Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 433 - Chương 391: Dương Khánh Xuất Binh

Chương 391: Dương Khánh xuất binh
Chương 391: Dương Khánh xuất binh

Kết quả đàm phán khiến hai bên đều vô cùng hài lòng. Dương Khánh bán lương thực cho quân Ngõa Cương với giá cao từ gấp hai lên đến gấp ba so với giá thị trường, số lượng lên đến tám vạn thạch, bao gồm rất nhiều rất nhiều lương thực dự trữ nhiều năm.

Tuy nhiên để bù lại việc tăng giá, Dương Khánh phải phụ trách vận chuyển lương thực đến núi Ngõa Cương, thời gian giao dịch là tám tháng, nghĩa là mỗi tháng Dương Khánh phải giao một vạn thạch lương thực cho quân Ngõa Cương.

Dương Khánh là người được lợi, y được vận may từ trên trời rơi xuống, chỉ dựa vào lần bán lương thực này, y đã kiếm được ba trăm ngàn quan tiền, gần như vét sạch của cải tích lũy nhiều năm của quân Ngõa Cương.

Nhưng quân Ngõa Cương cũng có lợi. Mặc dù mua lương thực với giá cao, nhưng tám vạn thạch lương thực này đã cứu cho quân Ngõa Cương tránh họa diệt vong. Hơn nữa quân Ngõa Cương lại có chiến lược sâu xa hơn khi đã chôn một hạt giống mâu thuẫn bên trong nội bộ quân Tùy.

Phía thực sự tổn thất chính là vương triều Đại Tùy, nhưng vì lợi ích trước mắt, Dương Khánh đã không lưu tâm đến lợi ích của Đại Tùy nữa.

Tiễn Từ Thế Tích về rồi, Dương Thừa Niên vội vàng đi vào thư phòng của phụ thân, y thấy phụ thân đang đứng khoanh tay trầm tư bên cửa sổ, bèn không dám quấy rầy, chỉ đứng ở cửa khoanh tay im lặng.

Dương Khánh quay đầu nhìn y:

- Con muốn nói gì?

- Hài nhi hơi.. lo lắng!

- Con lo lắng cái gì?

- Phụ thân, lần mua bán này mặc dù rất tốt, nhưng trước mắt cũng khó khăn, chúng ta…chúng ta làm thế nào chuyển lương thực lên núi Ngõa Cương?

- Con sợ Trương Tu Đà phải không?

- Thưa đúng vậy.

Dương Thừa Niên vội vàng giải thích:

- Chuyển mấy trăm thạch lên núi có lẽ Trương Tu Đà không phát hiện, nhưng chuyển một vạn thạch lương thực lên núi, chắc chắn sẽ bị Trương Tu Đà phát hiện và ngăn cản.

Dương Khánh hừ một tiếng:

- Chẳng lẽ ta chưa tính tới chuyện này sao?

Dương Thừa Niên sợ hãi cúi đầu:

- Hài nhi không dám!

Dương Khánh nhìn con trai một lát, rồi chậm rãi nói:

- Ý chỉ của thánh thượng lệnh cho tiêu diệt quân Ngõa Cương chưa hủy bỏ, cũng chưa ban hành ý chỉ mới, ta vẫn là chủ soái của quân Tây lộ, chúng ta có thể xuất binh theo một hướng, từ phía Tây bao vây quân Ngõa Cương, như vậy không phải là chuyển lương thực lên cho Ngõa Cương sao?

Lúc này Dương Thừa Niên mới tỉnh ngộ, hóa ra phụ thân muốn lợi dụng quân đội để chuyển lương. Rõ ràng là từ phía Tây bao vây Ngõa Cương, ngầm đưa lương thực lên núi, còn Trương Tu Đà phụ trách phía Nam, y có biết cũng không thể can thiệp, nhưng mà…

- Phụ thân, nhưng như vậy có mạo hiểm quá không?

- Mạo hiểm?

Dương Khánh cực kì bất mãn hừ một tiếng:

- Trương Tu Đà tiêu diệt Ngõa Cương thì nguy hiểm của chúng ta mới gia tăng. Đến lúc đó y là Trung Nguyên Vương. Còn Dương Khánh ta sẽ là gì? Ta muốn cho y biết, Trung Nguyên phải do Dương Khánh ta quyết định. Trương Tu Đà y dám đến cướp địa bàn của ta, y chính là chán sống rồi!

Dương Thừa Niên cảm nhận được sự bất mãn và tức giận của phụ thân. Y biết rằng việc Trương Tu Đà không đến Huỳnh Dương thăm hỏi khiến phụ thân cực kì bất mãn. Đồng thời việc Trương Tu Đà nhiều lần đánh bại quân Ngõa Cương cũng làm phụ thân ghen ghét.

Điều quan trọng hơn là, vì có sự tồn tại của quân Ngõa Cương, phụ thân mới có được quân quyền. Một khi Ngõa Cương bị diệt, phụ thân sẽ lại bị tước mất quân quyền. Khi đó bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, thỏ khôn chết thì chó săn bị nấu. Triều đình tài chính không đủ, có thể Dương Quảng sẽ giết bọn họ để bổ sung tài lực. Điều này là việc Dương Quảng làm tốt nhất.

