Các vị quan lớn của triều đình đang tụ họp trong nội điện trên thuyền của thiên tử. Thiên tử Dương Quảng ngồi trên ngự tháp cao cao, không lộ chút cảm xúc mà chỉ nhìn chăm chú vào cái túi da để trên bàn lớn ở chính giữa điện. Y khoát tay:
- Mở ra đi!
Hai thị vệ cẩn thận cởi dây buộc của chiếc túi, lấy ra từng thứ trong túi, trong đó có một con dao găm vàng khảm ngọc, mấy thỏi hoàng kim, một hộp gỗ đàn hương nhỏ, ngoài ra còn có một phong thư, còn lại đều là đồ lặt vặt. Thị vệ lại mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong lót bằng vải mềm vàng óng, trong hộp là một cặp vòng ngọc trong suốt, nhẵn mịn.
Dương Quảng chậm rãi đi lên phía trước, cầm lấy bức thư trên bàn. Y xem qua rồi cười lạnh một tiếng:
- Vương muội Huệ Nhi bảo mật, lại là Vương muội, là Vương của nhà nào, sao Trẫm không biết?
Y bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chăm chú vào Trương Huyễn đang ngồi ở trong góc:
- Trương tướng quân, ngươi trả lời thử xem?
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Trương Huyễn. Tất cả đều cảm thấy kì lạ, việc này sao thánh thượng lại hỏi Trương Huyễn, hắn có liên hệ gì tới vụ án ám sát?
Trương Huyễn đứng dậy thi lễ nói:
- Thưa bệ hạ, đây có lẽ là thư của Hội chủ Bột Hải hội Cao Hiến viết cho muội muội của gã là Cao Tuệ. Ông nội của bọn họ là An Đức Vương Cao Diên Tông.
Dương Quảng gật gật đầu:
- Trẫm biết rồi, ngươi ngồi xuống đi!
Dương Quảng lại cầm dao găm lên ngắm nhìn. Thanh dao găm này có cán bằng vàng, trên vỏ đao khảm đầy đá quý, cuối cán vàng có khắc hai chữ “Diên Tông”. Y hừ một tiếng, đặt dao găm xuống, lại cầm phong thư lên. Dương Quảng mở phong thư, rút ra một bức thư đầy chữ, y tùy tiện nhìn qua mấy dòng. Trong thư yêu cầu Cao Tuệ tăng cường thâm nhập vào Thanh Châu, kinh phí thâm nhập Thanh Châu mỗi năm sẽ được tăng thêm hai trăm ngàn quan.
Trong nội điện không một tiếng động, các quan viên đều nín thở đợi thánh thượng tuyên bố kết quả. Thật ra kết quả này không cần tuyên bố thì mọi người đều hiểu rõ. Thích khách chính là Bột Hải hội. Mặc dù không bắt được thích khách, cũng không có đầy đủ bằng chứng chứng minh đó là Bột Hải hội. Nhưng đôi khi không cần có chứng cứ, chỉ cần thế lực nào uy hiếp đến xã tắc Đại Tùy, sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị diệt trừ. Bột Hải hội cũng không phải là ngoại lệ.
- Tất cả chân tướng đều đã rõ ràng.
Dương Quảng lạnh lùng nói với các đại thần:
- Chứng cứ vô cùng xác thực. Di nghiệt của Bắc Tề chính là hung thủ của lần ám sát này. Bột Hải hội này còn tồn tại thêm một ngày thì Trẫm sẽ không ngủ yên thêm một ngày, nhất định phải diệt trừ nó.
Dương Quảng lại nhìn về phía các đại thần, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Bùi Uẩn:
- Bùi đại phu, ngươi vất vả đi một chuyến đi!
Bùi Uẩn vội vàng khom người nói:
- Bệ hạ có lệnh, vi thần muôn chết không từ!
- Không cần căng thẳng như vậy, trẫm không phải phái người đem binh đi đánh Bột Hải hội. Ngươi chỉ thay trẫm đi tra xét Hà Bắc. Trẫm muốn biết quận Bột Hải hội rốt cuộc ở Hà Bắc ngang ngược đến mức độ nào, ngươi mau chóng báo cáo tình hình cho Trẫm.
- Vi thần tuân chỉ!
Dương Quảng không có hứng thú với những vật chứng này nữa, y tiện tay cầm phong thư đó lên, quay người đi vào khoang thuyền.
Mọi người bàn tán xôn xao rồi tự rời đi. Trương Huyễn cũng đi phía thuyền của mình. Lúc này, hắn cảm thấy có ai đang vỗ mạnh vào vai mình, vừa quay đầu lại, chỉ thấy Lư Trác đang tươi cười nhìn hắn.
