Phụ thân của Thôi Nguyên Hàn là Thôi Hoán hiện tại là thái thú quận Bột Hải, nhưng phân nửa quận Bột Hải đã bị Cao Sĩ Đạt chiếm cứ, trên thực tế Thôi Hoán chỉ quản lý mỗi huyện Dương Tín, nên cũng không có vị trí nào cho Thôi Nguyên Hàn.
Thôi Nguyên Hàn đầu năm cũng tham gia kì thi, dù không thi đậu, nhưng phụ thân nghĩ đến sự an toàn của y, không cho y quay về quận Bột Hải, y liền ở lại kinh thành nhàn rỗi không có việc gì làm.
Nhìn thấy Thôi Văn Tượng có tiền đồ, trong lòng Thôi Nguyên Hàn cảm thấy hơi mất mát, không ngờ Trương Huyễn lại chủ động đề nghị cho y một chức vụ, mặc dù chỉ là tham quân, nhưng cách quận Bột Hải chỉ một con sông Hoàng Hà, y có thể thường xuyên về nhà.
Hơn nữa thế lực của Trương Huyễn ở Thanh Châu càng ngày càng lớn, phụ thân của Thôi Nguyên Hàn cũng thường hối hận về việc bất hòa trở mặt với Trương Huyễn. Nếu có thể thay phụ thân giảng hòa với Trương Huyễn, chỉ về điểm này thôi, Thôi Nguyên Hàn cũng thấy vô cùng nguyện ý.
Y vội vàng khom người thi lễ:
- Đa tạ Trương tướng quân chiếu cố, Nguyên Hàn vô cùng cảm kích!
- Được rồi! Các người từ từ uống rượu, ta xin đi trước, chức quan của hai vị ta sẽ sắp xếp, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian!
Trương Huyễn gật đầu với Thôi Văn Tượng, ném mấy quan tiền lên bàn, rồi nghênh ngang rời đi.
Bạch Tín Dương đứng bên cạnh nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm. Y tuyệt đối không ngờ được, Trương Huyễn chỉ nói mấy câu mà đã quyết định xong tiền đồ của Lý Thanh Minh và Thôi Nguyên Hàn, nhưng căn bản không thèm để ý đến mình. Lúc này y mới hiểu được mình đã làm một việc ngu xuẩn, nói lung tung đắc tội với Trương Huyễn, làm mất đi một cơ hội tốt ngàn năm một thuở.
Y quay đầu nhìn bóng Trương Huyễn đi xa dần, trong lòng hối hận vô cùng.
Sắc mặt Thôi Văn Tượng cũng tái nhợt. Y cho rằng mình được bổ nhiệm làm Huyện lệnh, đã là người nổi bật trong đám người trẻ tuổi, nhưng bây giờ so với Trương Huyễn, y mới thấy bản thân mình thua kém rất nhiều, thảo nào Lư Thanh chọn Trương Huyễn chứ không chọn mình.
Trong lòng y tràn ngập nỗi thất vọng không nói ra lời.
Bốn người vui vẻ đến uống rượu, nhưng bây giờ bọn họ khó có thể ngồi với nhau nữa. Mấy câu của Trương Huyễn đã khiến quan hệ bọn họ xuất hiện sự rạn nứt vô hình.
***
Hiện tại Trương Huyễn ở trong nhà trọ Cao Thăng ở phía nam thành, tính cả hai mươi thân binh, hắn bao cả bốn gian phòng lớn, bốn gian phòng đều ở góc của nhà trọ, có cửa ra vào riêng, không bị khách trọ khác quấy nhiễu, điều kiện cũng không tồi.
Trương Huyễn và một vài thân binh vừa trở về nhà trọ. Một thân binh chạy vội đến, khom người nói:
- Khởi bẩm tướng quân, một vị quan ở bộ Binh đang đợi tướng quân, đã đợi khá lâu rồi.
- Y có nói chuyện gì không?
- Y không nói gì. Chỉ nói nhất định phải đợi tướng quân quay về.
Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, ném dây cương cho thân binh, rồi bước nhanh vào trong. Trong phòng khách, một viên quan đang nhàm chán uống trà chờ đợi. Nhìn thấy Trương Huyễn quay lại, y lập tức bật dậy, vội vàng bước ra thi lễ:
- Tại hạ là Phương ti Viên ngoại lang của bộ Binh, tên là Vi Cẩn, phụng mệnh Thị lang đến thông báo cho tướng quân về việc báo cáo công tác.
Trương Huyễn tinh thần phấn chấn. Đây là việc hắn chờ đợi đã lâu, nên vội vàng hỏi:
- Khi nào thì báo cáo công tác?
- Thời gian định vào trưa ngày mai. Ngày mai sau buổi triều sớm, trực tiếp báo cáo ở điện Văn Thành.
Trương Huyễn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nên hỏi lại:
- Chẳng lẽ ngày mai ta cũng phải lên triều?
Vi Cẩn mỉm cười:
- Trương tướng quân đương nhiên phải lên triều, ngày mai là ngày một tháng bảy, là buổi triều quan trọng, tất cả quan lại trong kinh thành từ ngũ phẩm trở lên đều phải tham gia. Bất kể là quan văn quan võ đều không thể vắng mặt, Trương tướng quân không biết việc này sao?
Nếu Vi Cẩn không nói, Trương Huyễn thật không biết, cũng không có ai thông báo cho hắn. Hắn phát hiện bản thân mình quy củ gì cũng không biết, liền vội vàng hỏi:
- Xin hỏi Vi lang trung, ta trước giờ chưa lên triều lần nào, đầu tiên ta phải làm gì?
Vi Cẩn giật mình, Trương Huyễn lại chưa lên triều lần nào. Y suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tướng quân không ngại thì chiều nay đến bộ Lễ một chuyến, tìm Lang trung bộ Lễ là Triệu Kính Nhan, y sẽ sắp xếp việc lên triều của tướng quân, như nhắc tướng quân một số lễ nghi cần chú ý. Mặt khác y sẽ thêm tên và vị trí của tướng quân vào danh sách lên triều, ngày mai tướng quân chỉ cần đến lúc đó vào triều là được rồi.
- Bộ Binh không quản việc ta lên triều sao?
Vi Cẩn lắc đầu:
- Thực ra tướng quân là ngoại quan, hơn nữa lại là Hổ Bí lang tướng, Bộ Binh và Thông thủ Tề quận đều giống nhau trên danh nghĩa là quản lý tướng quân, nhưng thực ra tướng quân là do thánh thượng trực tiếp bổ nhiệm, tướng quân hiểu chưa ạ?
Trương Huyễn gật đầu, hắn đã hiểu rõ hóa ra Bộ Binh không quản được mình.
Trương Huyễn lập tức sai bảo thân binh:
- Lấy 50 lượng hoàng kim tặng Vi lang trung uống chén rượu nhạt.
Vi Cẩn sợ đến mức líu lưỡi. Năm mươi lượng hoàng kim! Chính là một năm bổng lộc của y, thảo nào các quan lớn ở bộ Binh đều khen ngợi Trương Huyễn có tài cán, kính trọng triều đình, hóa ra là chi tiêu xa xỉ như vậy, cấp trên không thích hắn mới lạ.
Vi Cẩn vô cùng cảm tạ nhận lấy hoàng kim. Y muốn nhờ Trương Huyễn thay mình hỏi thăm thúc phụ Vi Vân Khởi, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Vi Vân Khởi và gia tộc nên y kìm lại, chỉ vui vẻ cáo từ.
Trương Huyễn biết rõ đạo làm quan. Huyện quan không bằng hiện quản, đừng thấy Vi Cẩn là một Viên Ngoại Lang bình thường, chỉ là một chức quan bậc trung, nhưng y có thể nắm được chi tiết, như chức phương ti quản lý bản đồ khói lửa, khi mình cần xin chế tạo khói lửa, y có thể nói cho mình nhiều nhất có thể xin bao nhiêu, khiến mình đạt được lợi ích nhiều nhất, vậy nên tạo quan hệ tốt với những viên quan nắm giữ chi tiết này thì không có gì sai.
