Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 428 - Chương 386: Thích Khách Trần Lưu

Chương 386: Thích khách Trần Lưu
Chương 386: Thích khách Trần Lưu

Trong một khách điếm nhỏ ngoài thành bắc huyện Trần Lưu, một tên tiểu nhị rón rén đi ra lầu hai, chui vào trong phòng của chưởng quầy, vừa vào cửa liền thấp thỏm nói:

- Chưởng quầy, ta nhìn rõ rồi, quả là căn phòng toàn người áo đen!

- Xuỵt!

Chưởng quầy vội vàng che miệng của y, kéo y vào trong phòng, thấp giọng mắng:

- Ngươi muốn chúng ta mất đi cái mạng nhỏ này sao? Cái gì cũng không nhìn thấy, hiểu chưa?

- Ta hiểu!

Tiểu nhị gật đầu như gà mổ thóc, y nhìn hai bên, lại thấp giọng nói:

- Chưởng quầy, rốt cuộc thì bọn họ là ai?

- Nhất định là nhắm vào thuyền rồng của thiên tử, ngươi không thấy xế chiều hôm nay thuyền rồng cháy sao?

- Vậy chúng ta có cần báo quan không?

- Báo cái đầu ngươi!

Chưởng quầy gõ đầu y, tiểu nhị vội vàng ôm đầu, chưởng quầy mắng:

- Vừa nãy ta đã nói rồi, xem như không thấy gì cả, ngươi còn muốn báo quan, ngươi muốn chúng ta phải chết sao?

- Ta biết rồi, xem như là không nhìn thấy gì cả.

Tiểu nhị vội vàng xoay người rời đi:

- Trở về!

Chưởng quầy lại kéo y lại.

Chưởng quầy nhìn nhìn sắc trời, bóng đêm đang bao phủ, vừa mới canh tư, y ngẫm nghĩ một lát rồi nói với tiểu nhị:

- Không báo quan cũng không xong, đợi sau khi cửa thành mở ra, ngươi đi huyện nha tìm em vợ của ta, nói với y tình hình của khách điếm, sau đó chúng ta trốn đi ngay, hiểu chưa?

- Hiểu rồi!

Tiểu nhị đi ra ngoài nhanh như chớp, chưởng quầy lại ló đầu nhìn lên lầu trên, trong lòng thầm nghĩ, bọn họ rốt cuộc là ai?

Căn khách điếm nhỏ này bị một đám khách thương đến từ nơi khác bao toàn bộ, lúc này ở một gian phòng trong cùng lầu hai, một đám người mặc áo đen tụ tập trong căn phòng đang khẩn trương thảo luận gì đó, thủ lĩnh là một nữ nhân đội mũ che, lụa mỏng che đi dung mạo của ả, nhưng đặc điểm riêng kia của nàng, tiếng nói hơi chói tai như tiếng cào nồi, đã lộ rõ thân phận của ả, ả chính là Cao Tuệ.

- Thật đáng tiếc khi phải nói với mọi người là, ám sát thất bại rồi, người chúng ta phái đi đã tự sát, tên hôn quân thoát được một kiếp!

Trong phòng lặng ngắt như tờ, thật lâu sau, mới có người hỏi:

- Xin hỏi phu nhân, chúng ta có còn tiến hành lần ám sát thứ hai không?

Cao Tuệ lắc đầu:

- Một lần thất bại, chúng ta đã không còn cơ hội rồi. Sau khi trời sáng, quân Tùy nhất định sẽ phong tỏa toàn bộ huyện Trần Lưu, tra xét từng nhà một, chúng ta không thể ở lại lâu được!

Nói đến đây, Cao Tuệ lại nhìn nhìn vào màn đêm, nói với mọi người:

- Không thể chờ đợi thêm được nữa, nhất định phải lập tức rút lui, mọi người về phòng thu thập một chút, một khắc sau rời đi.

Mọi người thi lễ, lui xuống. Cao Tuệ lại gọi một người lại:

- Hộc tướng quân xin dừng bước.

Một gã nam tử dáng người cao lớn lưu lại. Y tên là Hộc Thái, tuổi khoảng 30, xuất thân từ một gia đình quý tộc, từng đảm nhiệm chức lang tướng Ưng Dương phủ của quận Ngụy, hiện nay phụ trách huấn luyện tân binh cho Bột Hải Hội.

- Phu nhân còn có gì phân phó ty chức?

Hộc Thái cung kính thi lễ hỏi.

Cao Tuệ ánh mắt phức tạp nhìn Hộc Thái, hai người họ cùng lớn lên từ nhỏ, lúc đó được mọi người gọi là kim đồng ngọc nữ, ả từ nhỏ đã hy vọng có thể gả cho y, nhưng cuối cùng lại mỗi người một ngả, hiện nay nàng đang là quả phụ thủ tiết, mà thê tử của Hộc Thái cũng đã mất vì bạo bệnh vào năm ngoái, Cao Tuệ hy vọng bọn họ có thể quay lại bên nhau, nhưng rõ ràng thái độ của Hộc Thái đối với nàng đã có phần xa cách rồi.

