Sau nửa canh giờ, trong hậu đường Tụ nghĩa trên đỉnh núi chính của núi Ngõa Cương, Địch Nhượng và Lý Kiến Thành đang thảo luận biện pháp đối phó với Trương Tu Đà. Trương Tu Đà dùng kế rút củi đáy nồi, từng bước hủy hoại đồng ruộng xung quanh núi Ngõa Cương, khiến ruộng của quân Ngõa Cương chỉ còn một phần nhỏ, có thể đoán trước được sau vụ thu năm nay, quân Ngõa Cương sẽ gặp phải tình trạng thiếu lương thực trước nay chưa từng có.
Địch Nhượng lo lắng vô cùng, trên nội đường khoanh tay đi qua đi lại không nói gì, y không thể không thừa nhận sự lợi hại của Trương Tu Đà, đã nắm được yếu hại của quân Ngõa Cương, nếu quân Ngõa Cương bị cắt đứt lương thực, thì sẽ không chịu được đến sang năm, Trương Tu Đà sẽ không đánh mà thắng.
Lúc này, mưu sĩ Vương Nho Tín bên cạnh nói:
- Ty chức cảm thấy đi đường của Dương Khánh cũng không đáng tin cậy, y dù sao cũng thảm bại trong tay chúng ta, mối hận cũ sâu đậm, y không thể giúp chúng ta mà ngược lại sẽ giết chúng ta, chúng ta sẽ lợn lành thành lợn què, xin đại tướng quân suy nghĩ kĩ.
Trong lòng Lý Kiến Thành hừ lạnh một tiếng, y biết Vương Nho Tín sẽ nói như vậy, phàm là đề nghị của y, Vương Nho Tín đều phản đối, nếu không thể ra mặt phản đối thì sẽ âm thầm phá hoại. Tuy rằng Vương Nho Tín không phải là người của Địch Hoằng, nhưng cũng là tín đồ của Bột Hải hội, có quan hệ mật thiết với Địch Hoằng.
Tuy nhiên, lời phản đối của Vương Nho Tín không tác động gì đến Địch Nhượng. Mấu chốt là Vương Nho Tín chỉ vì muốn phản đối mà phản đối, y không đưa ra được phương án giải quyết nào khác, nên loại phản đối này chỉ làm người khác thấy phiền phức.
Lúc này, Địch Nhượng dừng bước, quay lại nhìn về phía Đơn Hùng Tín:
- Hùng Tín, ngươi cảm thấy phương án này như thế nào?
Đơn Hùng Tín gật gật đầu:
- Nếu thất bại thì đơn giản là tổn thất một ít tài vật thôi, hơn nữa ty chức cảm thấy có thể lợi dụng mâu thuẫn nội bộ của đối phương, chúng ta nên thử xem sao!
Sự đồng ý của Đơn Hùng Tín không nghi ngờ gì nữa đã khiến cán cân nghiêng về phía Lý Kiến Thành. Mặc dù Địch Nhượng vẫn còn chút hoài nghi, nhưng y đã vô kế khả thi, đành phải hạ quyết tâm:
- Được rồi! Ta sẽ bỏ ra số tiền cần thiết, việc này ta giao cho Nhị tướng quân toàn quyền phụ trách.
***
Tuân vương Dương Khánh có ba người con trai. Con cả Dương Thừa Tự làm quan ở kinh thành, con thứ Dương Thừa Nghiệp đảm nhiệm chức quận thừa quận Đông Bình, chỉ có đứa con út Dương Thừa Niên là ở bên cạnh phụ thân.
Dương Thừa Niên khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, là người tinh tường mẫn cán, thay phụ thân quản lý gia sản khổng lồ của Tuân Vương phủ. Hơn nữa y thích kết giao bằng hữu, chi tiêu hào phóng, nên rất có danh vọng ở Trung Nguyên, được gọi là Huỳnh Dương công tử.
Trưa nay, quán rượu lớn nhất huyện Quản Thành là Tụ Anh tửu lâu kinh doanh rất tốt. Khách ngồi đầy lầu trên lầu dưới, Dương Thừa Niên như thường ngày đang cùng vài người bạn tụ họp uống rượu.
Mấy vị bằng hữu cũng đều là con nhà gia thế, trong đó có một nam tử hơn ba mươi tuổi là Trịnh Nghiễm, con trai của Đại Lý Tự Khanh Trịnh Thiện Quả. Bởi vì y tham gia cuộc nổi loạn của Dương Huyền Cảm nên bị bắt giam, mặc dù được thả ra ngay, nhưng đã bị tước hết công danh, cả đời không được làm quan, hai năm nay y buồn bực không vui. Tuy nhiên quan hệ giữa y và Dương Thừa Niên rất tốt, thường uống rượu cùng nhau.
