Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 436 - Chương 394: Báo Cáo Công Tác Trên Thiên Điện

Chương 394: Báo cáo công tác trên Thiên Điện
Chương 394: Báo cáo công tác trên Thiên Điện

Mọi người đều đứng dậy, khom người thi lễ:

- Cung nghênh bệ hạ!

Có lẽ là vì nguyên nhân tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, tinh thần Dương Quảng hôm nay có chút mệt mỏi, ông ta khoát tay áo, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống. Mọi người ngồi xuống, không khí trong Thiên Điện lại khôi phục vẻ trang nghiêm.

Dương Quảng nhìn thoáng qua Trương Huyễn, nói với Vệ Huyền:

- Bắt đầu đi!

Vệ Huyền nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chậm rãi nói với Trương Huyễn:

- Trương tướng quân, báo cáo công tác là chế độ của triều đình, tất cả các đại thần được phái ra bên ngoài, bất kể quận thủ địa phương hay là đại tướng trú quân, hàng năm đều phải báo cáo các loại sự vụ với triều đình. Đương nhiên, có rất nhiều phương thức, cũng không nhất định phải vào kinh, nhưng báo cáo công tác thì không thể tránh được, mong rằng tướng quân có thể hiểu được.

Trương Huyễn yên lặng gật đầu:

- Ty chức hiểu được!

Vệ Huyền lại lấy ra một phần báo cáo Trương Huyễn viết trước đó, cười nói:

- Như ta vừa nói, có nhiều loại phương thức, có người báo cáo công tác tự thuật, nhưng cũng có phương thức hỏi đáp. Hôm nay chúng ta sẽ dùng phương thức thứ hai, do ta đại diện Binh bộ hỏi chính, có lẽ những đại thần khác cũng sẽ có một chút nghi vấn, Trương tướng quân cứ y theo sự thực mà trả lời là được, không cần căng thẳng.

Trương Huyễn gật gật đầu, hắn cảm thấy Dương Quảng dùng ánh mắt hồ nghi mà sắc bén nhìn chăm chú vào mình, cũng cảm thấy một loại không khí khác trong đại điện - áp lực. Có lẽ đây đúng là một lần báo cáo công tác không giống bình thường, không hề đơn giản như lời Vệ Huyền nói.

- Vấn đề thứ nhất của ta là về dân đoàn…

Vệ Huyền chậm rãi mở một quyển trục trên bàn, giọng điệu ông ta rất chậm, nhưng ý nghĩa lại rất rõ ràng:

- Bắt đầu từ năm trước, Trương tướng quân phụng mệnh đóng giữ quận Bắc Hải, Trương tướng quân đã thi hành dân đoàn ở quận Bắc Hải. Dân đoàn mà Trương tướng quân tổ chức và thành lập là cái gì? Nó có gì khác so với quân đội chính quy?

Vấn đề của Vệ Huyền vô cùng sắc bén. Điều này kỳ thật là đang chất vấn có phải Trương Huyễn tự tiện mở rộng quân đội hay không. Phải biết rằng triều đình chỉ phê chuẩn cho Trương Huyễn chiêu mộ sáu ngàn quân lính, nhưng Trương Huyễn lại dẫn một vạn quân nam chinh quận Lang Gia, bốn ngàn người thừa ra này là sao? Chỉ là Vệ Huyền dùng phương pháp hàm súc ám chỉ vấn đề này với Trương Huyễn.

Không khí trong Thiên Điện bắt đầu trở nên có chút khẩn trương, ngay cả Bùi Củ cũng ý thức được lần báo cáo công tác này lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện). Ông ta nghĩ rất đơn giản, việc này tất nhiên là ý của thánh thượng, mượn miệng Vệ Huyền tới hỏi, trong lòng Bùi Củ bắt đầu âm thầm lo lắng cho Trương Huyễn.