Trương Huyễn không nghĩ đến việc này nữa, chỉ nghĩ đến ngày mai phải tham gia buổi triều, hắn hoàn toàn không biết gì cả, cần phải lập tức đến báo danh ở bộ Lễ, học tập những lễ nghi khi lên triều và giành được vị trí khi lên triều, Trương Huyễn không để chậm trễ thời gian nữa, y thay triều phục, cưỡi ngựa chạy về hướng hoàng cung.
***
Từ xưa đến nay, thiết triều sớm là việc vô cùng mệt mỏi đối với các vị đại thần thậm chí với cả đế vương. Nửa đêm cần phải thức dậy rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, trời chưa sáng buổi chầu đã bắt đầu, mặc dù việc này làm cả đế vương và đại thần căm ghét, nhưng cũng không có cách nào khác, không thể để ảnh hưởng đến việc công vụ bình thường vào buổi sáng, cho nên phải đành hi sinh giấc ngủ của mình.
Canh năm là khoảng nửa đêm ba giờ đến năm giờ, Trương Huyễn thức dậy ước chừng đã bốn giờ sáng, trời vẫn tối đen. Trương Huyễn rửa mặt, rồi thay triều phục.
Quan phục triều Tùy dựa theo trường hợp mặc mà phân từ cao tới thấp như sau: lễ phục, triều phục, công phục, công sự phục và năm loại thường phục. Triều phục không chỉ mặc vào lúc lên triều mà còn mặc vào những lúc quan trọng như lúc phụ lễ, Tết Nguyên Đán, Đông chí…Tuy rằng hôm nay mồng một được quan viên gọi là buổi chầu lớn, nhưng không phải là quá quan trọng nên Trương Huyễn chỉ mặc công phục.
Quan phục của quan viên cơ bản đều giống nhau, nhưng phân biệt chức quan cao thấp qua phụ kiện kèm theo, tỷ như tám vị quan viên cấp như tám vị tướng quốc, Thị trung, Trung Thư Lệnh, tả hữu kì tán Thường thị, đều đeo mũ tiến hiền có gắn đuôi chồn, sử gọi là bát điêu, trong khi quan ngũ phẩm trở lên thì không có.
Trương Huyễn là võ tướng ngũ phẩm. Quan phục của hắn đơn giản hơn so với quan văn, đầu đội lung quan, ở ngoài mặc một áo bào màu tím đỏ, mang một thắt lưng da, đeo ngọc thủy thương và kiếm Ngọc Thủ, chân mang giày da màu đen, trông có vẻ vô cùng khí phách.
- Tướng quân!
Một thân binh chạy vội vào, lòng như lửa đốt:
- Bên ngoài có rất nhiều quan viên lên triều rồi.
- Ngươi gấp cái gì?
Trương Huyễn trừng mắt nhìn y, bây giờ mới là giữa canh năm, cũng là bốn giờ sáng, còn nửa giờ nữa mới khai triều, hắn đến hoàng thành nhiều nhất mất nửa giờ, đi sớm vậy làm gì?
Thật ra Trương Huyễn cũng biết rằng, nhiều triều thần lên triều sớm là để tận dụng thời gian trước khi lên triều trao đổi tin tức với nhau, xem xét chiều hướng của triều đình. Lúc cần thảo luận chính sự quan trọng, thiên tử cũng ngầm phái cận thần tận dụng khoảng thời gian này để thay mình tỏ thái độ. Vì thế thời gian nảy rất quan trọng đối với một số lão thần. Đêm trước khi bàn luận một việc quan trọng, rất nhiều quan lớn đều ngủ lại trong điện.
Tuy nhiên đối với Trương Huyễn, việc quan trọng hôm nay không phải là lúc thượng triều, mà là báo cáo khi lên triều xong.
