Cửa xe ngựa vừa mở, từ trong xe một công tử trẻ tuổi bước ra, tầm vóc trung bình, mặc một chiếc áo màu xanh, đầu đội khăn, đeo một thanh trường kiếm bình thường. Mặc dù làn da đã bị nắng gió nhuộm đen, nhưng vẫn không giấu được khí chất thư sinh. Người này là con rể của Lý Uyên, tên là Sài Thiệu, so với các năm trước, tướng mạo của y thay đổi rất nhiều, lại để râu, bây giờ ngay cả Trương Huyễn cũng chưa chắc nhận ra y ngay.
Lúc này, một gia nhân tiến lên nói:
- Công tử, lão gia đang đợi ở thư phòng.
- Mau dẫn đường!
Gia nhân vội vàng đưa Sài Thiệu vào phía nhà trong.
Chủ nhân của tòa nhà này chính là Nhị đương gia của núi Ngõa Cương, Lý Kiến Thành. Y mua tòa biệt viện này để làm điểm liên lạc của y, cho vài thủ hạ trung thành phụ trách việc chuyển thư sống ở đây.
Trong thư phòng, Lý Uyên đang vừa uống trà, vừa tĩnh tâm xem sách. Y đến Giang Đô thẩm vấn chỉ là cái cớ, để tránh người giám sát tạm thời ở Thái Nguyên báo cáo rằng y lén lút rời khỏi Thái Nguyên, ý đồ thực sự của y khi rời Thái Nguyên là để đi gặp con cả Lý Kiến Thành.
Vì vậy Lý Uyên ở Tiếu Quận xuất hiện một lát rồi lập tức rời đội thuyền, đi tới huyện Dương Vũ.
Lý Uyên muốn tự mình gặp con trai, vì chiến dịch xảy ra ở Trung Nguyên khiến y thấy bất an, đặc biệt khi y nhận được tin tức của con cả, Bột Hải Hội đã chiếm thế thượng phong trong quân Ngõa Cương, y càng lo lắng cho sự an nguy của con trai, và kế hoạch chiêu mộ quân Ngõa Cương của y có thành công hay không.
Y cảm thấy cần phải đến thảo luận với con trai.
Lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, tiếp đó có tiếng của Sài Thiệu.
- Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân!
Lý Uyên ngẩn người, sao Kiến Thành lại không đến? Y đứng dậy đi đến cửa, quả nhiên chỉ nhìn thấy một mình Sài Thiệu, y ngạc nhiên hỏi:
- Hiền tế, đại ca Kiến Thành của con đâu?
- Khởi bẩm nhạc phụ đại nhân, đại ca thật sự không tiện xuống núi.
- Ta biết rồi, vào phòng rồi nói.
Hai cha con bước vào phòng, Lý Uyên để Sài Thiệu ngồi xuống, nôn nóng hỏi:
- Lần này quân Ngõa Cương đông chinh thất bại, Kiến Thành có bị tổn thất nhiều không?
- Khởi bẩm nhạc phụ, lần đông chinh này chủ yếu là quân của Địch Hoằng và Đơn Hùng Tín. Quân của bọn họ bị tổn thất nghiêm trọng. Ngược lại, quân chúng ta phục kích quân Dương Khánh ở dưới núi Ngõa Cương, nên thực lực có tăng cường. Hiện nay trong tay trưởng công tử đã có tám ngàn người, đều là quân tinh nhuệ.
Lý Uyên bỗng vui mừng khôn xiết, đã có tám ngàn quân rồi, điều này nằm ngoài dự liệu của y, y vội vàng hỏi:
- Còn Bột Hải hội? Bọn họ kiểm soát được bao nhiêu quân?
Sài Thiệu mỉm cười:
- Nói ra rất thú vị, lần đông chinh này làm quân của Địch Hoằng giảm còn hơn bảy ngàn quân. Địch Hoằng vô cùng tức giận, nói Bột Hải hội đã hại quân của y, muốn đuổi Bột Hải hội ra khỏi Ngõa Cương.
- Đợi một chút!
Lý Uyên ngắt lời Sài Thiệu:
- Ta không nghe nhầm phải không? Là Địch Hoằng sao? Y không phải luôn là người ủng hộ Bột Hải hội sao?
- Nhạc phụ không nghe nhầm đâu, chính là Địch Hoằng. Lần đông chinh này y bị tổn thất rất nhiều. Khi ủng hộ Bột Hải hội, lợi ích của y là nhiều nhất. Lần này y lại tổn thất nhiều nhất, bèn bắt đầu oán hận Bột Hải hội.
- Còn Địch Nhượng thì sao? Y nói như thế nào?
Sài Thiệu mỉm cười:
- Điểm này rất thú vị, Địch Nhượng giáo huấn cho y một trận, không cho phép y tiếp tục công kích Bột Hải hội, nhạc phụ đã biết phải không ạ!