Trương Huyễn vội khom người thi lễ:
- Hóa ra là Lư bá phụ, vãn bối tưởng bá phụ cùng với Yến Vương đi thị sát Giang Nam rồi.
- Vốn dĩ muốn đi khảo sát các quận ở Giang Nam, nhưng tạm thời nhận được thông báo yêu cầu ta theo đội thuyền trở về kinh thành. Vì thế rất nhiều người nhìn thấy ta đều kinh ngạc, vì cho rằng ta đã đi Giang Nam rồi.
- Thì ra là vậy, vãn bối hỏi thăm chỗ bá phụ ở, bọn họ đều nói bá phụ không có theo đoàn thuyền về bắc.
Lư Trác cười rồi hỏi:
- Hiền điệt đến Giang Đô lúc nào, sao ta không biết?
- Vãn bối không đi Giang Đô mà lên thuyền ở Tiếu Quận, vốn là muốn đến báo cáo công tác, rốt cuộc đợi mãi vẫn chưa được sắp xếp, lại gặp chuyện xảy ra tối qua, phỏng chừng phải theo đội thuyền trở lại kinh thành rồi.
Lư Trác gật đầu:
- Trở lại kinh thành cũng tốt, hôn sự của ngươi và Thanh nhi chỉ còn đợi sự đồng ý của mẫu thân Thanh nhi nữa thôi, những điều khác không có vấn đề gì nữa, nên ngươi kiên nhẫn một chút.
Trương Huyễn đương nhiên hiểu rõ. Mẫu thân của Lư Thanh đại diện cho Thôi thị. Nói cho cùng là Lư gia không muốn trở mặt với Thôi thị nên phải kéo dài một chút. Hắn cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao bây giờ hắn cũng không để tâm nhiều đến chuyện hôn nhân, làm thế nào để đứng vững ở Thanh Châu mới là việc quan trọng.
- Vãn bối hiểu rồi ạ!
Thái độ khiêm tốn của Trương Huyễn khiến Lư Trác rất hài lòng. Y lại nghĩ tới một chuyện, không kìm được thấp giọng hỏi:
- Ta tò mò một chút, vừa nãy sao thánh thượng lại hỏi hiền điệt về việc của Bột Hải hội?
Không chỉ có Lư Trác hiếu kỳ, thật ra tất cả đại thần đều hiếu kỳ. Trương Huyễn ở Tề Quận và quận Bắc Hải, trong khi Bột Hải hội lại ở Ngụy Quận, hai nơi này không liên quan gì với nhau, tại sao lại đi hỏi Trương Huyễn.
Trương Huyễn cười nói:
- Hôm qua tiểu điệt gặp Trương đại tướng quân, nhắc y chú ý đến sự an toàn cho thuyền rồng của thánh thượng. Y vội vàng chạy đến nhắc nhở thánh thượng, sau đó xảy ra vụ ám sát, cho nên thánh thượng khá coi trọng vãn bối.
- Hóa ra là như vậy, thảo nào…
Lư Trác lúc này mới bừng tỉnh.
Lúc này, một tiểu hoạn quan chạy đến, thi lễ với Trương Huyễn rồi nói:
- Đúng lúc Trương tướng quân vẫn chưa đi, thánh thượng tuyên gọi Trương tướng quân tiếp kiến!
Trương Huyễn cáo lỗi với Lư Trác rồi xoay người bước nhanh theo tiểu hoạn quan. Lư Trác nhìn bóng Trương Huyễn đang xa dần, trong lòng có chút cảm khái, không ngờ Trương Huyễn được thánh thượng coi trọng như vậy.
Lúc này, phía sau Lư Trác có tiếng cười nhỏ:
- Đứa con rể tốt như vậy mà Lư sứ quân không tóm lấy, coi chừng bị người khác cướp đi đấy.
Lư Trác quay đầu lại, hóa ra là tướng quốc Tô Uy. Y vội vàng khom người thi lễ:
- Tham kiến Tô tướng quốc!
Tô Uy cười cười:
- Bùi Tướng quốc một lòng muốn Trương Huyễn làm cháu rể, nhưng Trương Huyễn lại không đồng ý. Nghe nói Đậu thị gia tộc cũng có ý muốn này, mà ngay cả lão phu cũng động tâm muốn hắn làm con rể. Việc chấn hưng Lư gia đã có hy vọng, bỏ qua cơ hội này, Lư gia hối hận cũng không kịp, Lư sứ quân nên nắm chắc đi.
Chuyện con gái Lư Trác đi theo Trương Huyễn đến Thanh Châu mặc dù Lư gia ra sức giấu diếm, nhưng cũng có một số người biết, trong đó có Tô Uy. Quan hệ giữa y và phụ thân Lư Trác rất tốt, nên y có lòng nhắc nhở Lư Trác điều này.
