ám sát hôn quân, vì dân nghèo trong thiên hạ biểu dương chính nghĩa, nhưng thứ tư vị làm người chịu tội thay người khác rất khó chịu, đặc biệt bị quân Ngõa Cương mà y vẫn luôn kính ngưỡng bán rẻ, càng khiến y cảm thấy mất mát gấp bội.
Một hồi lâu, Hùng Khoát Hải mới trầm giọng hỏi:
- Trương tướng quân vì sao lại nói cho ta biết những chuyện này?
- Ngươi là một người có tinh thần chính nghĩa, có tấm lòng giúp đỡ dân chúng trong thiên hạ, nhưng ta không hy vọng ngươi trở thành người chịu tội thay cho người khác, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, các ngươi nhất định phải đi suốt đêm rời khỏi huyện Trần Lưu!
- Vì sao?
- Ngươi nghĩ không ra sao?
Ánh mắt sắc bén của Trương Huyễn nhìn chằm chằm y:
- Bột Hải Hội nhất định đang âm thầm giám thị các ngươi, sở dĩ Bột Hải Hội không thông tri quân Tùy đến bắt các người, là vì bọn chúng cho rằng các ngươi sẽ tiếp tục lẻn vào quân doanh, lúc đó mới bắt các ngươi thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn, nhưng sau khi trời sáng nếu các ngươi vẫn chưa động thủ, Bột Hải Hội nhất định sẽ thông tri cho quân Tùy.
Hùng Khoát Hải sợ tới nhảy dựng lên, y không hề ngu xuẩn, hiểu rõ lời Trương Huyễn nói không hề sai, nhất định là như vậy, y quay đầu lại lớn tiếng quát:
- Hỏa tốc thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi ngay lập tức!
Y đứng dậy thi lễ thật sâu với Trương Huyễn:
- Ân cứu trợ hôm nay của tướng quân ta sẽ khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ hồi báo!
Trương Huyễn cũng cười nói:
- Ta không cần ngươi hồi báo, ta giúp ngươi chỉ là vì kính ngươi là một anh hùng!
Hắn đưa cây Thiết Thai Cung trả lại cho y:
- Cây cung này, ta tặng ngươi!
Hùng Khoát Hải nhận Thiết Cung, nhìn Trương Huyễn thật sâu, quơ lấy thanh côn đồng rồi xoay người đi ra ngoài cửa lớn.
- Chúng ta đi!
Y dẫn hơn 30 thủ hạ nhanh chóng rời khỏi tòa nhà này, nhanh chóng đi về hướng đông.
Trương Huyễn khoanh tay nhìn Hùng Khoát Hải đi xa, hắn biết mình đã gieo một hạt giống cảm ơn vào trong lòng của Hùng Khoát Hải rồi.