Địch Nhượng đang chơi trò cân bằng, vừa muốn lôi kéo quý tộc Quan Lũng, nhưng cũng muốn có sự ủng hộ của Bột Hải hội. Rốt cuộc, Địch Nhượng không muốn dựa vào bất cứ bên nào, chỉ muốn lợi dụng sự cạnh tranh của hai bên để được lợi.
Lý Uyên gật gật đầu, y nghĩ đến một việc quan trọng, bèn hỏi:
- Quân lương, quân tư giải quyết như thế nào? Áp lực của Trương Tu Đà lớn lắm phải không?
Sài Thiệu yên lặng gật đầu:
- Đây là vấn đề lớn nhất của chúng ta, Trương Tu Đà không hổ là danh tướng. Y không tấn công vào núi, mà dùng kế sách rút củi đáy nồi, từng bước hủy hoại đồng ruộng xung quanh núi Ngõa Cương. Đất nông nghiệp của chúng ta đã giảm mất ba phần, mùa thu đông năm nay phỏng chừng phải chịu khổ sở rồi. Vấn đề quân lương không nhỏ, nhưng quan trọng hơn là quân tư như gang, da thuộc, binh khí v.v đều không đủ, kho quân giới của Ngõa Cương đã rỗng không.
- Tại sao Kiến Thành không thể xuống núi?
Thưa nhạc phụ đại nhân, không phải đại ca không thể xuống núi, mà là đại ca không thể rời khỏi quân đội. Địch Hoằng đối với quân của chúng ta như hổ rình mồi. Gã rất muốn nuốt mất quân đội của chúng ta, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác.
Lý Uyên khoanh tay đi vài bước trong phòng, suy nghĩ sách lược ứng phó cho con cả. Có lương thực, quân tư mới có thể phát triển, nhưng áp lực của Trương Tu Đà đối với Ngõa Cương quá lớn, nhất định phải nghĩ biện pháp giảm bớt áp lực này.
- Hay là như thế này.
Lý Uyên quay lại nói với Sài Thiệu:
- Con về bảo Kiến Thành phái người đến chỗ Tuân Vương Dương Khánh, nhờ Dương Khánh giúp đỡ.
Sài Thiệu ngẩn ra, có chút không hiểu hỏi lại:
- Nhạc phụ đại nhân cho rằng Dương Khánh sẽ giúp chúng ta sao?
Lý Uyên gật đầu:
- Người này tham tiền như mạng, hơn nữa gã luôn tự xưng là Trung Nguyên Vương, Trương Tu Đà đang hoạt động trên địa bàn của gã, trong lòng gã sao có thể thoải mái? Chỉ cần có đủ tiền tài, ta tin Dương Khánh sẽ giúp đỡ để giải quyết vấn đề lương thực và quân tư của quân Ngõa Cương.
- Tiểu tế hiểu rồi, về sẽ thương lượng với đại ca.
Lý Uyên lại nhắc nhở kĩ lưỡng:
- Ta vẫn có ý như cũ, muốn Kiến Thành nghĩ cách lập một căn cứ ở Hà Nội, mặc dù lúc này chưa gấp, nhưng bắt đầu suy nghĩ việc này được rồi.
- Tiểu tế nhớ kỹ, nhất định sẽ chuyển lời tới đại ca.
Lúc trời tối, Sài Thiệu lại vội vàng rời khỏi phủ trạch. Lý Uyên khoanh tay nhìn xe ngựa đi xa dần, trong lòng lại nghĩ đến thiên hạ loạn lạc, mặc dù Trương Tu Đà đánh bại quân Ngõa Cương, Trương Huyễn thống nhất Thanh Châu, khiến Đại Tùy xem ra vẫn có vài phần hi vọng.
Nhưng trong lòng Lý Uyên hiểu rất rõ, sự ổn định của nhà Tùy chỉ là vẻ bên ngoài, căn cơ của Đại Tùy đã dao động, giống như ngồi trên đống củi, chỉ cần một mồi lửa, kẻ có dã tâm ở khắp nơi sẽ nổi dậy khởi nghĩa, mà ngày này cũng không còn xa nữa.
***
Mặc dù Trương Tu Đà dẫn quân chinh phạt quân Ngõa Cương, nhưng quân của y chưa đủ để phong tỏa toàn bộ núi Ngõa Cương, ngoại trừ một vạn quân của Bùi Hành Nghiễm, trong tay y chỉ có hai vạn quân. Trương Tu Đà biết rõ nguy cơ của việc xé lẻ ra, rất dễ bị quân địch tiêu diệt từng bộ phận, quan trọng hơn là trước mắt y chỉ cần ngăn chặn quân Ngõa Cương không tiếp tục đông chinh.
Thật ra, quân Ngõa Cương đông chinh đã thất bại, hành động quân sự của Trương Tu Đà cũng đã đến lúc kết thúc, bước tiếp theo y sẽ tiếp tục tấn công quân Ngõa Cương, hoặc là thu binh rút về. Hiện tại vẫn chưa có quyết định cuối cùng, nên Trương Tu Đà chủ yếu đóng quân ở huyện Khuông Thành, đồng thời phái quân đi hủy hoại đồng ruộng gần núi Ngõa Cương, khiến quân Ngõa Cương không thể gieo hạt vào vụ hè, ảnh hưởng đến thu hoạch vào mùa thu.
