Trương Huyễn trong lòng xoay chuyển, thật ra hắn chưa có bất kì biện pháp ứng phó nào. Nhưng thiên tử đã hỏi thì hắn phải đưa ra một vài sách lược hợp lý, hơn nữa phải không để thiên tử biết là những sách lược này hắn chỉ mới vừa nghĩ ra.
Dưới ánh mắt sắc bén của Dương Quảng, Trương Huyễn không hề biểu lộ sự do dự mà chậm rãi nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, Bột Hải hội thâm nhập chủ yếu theo hai tuyến quan và dân, kế sách ứng phó của vi thần cũng dựa theo hai tuyến này. Vi thần không chỉ đề nghị Vương thái thú chú ý việc Bột Hải hội mua chuộc các quan lại cấp trung và cấp thấp, ngoài ra quy định rõ ràng với quân lính rằng, ai cấu kết với Bột Hải hội sẽ bị xử tội bán nước mưu phản.
- Nói hay lắm!
Không đợi Trương Huyễn nói hết, Dương Quảng liền vui vẻ khen ngợi:
- Tội bán nước mua phản, tội danh này nghe hay lắm, đủ để làm kinh sợ những kẻ phản tặc.
- Vi thần cũng nghĩ như vậy. Nhiều người trong mắt chỉ nghĩ đến chỗ tốt, nhưng không nhìn thấy nguy hiểm, có thể nói họ trong lòng cảm thấy may mắn, cảm thấy sẽ không có sự trừng phạt nào. Vậy nên vi thần muốn tỏ thái độ rõ ràng, quân kỷ rõ ràng, tội danh rõ ràng, chắc chắn sẽ có tác động rất lớn đến việc thâm nhập vào quân đội của Bột Hải hội
Dương Quảng gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi:
- Vậy còn việc thâm nhập vào dân chúng, Trương tướng quân có sách lược đối phó như thế nào?
- Bệ hạ, phòng bị ở dân chúng so với quân đội và quan phủ khó hơn rất nhiều, chủ yếu là quá bí ẩn, nên không thể nào thực hiện cho chu đáo. Biện pháp của vi thần có tác dụng đề phòng là chủ yếu, tiến hành phòng vệ đối với một số khu vực nhạy cảm, như bến tàu, bến tàu mới tu sửa ở quận Bắc Hải. Đối với những cửa hàng mua đất ở bến tàu đều phải điều tra nguồn gốc, phải là những danh gia vọng tộc ở địa phương, tiếp theo đó đối với những quán rượu, nhà trọ gần cửa thành cần tiến hành kiểm tra không định kì, đây là cách đề phòng loạn phỉ lúc trước. Ty chức chuẩn bị kéo dài phương pháp này, đề phòng Bột Hải hội thâm nhập vào quận Bắc Hải.
Trương Huyễn nói rất có lý, suy nghĩ mạch lạc, Dương Quảng vô cùng hài lòng, vui vẻ nói:
- Trương tướng quân nói hay lắm, phương án thật sự rất khả thi, Trẫm muốn mở rộng thực hiện ở các quận huyện khác nữa.
- Vi thần tuân chỉ!
Dương Quảng khoát tay:
- Ngươi lui ra đi!
Trương Huyễn thi lễ, từ từ lui ra. Trương Huyễn vừa đi, Dương Quảng liền hỏi hoạn quan bên cạnh:
- Có việc gì vậy?
- Bệ hạ, Vũ Văn đại tướng quân ở bên ngoài cầu kiến!
Dương Quảng nhíu mày. Dương Quảng biết Vũ Văn Thuật sao lại đến cầu kiến, chắc chắn là vì việc của con trai y Vũ Văn Trí Cập. Dương Quảng nghĩ nhanh rồi nói:
- Cho mời vào!
***
Trương Huyễn đi ra ngoài liền gặp Vũ Văn Thuật ở đầu thuyền. Chỉ thấy lưng y đã gù, mặt đầy nếp nhăn, khí sắc u tối, tay chống quải trượng. Một viên thị vệ đến đỡ y, thoạt nhìn thấy y cực kì già cả.