Dương Thừa Niên hoàn toàn hiểu được nỗi lo lắng của phụ thân và hiểu được sự tồn tại của quân Ngõa Cương quan trọng với gia tộc mình như thế nào.

- Vậy phụ thân quyết định khi nào xuất binh?

Dương Thừa Niên thấp giọng hỏi

Dương Khánh lạnh lùng nói:

- Như đã thỏa thuận, khi nào quân Ngõa Cương chuyển đến ba ngàn lượng hoàng kim, ta sẽ lập tức xuất binh, con có thể nhắc nhở Từ Thế Tích như vậy.

Ba ngày sau, Dương Khánh tự mình dẫn hai vạn đại quân tiến về hướng Đông quận. Y là quân phía Tây, chiếm huyện Linh Xương, từ phía Tây bao vây núi Ngõa Cương, hai vạn đại quân đóng quân dưới chân núi Ngõa Cương, tham gia vây khốn quân Ngõa Cương, tin tức Dương Khánh xuất binh lập tức được báo về triều đình.

***

Hạ tuần tháng sáu, đội tàu của thiên tử quay lại Lạc Dương đã được mười ngày. Thời tiết Lạc Dương vẫn nóng bức, mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất. Giữa trưa, mặt đường dường như đang bắt lửa nên có rất ít người qua lại, ngay cả người chuyển hàng cũng vội vàng làm vào sáng sớm, đến buổi trưa đều tìm chỗ thoáng mát tránh đi.

Trên lầu ba của Thiên Tự Các tửu lâu ở phía nam thành, Trương Huyễn ngồi một mình ở một bàn gần cửa sổ, chậm rãi thưởng thức rượu bồ đào nổi tiếng của Thiên Tự Các.

Mặc dù Trương Huyễn không thích Thiên Tự Các, các quán rượu do gia tộc Độc Cô này mở đều để lại kí ức không mấy tốt đẹp cho hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận rượu bồ đào của Thiên Tự Các rất hấp dẫn, không chỉ có hắn, gần như tất cả các bộ tướng khi nhắc đến Lạc Dương, điều đầu tiên nghĩ đến là rượu bồ đào ở đây, thứ rượu thuần hậu, thơm ngọt, dư vị dài lâu.

Trương Huyễn quay về Lạc Dương đã mười ngày, nhưng hắn vẫn chưa bắt đầu báo cáo công tác. Bộ Binh chỉ yêu cầu hắn nhẫn nại chờ đợi. Tính ra hắn đã rời quận Bắc Hải gần một tháng, đã vượt quá kế hoạch ban đầu. Điều này khiến Trương Huyễn có cảm giác không ổn. Thiên tử Dương Quảng dường như đang suy nghĩ cách an bài cho hắn, có lẽ như hắn đã lo lắng, Dương Quảng sẽ phái hắn đi Giang Hoài tiêu diệt phản tặc.

Mấy ngày nay Trương Huyễn có một nỗi phiền não khó hiểu, một loại phiền não vì không thể tự nắm được vận mệnh của mình. Nay là năm Đại Nghiệp thứ 11, hai năm nữa hắn sẽ vượt qua được tất cả, nhưng trong hai năm nay hắn cảm thấy rất dày vò, có lẽ như lời của Bùi Củ, chức quan của hắn càng cao, bắt đầu lọt vào tầm mắt của thiên tử, đối với hắn chưa hẳn là chuyện tốt.

Trương Huyễn uống cạn ly rượu, lại rót đầy một ly khác, đúng lúc này, tiểu nhị dẫn mấy người khách cười cười nói nói đi về phía hắn.

- Văn Tượng huynh, định khi nào thì đi nhậm chức?

- Đợi mấy ngày nữa, đợi nhận được bổ nhiệm chính thức của bộ Lại thì xuất phát, sau này mọi người đi huyện Tùy Xương, việc ăn ở ta sẽ bao hết.

Trương Huyễn liếc qua, quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, chính là Thôi Văn Tượng và vài bằng hữu thế gia của y. Thôi Văn Tượng mặt mày hớn hở, trông có vẻ thỏa thuê mãn nguyện.

Sau kì thi, Thôi Văn Tượng được bổ nhiệm làm huyện thừa huyện Dịch, quận Thượng Cốc, nhưng bởi vì nạn trộm cướp ở quận Thượng Cốc rất nghiêm trọng, Thôi Văn Tượng không chịu đi, cha y mới vận động giúp y mấy tháng, khiến y cuối cùng được bổ nhiệm làm Huyện lệnh huyện Tùy Xương quận Bác Lăng.

Huyện Tùy Xương là một trong ba huyện giàu có và đông đúc của quận Bác Lăng. Nhân khẩu đông, đất đai phì nhiêu, có nhiều lương thực, dễ lập được thành tích, lại được xưng là huyện bốn năm Thái thú, nghĩa là ở đây làm Huyện lệnh bốn năm, thông thường đều được thăng chức làm thái thú.