Bởi vì quân của Trương Tu Đà đóng ở huyện Khuông Thành, trong khi quân của Bùi Nhân Cơ chủ yếu đóng ở quận Tế Bắc, như vậy đường lên xuống núi của quân Ngõa Cương chưa hoàn toàn bị phong tỏa, quân Ngõa Cương vẫn có thể như cũ lên xuống núi theo hướng đông tây.
Sáng sớm hôm sau, Sài Thiệu theo đường phía Tây núi Ngõa Cương quay trở về doanh trại. Đương nhiên, Sài Thiệu ở Ngõa Cương dùng tên giả là Lý Tư, hầu như không ai nhận ra y là con rể của Lý Uyên, mọi người chỉ biết y là đệ đệ đồng thời là trợ thủ đắc lực của Nhị tướng quân.
Lần đông chinh thảm bại của quân Ngõa Cương đã khiến thế lực nội bộ trong quân Ngõa Cương thay đổi rất nhiều. Thế lực Tây đường của Lý Kiến Thành vì đánh bại được Dương Khánh, bảo vệ được núi Ngõa Cương nên uy vọng tăng lên, thế lực nhanh chóng mở rộng. Trong khi đó thế lực của Địch Hoằng vì thảm bại ở Lương quận nên sĩ khí giảm sút, thậm chí nội bộ phát sinh mâu thuẫn. Địch Hoằng đã biết sợ nên không dám lộ diện khiêu khích nữa.
Cùng lúc đó, thế lực chính của Địch Nhượng cũng gặp không ít đả kích, chủ yếu vì Đơn Hùng Tín bị Trương Tu Đà đánh bại ở Khuông Thành, mấy ngàn xe vật tư, lương thảo đều mất vào tay quân Tùy. Vì thế lực một bên tăng một bên giảm, Địch Nhượng không thể không đưa vị trí của Lý Kiến Thành ở Tụ nghĩa đường tăng lên một cấp, đồng cấp với Địch Hoằng, trở thành người có vị trí chỉ dưới Địch Nhượng mà thôi.
Lần này không phải là do ảnh hưởng của quý tộc Quan Lũng, mà là nhờ thế lực lớn mạnh của tự bản thân Lý Kiến Thành.
Sáng sớm, sương mù như sữa bao phủ núi Ngõa Cương, Sài Thiệu vội vàng đi vào chỗ Lý Kiến Thành, một bóng người lập tức từ trong phòng đi ra, chính là Lý Kiến Thành đã chờ đợi từ rất lâu.
- Thế nào rồi, đệ gặp phụ thân ta rồi phải không?
Lý Kiến Thành nôn nóng hỏi.
Tuy Lý Kiến Thành một đêm không ngủ, lo lắng chờ đợi tin tức của Sài Thiệu. Sài Thiệu cũng vội vã đi đường cả đêm, thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nhưng tinh thần hai người vẫn rất tốt.
- Gặp được rồi, nhạc phụ còn cho chúng ta một kế sách rất hay.
Lý Kiến Thành hưng phấn, liền kéo Sài Thiệu vào thư phòng để đàm luận chi tiết hơn. Hai người vừa ngồi xuống, Sài Thiệu bèn kể lại từ đầu chí cuối cuộc nói chuyện của mình và nhạc phụ, cuối cùng nói:
- Nhạc phụ vẫn hi vọng chúng ta có thể lập thế lực ở quận Hà Nội, tuy nhiên lúc này nhạc phụ không hề vội vàng, chỉ hi vọng đại ca mau chóng suy xét, mặt khác, cũng không cần rút toàn bộ quân, chỉ cần lập căn cơ ở quận Hà Nội là được.
Lý Kiến Thành khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Y luôn nghĩ đến việc lập căn cứ ở quận Hà Nội. Lần này nếu không vì đông chinh thất bại, y đã sống yên ở Hà Nội rồi, đây cũng là mục tiêu của y, thoát ly Ngõa Cương, xây dựng lực lượng của riêng mình.
Lý Kiến Thành đã thấu hiểu bản chất của Địch Nhượng. Y tuyệt đối không muốn dựa vào quý tộc Quan Lũng hay Bột Hải hội, Địch Nhượng chỉ muốn lợi dụng hai thế lực này để thực hiện dã tâm xưng bá Trung Nguyên của mình.
Bây giờ Lý Kiến Thành đã bắt đầu đủ lông đủ cánh, thực ra không cần phải phụ thuộc nữa. Tuy nhiên, mấu chốt bây giờ là phải đánh bại Trương Tu Đà, Trương Tu Đà không rời khỏi Ngõa Cương thì Lý Kiến Thành không thể đi lên phía Bắc.
- Ý của phụ thân là muốn ta đi đường của Dương Khánh?
Lý Kiến Thành quay đầu chăm chú nhìn Sài Thiệu.