Dương Thừa Niên cao lớn, tuấn tú, lại biết ăn nói, y rót cho Trịnh Nghiễm một ly rượu, cười nói:
- Sông núi xã tắc biến đổi như mùa thu, hôm nay mưa sa gió giật, ngày mai mặt trời lại rực rỡ chiếu sáng, theo ta thấy, ở ngoài dân gian chứ không ở chốn triều đình cũng không phải là không tốt, huynh thấy có đúng không?
Trịnh Nghiễm nâng chén rượu lên cười nói:
- Nói cũng có vài phần đạo lý, nghe nói quan lại không được uống rượu, ta bây giờ lại có thể chè chén, nào, chúng ta uống thêm một ly.
- Uống rượu! Uống rượu!
Mọi người cùng nâng chén, trong phòng rất náo nhiệt.
Lúc này, một tùy tùng của Dương Thừa Niên bước vào phòng, lặng lẽ đưa cho Dương Thừa Niên một tờ giấy. Dương Thừa Niên thoáng nhìn qua, trong lòng không khỏi giật mình. Y không lộ thanh sắc nói với mọi người:
- Mọi người từ từ uống, ta giải quyết chút việc nhỏ, rồi sẽ quay lại ngay.
Dương Thừa Niên đứng dậy đi lên lầu hai, vào một gian nhã phòng. Trong phòng chỉ có một người tuổi tác ước chừng bằng Dương Thừa Niên, mày rậm mắt to, khí chất bức người. Người này chính là danh tướng của quân Ngõa Cương, Từ Thế Tích, thuộc hệ phái Tây đường Ngõa Cương, được Lý Kiến Thành phái đến đàm phán với Dương Khánh.
- Dương công tử, đã lâu không gặp!
Đương nhiên quân Ngõa Cương và Tuân Vương Dương Khánh đã từng quen biết. Ở Đông quận, Dương Khánh có bốn điền trang lớn, hơn vạn khoảnh đất, y muốn bảo vệ lợi ích của chính mình thì phải giao thiệp với quân Ngõa Cương không ít. Trên thực tế, mấy năm nay quân Ngõa Cương chưa hề đụng tới trang viên của Dương Khánh, cũng không xâm phạm đến lợi ích của y, cho nên Dương Khánh cũng mắt nhắm mắt mở với những việc làm của quân Ngõa Cương.
Điền trang của Dương Khánh đều do con thứ ba là Dương Thừa Niên quản lý. Dương Thừa Niên đã tiếp xúc nhiều lần với quân Ngõa Cương, người tiếp xúc với y chính là Từ Thế Tích.
Nếu như là lúc trước, người của quân Ngõa Cương xuất hiện sẽ không làm Dương Thừa Niên thấy căng thẳng. Nhưng lúc này triều đình đang bao vây tiễu trừ quân Ngõa Cương, Từ Thế Tích lại xuất hiện trong thời điểm mẫn cảm này, khiến Dương Thừa Niên càng thêm căng thẳng. Đương nhiên, y sẽ không bán đứng Từ Thế Tích, rốt cuộc bọn họ vẫn có lợi ích to lớn ở Đông quận.
Dương Thừa Niên vội vàng đóng cửa phòng, thấp giọng hỏi:
- Sao ngươi lại đến đây?
- Ta muốn gặp lệnh tôn, có thể nhờ công tử giúp không?
- Ngươi… ngươi tìm phụ thân ta làm gì?
Dương Thừa Niên khẩn trương hỏi.
Từ Thế Tích không chút hoang mang nói:
- Thật ra không có việc gì lớn, chỉ muốn nhờ lệnh tôn giúp một việc nhỏ.
Dương Thừa Niên biết lúc này quân Ngõa Cương đến tìm phụ thân, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, y trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì không?
- Tất nhiên là được, tuy nhiên nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta có thể đi nơi khác không?
Dương Thừa Niên gật đầu:
- Xin đợi ta một lát!
Y ra khỏi phòng, bước nhanh lên lầu ba.
***
Sau nửa canh giờ, trong trạch viện riêng của Dương Thừa Niên, Từ Thế Tích thẳng thắn nói cho Dương Thừa Niên biết tình hình khó khăn hiện nay của quân Ngõa Cương, rồi nói với y:
- Quân Ngõa Cương nguyện ý mua số lương thực còn tồn ở các điền trang Đông Quận của Tuân Vương với giá cao gấp hai lần so với giá thị trường. Ngoài ra, dâng ba ngàn lượng hoàng kim và một hộp châu báu, là lễ vật mừng thọ Tuân Vương điện hạ của quân Ngõa Cương.
Dương Thừa Niên trầm mặc một lát, y biết rõ quân Ngõa Cương thực ra là đến cầu cứu phụ thân, việc này đem đến lợi ích rất lớn, nhưng mạo hiểm cũng quá nhiều, y không thể quyết định được, cuối cùng y gật gật đầu:
- Ta có thể thay Từ huynh xin cầu kiến phụ thân, nhưng phụ thân đồng ý gặp Từ huynh hay không thì ta không dám bảo đảm.