Trương Huyễn trầm ngâm một lát, không chút hoang mang hạ thấp người nói:

- Khởi bẩm Thánh Thượng, khởi bẩm Vệ Thượng thư và các vị đại thần, sở dĩ ty chức tạm thời tổ chức và thành lập dân đoàn hoàn toàn là vì đối kháng loạn phỉ tập kích quấy rối. Mọi người cũng biết, bốn phía quận Bắc Hải đều có địch. Quận Cao Mật phía nam có mấy vạn loạn phỉ Mạnh Nhượng uy hiếp, quận Đông Lai phía đông có gần mười vạn loạn phỉ Tả Hiếu Hữu như hổ rình mồi, phía bắc có Trương Kim Xưng nhòm ngó bên kia Hoàng Hà. Nếu chúng ta xuôi nam tấn công Mạnh Nhượng, Tả Hiếu Hữu thừa dịp mà vào thì phải làm sao? Lấy gì chống cự? Đương nhiên, chúng ta sẽ có một ít quân đội đóng giữ, nhưng hơn ngàn người đối mặt với mấy vạn loạn phỉ thì nhất định phải tổ chức cho dân chúng hiệp trợ quân đội chống lại loạn phỉ. Đó chính là mong muốn ban đầu khi ty chức thành lập dân đoàn.

Vệ Huyền gật gật đầu:

- Vậy loại chuyện này đã từng xảy ra sao?

- Đã từng xảy ra!

Trương Huyễn không chút do dự nói:

- Ở huyện Lâm Truy, lúc ấy Trương đại soái dẫn đại quân đi quận Tế Bắc đón đánh quân Ngõa Cương xâm lấn. Ty chức phụng mệnh dẫn sáu ngàn quân ở quận Thanh Hà huyện Võ Thành kiềm chế tám vạn đại quân của Trương Kim Xưng. Lúc ấy quận Bắc Hải chỉ có năm trăm quân coi giữ, Trương Kim Xưng liền phái mấy ngàn tinh nhuệ sát nhập quận Bắc Hải, dao động quân tâm các tướng sĩ. Các vị đại thần, quận Bắc Hải chỉ có năm trăm binh lính, từ huyện Ích Đô chạy tới huyện Lâm Truy cứu viện, mà huyện Lâm Truy lại không có tên lính nào, đối mặt với mấy ngàn quân giặc tinh nhuệ công thành, làm sao có thể thủ được? Nhưng cuối cùng không chỉ giữ được Lâm Truy, còn phối hợp với quân Tùy cứu viện tiêu diệt hoàn toàn mấy ngàn quân phản loạn tinh nhuệ, bảo vệ tính mạng thân gia hơn mười vạn dân chúng, cũng chính bởi vì có dân đoàn, là dân đoàn đã giữ được huyện thành.

Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh, Trương Huyễn nói có lý có căn cứ, dùng sự thật chứng minh tầm quan trọng của dân đoàn, Vệ Huyền trầm ngâm một lát lại hỏi:

- Vậy bây giờ dân đoàn còn tồn tại không?

Trương Huyễn lắc đầu:

- Ty chức đã nói, dân đoàn chỉ là tạm thời thành lập, sau khi tiêu diệt loạn phỉ quận Lang Gia, dân đoàn không cần tồn tại nữa. Ty chức chuẩn bị sau khi trở về sẽ giải tán bọn họ.

Vệ Huyền dùng một loại ánh mắt khó có thể phát hiện nhanh chóng liếc qua thiên tử Dương Quảng, Dương Quảng chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ có thể chấp nhận.

Vệ Huyền cười nói:

- Được rồi! Sau này Binh bộ sẽ phái người đi giải quyết tình huống dân đoàn. Vấn đề thứ hai của ta là về trùm thổ phỉ Tả Hiếu Hữu. Chúng ta nghe nói sau khi đánh hạ Tồn Cẩu Sơn, tướng quân lại thả Tả Hiếu Hữu về quê, chúng ta cảm thấy rất kỳ quái, vì sao tướng quân không đưa y vào kinh hỏi tội. Đương nhiên, Binh bộ cũng không hoài nghi tướng quân có liên quan gì với Tả Hiếu Hữu, mà chỉ cảm thấy hơi lạ, cảm thấy chuyện này không hợp với lẽ thường, tướng quân có thể giải thích không?