Nhưng ánh mắt y vẫn độc ác như xưa, đang hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn. Mặc dù đã từng bị Vũ Văn Thuật uy hiếp rất nhiều, nhưng lúc này Trương Huyễn đã không còn để ý đến thái độ của Vũ Văn Thuật, hoặc có thể nói, Vũ Văn Thuật đã không thể uy hiếp hắn được nữa. Đương nhiên, Trương Huyễn tạm thời vẫn chưa đối phó được với Vũ Văn Thuật, vì y không chỉ có uy vọng lớn trong quân đội mà trong tay còn nắm nhiều thực quyền.
Trương Huyễn đi lên phía trước, khẽ cười nói:
- Vũ Văn đại tướng quân, đã lâu không gặp?
Vũ Văn Thuật hừ một tiếng:
- Trương tướng quân đừng quá kiêu ngạo, cẩn thận không bị kẻ khác bắt lấy nhược điểm thì vui quá hóa buồn đấy!
- Đa tạ Vũ Văn đại tướng quân nhắc nhở. Ta cũng khuyên Vũ Văn đại tướng quân bảo trọng thân thể, nếu không sau này không có ai can thiệp giúp lệnh lang.
Trương Huyễn một lời nhưng mang hai ý nghĩa, ám chỉ Vũ Văn Thuật không còn sống được bao lâu nữa, đồng thời nhắc nhở rằng y chết đi, sẽ có người tìm con cháu y để tính sổ.
Vũ Văn Thuật làm sao không hiểu được ý tứ của Trương Huyễn. Y nghiến răng nói:
- Chỉ sợ kẻ chết trước chính là Trương tướng quân!
- Vậy chúng ta cùng chờ xem!
Trương Huyễn quay người nghênh ngang rời đi, không để ý đến Vũ Văn Thuật nữa. Vũ Văn Thuật giận tím mặt, dám kiêu ngạo với y như thế, quả thực là chán sống rồi.
Lúc này, hoạn quan chạy ra, thi lễ với Vũ Văn Thuật:
- Lão tướng quân, thánh thượng cho mời!
Vũ Văn Thuật độc ác trừng mắt nhìn bóng Trương Huyễn một cái, rồi mới đi theo hoạn quan vào khoang thuyền.
- Lão thần bái kiến bệ hạ!
Vũ Văn Thuật chống quải trượng, lưng lại gù, làm sao có thể cúi lạy, cũng chỉ là tham kiến ngoài miệng. Dương Quảng thấy y tuổi già sức yếu, bèn khoát tay nói:
- Đại tướng quân không cần đa lễ. Người đâu, mời tướng quân ngồi!
Một cung nữ đem ra một cái ghế thêu, rồi đỡ Vũ Văn Thuật ngồi xuống. Y ho khan một tiếng, cố hết sức nói:
- Tối qua khuyển tử đến khóc lóc kể lể, nói rằng y vì việc bố trí binh lính mà bị cách chức. Lão thần cũng la mắng y một trận, bệ hạ cách chức rất đúng, y không bị giáo huấn thì về sau có thể còn phạm phải tội lớn. Thời gian của lão thần cũng không còn nhiều, không thể chăm sóc y cả đời, nên lão thần đặc biệt đến đây để cảm tạ bệ hạ!
Dương Quảng cách chức Vũ Văn Trí Cập chỉ là vì nhất thời tức giận, nhưng trên thực tế cho thấy thích khách đã lên thuyền của cung nữ từ sớm, nên bên dưới thuyền lớn có binh lính phòng vệ hay không cũng không liên quan. Dương Quảng đương nhiên biết điều đó, Vũ Văn Thuật nói bệ hạ cách chức rất đúng cũng chỉ là nói mà thôi, y chạy đến đây chính là muốn cầu xin mình giơ cao đánh khẽ. Tuy nhiên Dương Quảng thực sự cảm thấy Vũ Văn Trí Cập không thích hợp làm võ tướng, để gã làm một quan văn nhàn hạ có lẽ thích hợp hơn.
- Tâm tình của đại tướng quân trẫm có thể hiểu được. Trẫm chỉ cảm thấy quân đội không thích hợp với y, vậy nên mới quyết định cách chức y. Trẫm tự có an bài, đại tướng quân đừng lo lắng quá!
Vũ Văn Thuật nghe xong liền chết lặng, không ngờ lại tước quân quyền của con trai y, nếu không có quân quyền, há chẳng phải đã ảnh hưởng đến đại kế của y, một lúc lâu sau y vẫn chưa nói nên lời.