- Hộc tướng quân, nghe nói gần đây vết thương cũ trên đùi ngươi lại tái phát, có nghiêm trọng không?

Cao Tuệ dịu giọng hỏi.

- Đa tạ phu nhân quan tâm, đã không có gì đáng ngại nữa.

Rõ ràng đi đường còn hơi khập khiễng, lại nói không đáng ngại nữa, sự lãnh đạm của Hộc Thái khiến Cao Tuệ thấy trong lòng rất không thoải mái, sự nồng nàn trong mắt ả cũng nhanh chóng biến mất, một lát sau, ả lạnh lùng hỏi:

- Bên Hùng Khoát Hải tình hình thế nào rồi?

- Khởi bẩm phu nhân, bọn họ vẫn chưa động thủ, thủ hạ của ta đang nghiêm mật giám thị chúng, hễ có thông tin liền lập tức bẩm báo với ta.

- Không còn thời gian nữa rồi!

Cao Tuệ quyết định nhanh chóng nói:

- Lập tức phái người báo quân Tùy nơi ẩn thân của thích khách, một khi quân Tùy bắt đầu điều tra, bọn chúng cũng không chạy trốn nổi.

- Ty chức hiểu rồi.

Hộc Thái hành lễ vừa mới định lui ra khỏi phòng, lúc này từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập:

- Hộc tướng quân, tình huống khẩn cấp.

Có người ở bên ngoài bẩm báo.

Không đợi Hộc Thái đáp lại, Cao Tuệ liền bước lớn ra khỏi phòng:

- Tình huống khẩn cấp gì?

Cao Tuệ giọng điệu nghiêm trọng hỏi.

Người báo tin vội vàng quỳ xuống:

- Phu nhân, có người báo tin cho Hùng Khoát Hải, bọn họ rút lui rồi.

- Cái gì?

Cao Tuệ giật mình, vội vàng hỏi:

- Là ai báo tin cho bọn chúng rút lui?

- Là một tên tướng Tùy, có mười mấy binh sĩ đi theo, trong bóng đêm nhìn không rõ dáng người của hắn, hắn đơn thương độc mã tiến vào viện ẩn thân của Hùng Khoát Hải, một lát sau, Hùng Khoát Hải liền dẫn người trốn đi rồi, tên tướng Tùy đó cũng rời đi ngay lập tức.

- Sao lại như vậy?

Cao Tuệ hận đến thầm nghiến răng, nhánh hãn phỉ Vương Ốc là dùng làm người thế tội cho bọn họ, hiện nay người thế tội trốn đi rồi, quân Tùy rất có thể sẽ hoài nghi đến Bột Hải Hội.

Nhưng lúc này Cao Tuệ đã không còn thời gian suy nghĩ nữa, Hùng Khoát Hải chạy trốn khiến bọn họ mất đi phòng hộ, bọn họ nhất định phải lập tức rút lui.

Đúng lúc này, một tên thủ hạ gấp gáp chạy đến:

- Phu nhân, ngoài ba dặm có tín hiệu xuất động của quân đội!

Cao Tuệ chấn kinh, ra lệnh:

- Thông báo tất cả mọi người lập tức rời đi!

Chỉ một lát sau, 20 người áo đen cả quần áo cũng không kịp đổi, đồ đạc cũng không kịp thu thập, đem tất cả đồ vật ném vào trong mấy cỗ xe ngựa, liền nhanh chóng cưỡi ngựa rời khỏi khách điếm.

Ở cửa sổ sau lưng, chưởng quầy khách điếm nhìn chằm chằm bóng lưng của đám người rời đi này, trong lòng y càng thêm hoài nghi thân phận đáng nghi của đám hắc y nhân, lúc này, tiểu nhị lén chạy tới, trong tay cầm một túi da ngựa căng phồng:

- Chưởng quầy, ta lấy được một thứ của bọn họ ——

Chưởng quầy hoảng sợ, nổi giận nói:

- Ngươi lấy đồ của khách nhân làm gì?

- Ta sợ nếu chẳng may quan phủ truy hỏi đến, chúng ta gánh không nổi trách nhiệm.

Tiểu nhị ủy khuất nói.

- Ngươi... được rồi! Lần này bỏ qua cho ngươi, lần sau không được trộm đồ của khách nhân nữa, nếu không ta đánh gãy chân của ngươi!

Chưởng quầy đoạt túi da ngựa:

- Nhớ kỹ chưa?

- Nhớ kỹ rồi!