Vấn đề thứ hai vừa được hỏi, Tô Uy và Tiêu Vũ không khỏi ngơ ngác nhìn nhau. Chỗ này là nơi báo cáo công tác, sao lại không thấy hỏi chuyện tiêu diệt thổ phỉ như thế nào, cũng không nói đến chuyện an bài quân đội đóng giữ thế nào, càng không nói tới vật tư quân lương. Căn bản cũng không phải là báo cáo bình thường, rõ ràng chính là một lần nghiêm thẩm. Không chỉ có hai người bọn họ, tất cả những người khác đều không chuẩn bị kịp.

Bản thân Trương Huyễn cũng cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Tô Uy cho hắn mấy vấn đề, đều là những vấn đề báo cáo công tác rất bình thường, hỏi hắn tiễu phỉ như thế nào, xử trí loạn phỉ đầu hàng ra sao, vân vân. Thật sự không ngờ vấn đề của Vệ Huyền lại sắc bén như vậy.

Nhưng Trương Huyễn thấy Vệ Huyền liếc mắt nhìn Dương Quảng, hắn đã hiểu được, thật ra đây chính là Dương Quảng đang hỏi mình.

Trong lòng Trương Huyễn vô cùng cảnh giác, hắn thật cẩn thận hồi đáp:

- Hồi bẩm Vệ Thượng thư, lần tấn công loạn phỉ quận Đông Lai là do Trương đại soái thống lĩnh đại quân, ty chức chỉ ở một bên hỗ trợ. Nhờ Trương đại soái dẫn đại quân giằng co với chủ lực Tả Hiếu Hữu, ty chức làm kỳ binh đánh lén hang ổ của Tả Hiếu Hữu, cướp lấy Tồn Cẩu Sơn. Cuối cùng năm vạn quân của Tả Hiếu Hữu cũng không phải bị đánh tan mà là đầu hàng quân Tùy. Dựa theo điều kiện đầu hàng, quả thật Tả Hiếu Hữu được thả về quê. Tuy nhiên Trương đại soái đã ủy thác ty chức tiến hành giám thị đối với y.

- Ngươi giám thị sao?

Vệ Huyền lại hỏi.

Trương Huyễn gật gật đầu:

- Ty chức phái mười tên lính giám thị động tĩnh của y.

Nếu thả Tả Hiếu Hữu về quê không phải là quyết định của Trương Huyễn, chuyện này cũng không cần tiếp tục nói nữa. Vệ Huyền tiếp tục trải rộng quyển trục ra, chuẩn bị hỏi vấn đề thứ ba. Lúc này, Vân Định Hưng ngồi phía sau nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cười nói:

- Ta xin cắt ngang một chút, hỏi Trương tướng quân một vấn đề nhỏ.

Vân Định Hưng vô lễ khiến Vệ Huyền hơi mất hứng. Theo lệ thường là mình sẽ hỏi trước, sau khi kết thúc mới đến lượt các tướng quốc hỏi, cuối cùng do đại thần ngoài tràng bàng quan bổ sung một vài vấn đề. Bây giờ căn bản chưa đến lượt Vân Định Hưng.

Nhưng Vệ Huyền cũng biết, đây không phải là vấn đề của Vân Định Hưng, mà là Vũ Văn Thuật chất vấn Trương Huyễn. Vũ Văn Thuật lấy lí do sức khỏe nên không tới được, liền để con chó Vân Định Hưng này ra mặt thay y.

Vệ Huyền không ngăn cản Vân Định Hưng hỏi, Vân Định Hưng cười khan một tiếng hỏi:

- Ta muốn hỏi một câu, về việc thái thú quận Bắc Hải Lương Trí chết bất đắc kỳ tử…

Những lời này của Vân Định Hưng vừa nói ra, Trương Huyễn liền biết là phiền toái của Vũ Văn Thuật dành cho mình. Vốn Vũ Văn Thuật cấu kết với Bột Hải Hội, định dùng Lương Trí lật đổ mình, nhưng bị mình diệt khẩu đúng lúc, phong ba chuyện này liền chưa kịp xuất hiện. Không nghĩ trong lần báo cáo công tác này Vân Định Hưng lại dùng chuyện đó gây khó dễ.