Dương Quảng nào biết được dã tâm của Vũ Văn Thuật nên cười nói:
- Trẫm đã suy nghĩ về lâu dài rồi, Vũ Văn Trí Cập tính tình nóng nảy, dễ kích động, càng không thể để y lãnh đạo quân lính, để y làm quan văn mới có thể kiềm chế được tính tình của y.
- Nhưng lão thần xuất thân từ quân đội, con trai lại làm quan văn, điều này dường như hơi… Xin bệ hạ thông cảm cho nỗi lòng của lão thần.
- Trẫm chỉ vì muốn tốt cho y. Hơn nữa, không phải đại tướng quân vẫn còn đứa con cả sao! Năm nay Hóa Cập biểu hiện rất tốt, đã thay đổi rất nhiều rồi, Trẫm sẽ xem xét để y kế thừa chí hướng của đại tướng quân, đại tướng quân có thể an tâm ở nhà an dưỡng rồi.
Mặc dù không thể thay đổi vận mệnh của con thứ, nhưng thánh thượng đã đồng ý để con cả kế thừa, coi như là có phúc trong họa, Vũ Văn Thuật không dám chọc giận Dương Quảng nữa, để tránh xảy ra chuyện gì, làm cho con cả cũng không được gì.
Y ra vẻ vô cùng cảm động, dùng vạt áo chấm nước mắt nói:
- Thánh thượng hậu ái lão thần như vậy, lão thần không có gì báo đáp, chỉ xin ghi khắc trong tâm khảm, ngày đêm dạy bảo hai con cúc cung tận tụy để báp đáp ơn đức của bệ hạ.
Dương Quảng cười ha hả:
- Đại tướng quân có công với xã tắc, Trẫm sao có thể quên. Sức khỏe đại tướng quân không tốt nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu cần loại dược liệu nào thì cứ nói với trẫm.
- Thần đa tạ bệ hạ, không dám quầy rầy bệ hạ nữa, vi thần xin cáo từ!
Vũ Văn Thuật run rẩy đứng lên, một viên hoạn quan liền vội vàng đỡ lấy y, đưa y ra khỏi ngự thư phòng
Lúc này, Dương Quảng đã hết tức giận về việc thích khách, y không muốn tiếp tục lần lữa ở huyện Trần Lưu nữa, liền hạ lệnh:
- Truyền ý chỉ của Trẫm, sáng ngày mai đội thuyền xuất phát!
***
Huyện Trần Lưu ở giáp giới giữa Lương quận và quận Huỳnh Dương, cách huyện Trần Lưu tám mươi dặm về hướng bắc là huyện Dương Vũ, thuộc quận Huỳnh Dương. Huyện Dương Vũ thuộc loại huyện cỡ trung, thành trì chu vi hai mươi dặm, trong thành có khoảng một ngàn hộ dân, nhân khẩu khoảng hơn một vạn.
Tòa thành này không có gì đặc biệt, vừa không thông với kênh rạch, lại không dựa vào đại lộ, là một tòa thành rất bình thường, dân chúng phần lớn là làm ruộng, cư dân trong thành không nhiều lắm, nhưng ngoài thành lại có không ít thôn trang.
Tuy nhiên, vì huyện Dương Vũ cách Đông quận khá gần, nên ít nhiều chịu ảnh hưởng của quân Ngõa Cương, rõ ràng nhất là con cháu nhiều gia đình đều gia nhập quân Ngõa Cương.
Gần cửa thành phía bắc có một tòa nhà lớn rộng khoảng năm mẫu, nhà vừa mới đổi cách đây hai năm, tường bao bốn phía rất cao, không ai biết đây là phủ đệ của ai, đương nhiên cũng không có ai quan tâm chủ nhân là ai.
Huyện lệnh huyện Dương Vũ biết rõ ảnh hưởng của quân Ngõa Cương ở đây, tuyệt đối không xen vào việc của người khác, y chỉ cầu bình an vô sự.
Lúc chạng vạng hôm nay, một chiếc xe ngựa và vài tên kị mã từ cửa phía Bắc tiến vào thị trấn, dừng ngay trước tòa nhà lớn này, một gã tùy tùng tiến lên gõ cửa. Một lát sau, trên cửa mở ra một ô nhỏ, từ trong lộ ra một đôi mắt, y vừa nhìn thấy người ngồi trên xe ngựa, liền lập tức mở cửa phủ.
Đoàn người và xe ngựa tiến vào trong phủ, cửa lớn lại đóng lại, dường như chưa xảy ra việc gì.