- Điều này ta đã biết, xin Dương công tử bẩm báo với lệnh tôn.
Dương Thừa Niên để Từ Thế Tích và thủ hạ của y ở lại trạch viện của mình. Y quay về vương phủ với tâm sự nặng nề.
Lúc này, Dương Khánh đang chuẩn bị ngủ trưa. Đây là thói quen nhiều năm của y, mỗi ngày sau khi ăn trưa đều ngủ khoảng một canh giờ. Dương Thừa Niên đương nhiên biết thói quen này của cha, vì thế y vội vàng đến trước khi phụ thân ngủ trưa.
Dương Thừa Niên đặt hộp gỗ đàn hương tinh xảo lên cái bàn nhỏ, chiếc hộp còn lớn hơn trái bí đỏ, Dương Thừa Niên mở hộp ra, ngọc ngà châu báu lập tức hiện ra, ánh sáng chói mắt, trong đó có ít nhất hàng trăm báu vật, quang minh châu có hơn ba mươi viên.
Dương Khánh khoanh tay đứng trước hộp, nheo mắt, y là người có mắt nhìn châu báu, châu báu trong hộp này đều là loại thượng thừa, hơn nữa còn có lai lịch rất lớn.
Y nhặt lên một viên minh châu lớn bằng trứng chim bồ câu, quan sát tỉ mỉ một lát, trên viên minh châu có thể thấy rõ một màu tím nhạt, ánh sáng càng đậm, màu tím càng sâu, y kinh ngạc nói với con trai Dương Thừa Niên:
- Nếu ta đoán không lầm, loại minh châu này có khoảng hai mươi bốn viên, có lẽ là chuỗi Tử Bối châu của Dương Hùng, mười năm trước ta có thấy một lần.
Dương Thừa Niên kinh ngạc:
- Hay mấy thuyền hành lý mất tích của Dương Hùng là bị quân Ngõa Cương cướp?
An Đức Vương Dương Hùng qua đời lúc đang đông chinh ở Cao Câu Ly, đồ dùng của ông được chuyển về Lạc Dương, nhưng nửa đường thì mất tích, nghe nói là không may bị chìm, trong đó có không ít châu báu quý hiếm của Dương Hùng, bao gồm một chuỗi Tử Bối Châu có hai mươi bốn viên ngọc.
Dương Thừa Niên tìm trong hộp quả nhiên nhìn thấy hai mươi bốn viên ngọc màu tím giống nhau. Dương Khánh gật đầu, đây là bảo vật mà tiên đế ban cho Dương Hùng, có thể nói là bảo vật vô giá, quân Ngõa Cương lại đem tặng cho mình, quả là không tầm thường.
- Được rồi!
Dương Khánh vui vẻ nói:
- Ta có thể gặp Từ Thế Tích, buổi tối đưa gã đến gặp ta!
***
Tối hôm đó, Từ Thế Tích gặp được Dương Khánh. Trong lòng Từ Thế Tích hiểu rõ, chỉ cần gặp được Dương Khánh, việc lần này đã thành công được một nửa, ít nhất còn có thể thương lượng được, nếu không Dương Khánh căn bản sẽ không gặp mình.
- Từ tướng quân, mời ngồi!
Dương Khánh nghe nói quân Ngõa Cương còn chuẩn bị tặng mình ba ngàn lượng hoàng kim, thái độ y càng khách khí hơn, mời Từ Thế Tích ngồi, lại sai thị nữ dâng trà.
Từ Thế Tích cúi người nói:
- Năm nay Trung Nguyên đại hạn, điền trang của vương gia có bị ảnh hưởng không?
- Lương quận bị ảnh hưởng khá nặng, Đông quận và quận Huỳnh Dương cũng không đến nỗi, sản lượng chỉ giảm một phần, cũng nhờ ngày thường cải tạo thủy lợi khá tốt.
- Mặc dù đại hạn, nhưng tổn thất của Vương Gia hẳn là cũng nhận được bồi thường rồi!
Dương Khánh hiểu rõ ý của Từ Thế Tích, năm nay đại hạn, lương thực giảm sản lượng, nhưng y nhân cơ hội giá ở Đông quận và Lương quận thấp nên mua hơn bảy ngàn khoảnh ruộng, lại tăng thêm ba điền trang lớn, tá điền cũng tăng lên ngàn hộ, thực tế thu hoạch được rất nhiều.
Hai người hàn huyên một lát, liền nói thẳng vào vấn đề chính. Quân Ngõa Cương nguyện ý mua lương thực ở điền trang của Dương Khánh với giá cao gấp hai lần. Đây là một cuộc mua bán lớn, ảnh hưởng quan trọng đến lợi ích của Dương Khánh.