Tô Uy cười ha hả, quay người bước đi. Trong lòng Lư Trác cũng hiểu rõ, chuyện này không thể kéo dài nữa.
***
Trương Huyễn đi theo hoạn quan vào khoang thuyền nơi Dương Quảng xử lý việc triều chính. Hắn đứng đợi một lát, một viên hoạn quan đi ra nói:
- Trương tướng quân, xin mời vào!
Trương Huyễn vội vàng đi vào khoang thuyền, chỉ thấy thiên tử Dương Quảng đang khoanh tay đứng ở cửa sổ trên thuyền, ngắm nhìn huyện Trần Lưu ở phía xa. Lúc này, Trương Huyễn nhìn thấy phong thư vừa nãy ở trên bàn, hắn bỗng hiểu được vì sao Dương Quảng muốn tìm hắn.
- Vi thần Trương Huyễn tham kiến bệ hạ.
Trầm mặc một lát, Dương Quảng mới chậm rãi nói:
- Trương tướng quân, trẫm gọi ngươi tới là muốn biết tình hình thâm nhập vào Thanh Châu của Bột Hải hội, trẫm nghĩ ngươi chắc hẳn nắm rất rõ.
Dương Quảng xoay người lại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn vào Trương Huyễn.
Trương Huyễn đương nhiên hiểu Dương Quảng hỏi mình việc của Bột Hải hội, thật ra còn có ý tứ sâu xa, chắc chắn không chỉ vì đất Thanh Châu, tỷ như tại sao mình lại đoán được việc Bột Hải hội sẽ sắp xếp vụ ám sát? Thật ra muốn hỏi mình tại sao lại hiểu rõ Bột Hải hội như vậy?
Hắn nhất định phải cho Dương Quảng một câu trả lời vừa ý. Điều này không chỉ có liên quan tới tiền đồ của hắn, mà thậm chí có liên quan đến việc có thể tiếp tục ở lại đất Thanh Châu hay không.
Trương Huyễn trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bẩm bệ hạ, từ năm ngoái, Bột Hải hội nhiều lần lôi kéo vi thần và Trương đại soái, nhưng đều bị chúng thần kiên quyết chối từ. Tuy lôi kéo quân đội không thành, nhưng bọn chúng vẫn không chịu buông tay, lại tiếp tục thâm nhập quan quân cấp trung với cấp thấp và quan phủ địa phương, nguyên Thái thú Bắc Hải chính là thành viên của Bột Hải hội.
- Y thật ra là bị ngươi giết phải không?
Dương Quảng ngắt lời Trương Huyễn.
Trương Huyễn sao có thể thừa nhận mình tự ý giết thái thú. Tội danh này so với cấu kết với Bột Hải hội không nhẹ hơn bao nhiêu, hắn lập tức lắc đầu nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, vi thần không giết Lương Thái Thú, nhưng y chết là tại vi thần.
- Vì sao?
- Bởi vì vi thần đã phát hiện y ngầm cấu kết với Bột Hải hội, nên muốn thông qua y điều tra tình hình thâm nhập của Bột Hải hội ở Thanh Châu. Nhưng rất nhanh sau đó, Lương thái thú chết đột ngột làm gián đoạn việc điều tra của vi thần, vi thần cho rằng y bị Bột Hải hội giết người diệt khẩu.
Dương Quảng không tin lời giải thích của Trương Huyễn lắm. Một thái thú quan trọng với Bột Hải hội như vậy, làm sao có thể dễ dàng giết người diệt khẩu? Nhưng Dương Quảng cũng không muốn truy cứu vấn đề này, bèn hỏi:
- Về tình hình Bột Hải hội ở Thanh Châu còn có gì nữa không?
- Khởi bẩm bệ hạ, Bột Hải hội thâm nhập Thanh Châu chủ yếu ở hai phương diện. Một là thâm nhập quan lại, mặt khác là thâm nhập vào dân chúng, tỷ như mở tiệm rượu, quán trọ. Tình hình ở Tề quận ty chức không nắm rõ, nhưng vi thần hiểu rất rõ tình hình ở quận Bắc Hải. Hiện giờ Bột Hải hội chưa thâm nhập vào quận Bắc Hải, cả quan phủ và dân chúng đều chưa.
Dương Quảng ngồi xuống chỗ của mình, cầm bức thư trên bàn xem lại. Trong thư Cao Hiến cũng nhắc tới việc tăng cường thâm nhập một số quận huyện, trong đó có quận Bắc Hải.
Dương Quảng hào hứng hỏi:
- Với việc Bột Hải hội thâm nhập vào Tề quận, Trương tướng quân có phòng bị như thế nào?