Trương Huyễn biến sắc, vừa muốn bác bỏ Vân Định Hưng, không ngờ Dương Quảng vẫn đang trầm mặc lại lạnh lùng nói:

- Chuyện này trẫm rất rõ ràng, không cần hỏi lại Trương tướng quân nữa, Vệ Thượng thư tiếp tục đi!

Vân Định Hưng lập tức cứng họng, một câu nói không nên lời, y nghe được sự bất mãn trong giọng nói của thánh thượng. Y lập tức ý thức được, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như lời của Vũ Văn Thuật, ngay cả thiên tử cũng biết chuyện. Trong lòng y âm thầm căm tức, Vũ Văn Thuật không tự mình đến hỏi, lại để mình nhảy vào đầm nước đục này. Khẳng định ông ta biết thánh thượng cũng biết chuyện. Trong lòng Vân Định Hưng tức giận Vũ Văn Thuật, không dám mở miệng lần nữa.

Lúc này, Vệ Huyền lại tiếp tục hỏi:

- Vấn đề thứ ba của ta, là về bến tàu Bắc Hải, vì sao Trương tướng quân lại nghĩ đến việc xây dựng cải tạo bến tàu Bắc Hải?

***

Vệ Huyền hỏi khoảng mười vấn đề, hết khoảng nửa canh giờ, mỗi vấn đề đều vô cùng bén nhọn, bao gồm cả việc Trương Huyễn có thao túng quan phủ địa phương quận Bắc Hải hay không? Trương Huyễn xây dựng đội kỵ binh có được Binh bộ phê chuẩn không? Vì sao quận Bắc Hải lại gieo trồng cỏ nuôi súc vật số lượng lớn? Vân vân.

Mấy vấn đề này khiến tất cả mọi người nghe được đều vô cùng khiếp sợ. Những vấn đề đó đều dính líu đến việc tự tiện cầm binh, chứng minh thiên tử đã nghi ngờ Trương Huyễn, hơi không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục.

Bản thân Trương Huyễn cũng âm thầm kinh hãi, những việc này đều vô cùng ẩn mật, triều đình chưa chắc biết, nhưng Dương Quảng lại biết rất rõ ràng, là ai đã âm thầm mật báo cho Dương Quảng? Là Tiêu Hoài Tĩnh, hay là… Bùi Nhân Cơ?

Trương Huyễn khắc chế nội tâm căng thẳng, bình tĩnh trả lời:

- Ty chức gieo trồng mục thảo gọi là dã oản đậu (cây đậu dại). Nó còn có một cái tên tục, gọi là đậu cứu đói, sau khi phơi khô nó có thể mười năm không hỏng. Trong lúc vô ý ty chức phát hiện có dân đói trồng loại cây đậu dại này vượt qua nạn đói, đồng thời còn nuôi vài chục con dê. Điều đó đã gợi ý cho thần rất nhiều, gieo trồng đậu dại để nuôi dê nuôi trâu, đồng thời cũng chuẩn bị lương thực tồn trữ chuẩn tai cứu đói. Ty chức từng gặp qua người chịu nạn đói, biết một thăng (1/10 đấu) bã đậu có ý nghĩa thế nào đối với nạn dân, chính là vấn đề tính mạng.

Trương Huyễn chậm rãi nói, hoàn toàn lảng tránh đề tài nuôi ngựa đáng kiêng kị. Có thể nhìn ra được câu trả lời của hắn coi như làm cho Dương Quảng vừa lòng, sắc mặt âm u lạnh lẽo của ông ta hòa hoãn đi rất nhiều. Cho đến lúc này, Bùi Củ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vệ Huyền thu hồi quyển trục rồi cười nói với mấy tướng quốc:

- Binh bộ không hỏi gì nữa, các vị cần bổ sung thêm gì không?

Bình Luận (0)
Comment