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, hơn ngàn kỵ binh nhanh như chớp chạy đến, bọn họ chạy đến dưới thành giơ lệnh tiễn hô lớn:

- Đại tướng quân có lệnh, lập tức mở cửa thành!

~~~~

Canh tư, 5 vạn binh sĩ Kiêu Quả quân bắt đầu xuất động truy bắt thích khách, toàn huyện thành Trần Lưu cảnh giới cao độ, binh sĩ quân Tùy bắt đầu lục soát từng nhà một, tất cả khách điếm, tửu lâu, thanh lâu, cửa hàng của thương gia cùng với chùa chiền, đạo quán, xã miếu đều phải lục soát kỹ càng.

Không chỉ trong thành, ngay cả thôn trang và nhà cửa ở ngoài thành cũng tuyệt đối không được bỏ qua.

Trời sáng dần, nội thành huyện Trần Lưu vắng ngắt, quân Tùy đã thi hành lệnh giới nghiêm, không cho ai đi lại trên đường, những người không phải người bản địa, cho dù là đến nương nhờ thân thích hay là đến để kinh doanh, thậm chí chỉ là đi ngang qua nghỉ chân, đều bị tống vào huyện nha giám định kỹ càng, bất cứ nhân vật khả nghi nào cũng không được bỏ qua.

Trong lúc nhất thời, lòng người huyện Trần Lưu hoang mang, nghe nói thiên tử bị tập kích, phải nghiêm tra huyện Trần Lưu. Bởi vì không thể trao đổi giao lưu, nhà nhà đều tự truyền vô vàn lời đồn và phỏng đoán kỳ quái, trong đó phỏng đoán nhiều nhất là, nếu không bắt được thích khách, tất cả mọi người đều phải vô tù ngồi, đây kỳ thực chính là lời uy hiếp khi binh sĩ đến điều tra, khiến cho người dân huyện Trần Lưu sợ hãi.

Trương Cẩn cưỡi trên chiến mã, giám sát bọn lính điều tra trên đường cái, trong lòng y quả thực cảm thấy phiền não, cho dù là Trương Huyễn đã nói với thánh thượng các loại phỏng đoán, nhưng thánh thượng lại bảo y phải bắt thích khách đồng lõa, bảo y phải đi đâu tìm đây?

Trong lòng Trương Cẩn hiểu rõ, thích khách ám sát thất bại, đồng bọn nhất định đã trốn khỏi huyện Trần Lưu, tuyệt đối không ở lại huyện Trần Lưu chờ chết. Nhưng nếu mình không cẩn thận lục soát một phen, cũng không thể giao phó lên thánh thượng được.

Bắt không được thích khách đồng lõa là một chuyện, nhưng y có đi bắt hay không lại là một chuyện khác, đây là vấn đề về thái độ.

Lúc này, huyện lệnh Lưu Khải Cung dẫn theo mấy người vội vàng đi tới:

- Đại tướng quân, ty chức có chuyện cần báo!

Lòng Trương Cẩn rung lên:

- Lưu huyện lệnh có tin tức gì sao?

Lưu huyện lệnh kéo một gã nam tử trung niên béo lùn qua:

- Đây là chưởng quầy của Tứ Hải Khách Điếm ở ngoài thành bắc, y hình như phát hiện manh mối gì đó.

Chưởng quầy vội vàng quỳ xuống dập đầu:

- Tiểu dân tham kiến đại tướng quân!

Trương Cẩn xoay người xuống ngựa, ôn hòa hỏi:

- Ngươi có tin tức gì muốn nói với ta?

- Khởi bẩm đại tướng quân, khách điếm của tiểu dân rất nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể ở mười mấy người, nhưng hôm trrước có hơn 20 người đến, bao hết khách điếm của tiểu nhân, tối qua tiểu nhị của tiểu nhân phát hiện toàn bộ bọn họ đều mặc hắc y, cử chỉ quỷ dị, liền nghĩ ngày mai khi trời sáng sẽ báo quan, không nghĩ đến canh tư bọn chúng đã gấp gáp rời đi rồi.

Trương Cẩn nhướn mày. Canh tư chính là thời gian mình bắt đầu phát binh lục soát, đám người này quả thật vô cùng khả nghi.

- Khẩu âm của họ là vùng nào?

Trương Cẩn lại truy hỏi.

Thông thường chưởng quầy mở nhà trọ đã gặp qua hết người ở trời nam đất bắc, phân biệt khẩu âm là chuyện vặt, chưởng quầy suy nghĩ một chút rồi nói:

- Hình như là khẩu âm vùng nam bộ Hà Bắc, có nghe trong họ có người nhắc đến so với huyện Nghiệp huyện Trần Lưu như thế nào, có lẽ họ là người huyện Nghiệp.

Trương Cẩn lập tức có chút thất vọng, khỏi nói cũng biết Trương Huyễn đã đoán đúng rồi, quả nhiên là người Bột Hải Hội, chỉ là đám người này đã trốn đi rồi, mình đi đâu để tìm chứng cớ?

Lúc này, chưởng quầy lại thấp giọng nói:

- Đại tướng quân, lúc sắp đi bọn chúng vô cùng gấp gáp, để quên một túi đồ, tiểu nhân đem tới đây, nguyện giao lên cho đại tướng quân.

Nói xong, y nhận cái túi da từ tay tiểu nhị, cung kính giao cho Trương Cẩn.

Bình Luận (0)
Comment