Dù còn thời gian ba khắc, vẫn nên vội vàng ăn điểm tâm rồi đi.
Trên đường quả nhiên rất náo nhiệt. Mặc dù trời còn tối, nhưng không khí sáng sớm rất mát mẻ, không chỉ có quan viên vào triều, còn có những người bán hàng rong và tiểu nhị các cửa tiệm chuẩn bị mở cửa.
Quan viên vào triều chủ yếu cưỡi ngựa hoặc ngồi xe ngựa. Ngồi xe ngựa cần tùy tùng hộ vệ, tốn nhiều chi phí, thông thường chỉ có quan lớn mới có điều kiện như vậy. Quan viên cấp trung hoặc cấp thấp chỉ cưỡi ngựa đi.
Trương Huyễn mặc dù dẫn theo hai mươi thân binh vào kinh, nhưng lúc này hắn không muốn quá khoa trương, nên chỉ đem hai thân binh hộ vệ vào hoàng thành, đi một lát, bọn họ đến đường lớn, quan viên vào triều càng nhiều hơn.
Đường Thiên Nhai ở kinh thành cực kì rộng lớn, không thua gì đường Chu Tước ở Trường An, có thể đủ chỗ cho năm mươi xe ngựa đi song song. Từng chiếc từng chiếc xe ngựa lộc cộc trên đường, trên xe treo một đèn lồng màu vỏ quýt, sáng ngời trong bóng đêm, trên đó viết tên họ của chủ nhân hoặc chức quan. Mỗi cỗ xe ngựa đều có hơn mười người mang đao hộ vệ, trên đường cái chỉ nghe tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa, không cao giọng ồn ào, mọi người đều im lặng mà đi.
Lúc này, một cỗ xe ngựa chạy nhanh gần bên Trương Huyễn, cửa sổ xe ngựa mở, lộ ra một khuôn mặt thân thiết đang tươi cười, chính là tướng quốc Tô Uy. Trương Huyễn vội ghìm chiến mã lại, hành lễ nói:
- Ty chức tham kiến Tô Tướng quốc.
Tô Uy cười cười nói:
- Trương tướng quân giống như lần đầu tiên lên triều vậy!
- Thưa đúng vậy!
- Lên triều là việc rất có ý nghĩa, cũng cần nhiều học vấn, cần có thời gian từ từ hiểu được. Lâu ngày tướng quân sẽ biết thôi. Tuy nhiên hôm nay tướng quân phải báo cáo công tác, ta cảm thấy đây mới là việc quan trọng, tướng quân đã chuẩn bị xong chưa?
- Hồi bẩm tướng quốc, ty chức cũng là lần đầu tiên báo cáo, thật sự không biết nên chuẩn bị gì.
- Như vậy không được rồi!
Tô Uy ôn hòa cười nói:
- Báo cáo công tác là việc lớn, nếu chuẩn bị không đầy đủ, mười phần công lao sẽ giảm đi năm phần, ba phần công lao sẽ biến thành bảy phần, nên phải rất coi trọng.
Tô Uy lấy ra một quyển trục đưa cho hắn:
- Đây là một số vấn đề hôm nay ta định hỏi tướng quân, tướng quân xem trước đi!
Trong lòng Trương Huyễn rất cảm kích, vội vàng nhận lấy và thi lễ:
- Ân huệ của Tướng quốc, ty chức vô cùng cảm kích.
Tô Uy cười ha hả, xe ngựa chậm rãi tiếp tục đi. Trương Huyễn cẩn thận cất quyển trục vào trong lòng, nhìn xe ngựa đi xa.
Trong lòng hắn rõ như gương sáng. Tô Uy vì cháu mình là Tô Liệt mới đặc biệt chiếu cố đến hắn. Có lẽ đây gọi là quan hệ mạng lưới ở quan trường. Trương Huyễn tự cười giễu mình rồi tiếp tục giục ngựa về hướng hoàng thành.