Thôi Văn Tượng quan trường đắc ý, nhưng đáng tiếc tình trường lại gặp phải ngăn trở, cuộc hôn nhân nắm chắc trong tay không ngờ thất bại, nên dù có nhiều đắc ý, lại không khỏi có chút mất mát.

- Việc của Văn Tượng huynh và biểu muội rốt cuộc là thế nào, kéo dài lâu như vậy, nên tìm biện pháp gì đi chứ!

Lý Thanh Minh cười hỏi.

- Đừng nhắc đến nữa, ta cũng không biết xảy ra chuyện gì. Đừng nói đến việc này nữa, hôm nay ta mời, mọi người uống cho đã đi!

Mọi người đi đến chỗ ngồi phía trước Trương Huyễn, tiểu nhị ân cần cười nói:

- Mấy vị công tử, chỗ này được không ạ? Rất rộng rãi thoải mái.

Thôi Văn Tượng nhíu mày:

- Đáng tiếc chỗ này không gần cửa sổ.

Y muốn đổi chỗ gần cửa sổ, vừa ngẩng đầu liền thấy người ngồi bên cửa sổ chính là Trương Huyễn.

Thôi Văn Tượng tuyệt đối không ngờ sẽ gặp Trương Huyễn ở quán rượu này. Y nhất thời ngây người, vài người bên cạnh cũng nhìn thấy Trương Huyễn, cũng không khỏi sửng sốt. Bạch Tín Dương lại không biết ân oán giữa Thôi Văn Tượng và Trương Huyễn, đi đến trước nói:

- Hóa ra là Trương tướng quân vang danh thiên hạ, nghe nói là đánh thắng trận, hôm nay hồi kinh nhận thưởng phải không?

Trương Huyễn nheo nheo mắt hổ, không để ý đến y, tiếp tục nhìn đường phố ngoài cửa sổ và uống rượu, coi như Bạch Tín Dương đang nói chuyện với người khác.

- Tín Dương!

Thôi Văn Tượng nuốt vào sự khiêu khích của Bạch Tín Dương, y bước đến ôm quyền thi lễ:

- Trương tướng quân, đã lâu không gặp.

Trương Huyễn quay đầu lại liếc nhìn y, cầm ly rượu đứng lên:

- Ta tưởng rằng Thôi công tử đã đi nhậm chức rồi, sao lại vẫn còn chờ đợi ở đây?

Thôi Văn Tượng không kìm được đắc ý nói:

- Vừa mới được bổ nhiệm, tại hạ sẽ làm huyện lệnh ở huyện Tùy Xương.

- Hóa ra là vậy, xin chúc mừng Thôi công tử.

Trương Huyễn nhướn mày, lại cười hỏi Lý Thanh Minh:

- Nghe nói Lý công tử cũng thi đậu rồi, có được bổ nhiệm ở đâu chưa?

Lý Thanh Minh là người thông minh, y biết được địa vị hiện nay của Trương Huyễn, liền vội vàng khom người thi lễ:

- Hồi bẩm Trương tướng quân, tiểu sinh vẫn còn đang chờ đợi.

- Chờ đợi bổ nhiệm thật không dễ dàng gì!

Trương Huyễn thở dài nhè nhẹ:

- Không lâu trước đây ta cùng thuyền rồng của thiên tử đi lên phía Bắc, trên đường gặp một vài sĩ tử thi đậu đang xin làm quan, cảnh ngộ thực sự bi thảm, hiện nay sư nhiều cháo ít, xin một chức quan không dễ, tuy nhiên quận Bắc Hải vẫn còn thiếu người, nếu Lý công tử không chê vị trí thấp kém, ta có thể đề cử.

Lý Thanh Minh quá đỗi vui mừng. Y nghe nói nạn trộm cướp ở Thanh Châu đã bình ổn, có rất nhiều việc bị gác lại cần làm, nhiều vị trí Huyện lệnh còn trống, đây đều là những chức quan mà bộ Lại không dễ dàng bổ nhiệm.

Quan trọng hơn là cho dù bộ Lại bổ nhiệm, nhưng nếu không được Trương Huyễn tán thành thì đừng mơ tưởng được chức quan tốt. Việc này trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng không muốn nói ra thôi. Nếu Trương Huyễn chủ động đề xuất thì tiền đồ của y có hy vọng rồi, nên Lý Thanh Minh mừng rỡ như điên.

- Đa tạ tướng quân đề cử!

Trương Huyễn gật đầu, cười nói với Thôi Nguyên Hàn:

- Thôi huynh nếu nguyện ý chịu thiệt thòi, có thể đến chỗ ta nhận chức tham quân, đương nhiên Thôi huynh gia thế hùng mạnh, chắc là không cần ta đa sự.

Sở dĩ Trương Huyễn đề cử Lý Thanh Minh hoàn toàn vì nể mặt Lý Tĩnh. Lý Thanh Minh là cháu ngoại của Lý Tĩnh, nên Trương Huyễn mới mở lời như vậy. Hắn muốn cho Lý Thanh Minh đảm nhiệm chức Huyện thừa. Về phần Thôi Nguyên Hàn, Trương Huyễn muốn giảng hòa với Thanh Hà Thôi thị.

Bình Luận (0)
Comment