Các tướng quốc khác đều chuẩn bị một vài vấn đề, nhưng mười vấn đề của Vệ Huyền khiến tất cả mọi người hiểu được, lần này không phải là báo cáo công tác bình thường, mà là một kỳ khảo thí nghiêm khắc. Như vậy những vấn đề của bọn họ liền có vẻ không quan trọng nữa. Tất cả mọi người trầm mặc, ngay cả Vân Định Hưng đã chuẩn bị trước mười mấy vấn đề cũng không dám lên tiếng nữa.
Vệ Huyền quay đầu lại một chút xin chỉ thị của thiên tử Dương Quảng, Dương Quảng gật gật đầu, tỏ vẻ có thể kết thúc. Ông ta đứng lên đi trước một bước.
Thiên tử rời đi, không khí áp lực trong Thiên Điện lập tức hòa hoãn rất nhiều, mọi người đều cười nói rời khỏi Thiên Điện. Đến lúc này, áp lực cực lớn trong lòng Trương Huyễn mới dần dần được giải tỏa, hắn cảm thấy sau lưng mình đã đầm đìa mồ hôi, triều phục đơn sơ đã ướt đẫm.
Đến khi mọi người đã đi hết, lại qua một hồi lâu, Trương Huyễn mới chậm rãi đứng lên đi ra ngoài. Trong đầu hắn trống rỗng, hắn đã quên vừa rồi hỏi cái gì, trả lời thế nào, mờ mờ mịt mịt đi ra khỏi đại điện.
Mới vừa đi tới cửa đại điện, một cơn sóng nhiệt khô hanh ập vào mặt. Lúc này đã là giữa trưa, nắng nóng như lửa, thiêu đốt đại địa, trên quảng trường rộng lớn vắng ngắt, không nhìn thấy quan viên nào, ngay cả hành lang rợp bóng cây cũng không có một ai. Tất cả mọi người đều trốn trong phòng, bên ngoài ngẫu nhiên chỉ xuất hiện thân ảnh vài binh sĩ tuần tra.
Lúc này, Trương Huyễn thấy Bùi Củ đi ra từ trong ngự thư phòng, hắn vội vàng tiếp đón:
- Bùi công!
Bùi Củ cười nói:
- Ta cũng đang muốn tìm ngươi, giữa trưa có rảnh không?
Trương Huyễn tất nhiên biết vừa rồi thiên tử nói tới chính mình, hắn gật gật đầu, Bùi Củ nhân tiện nói:
- Chúng ta đến tửu quán Tích Thiện đi! Đi uống một chén, cùng nhau dùng cơm trưa.
Tửu quán Tích Thiện nằm trong Tích Thiện phường sát cạnh cầu Thiên Tân, nghe nói là tửu quán gần hoàng thành nhất, đi vào cửa phường liếc mắt một cái là thấy biển hiệu của tửu quán. Trên nóc lầu ba treo bốn chiếc đèn lồng lớn, viết bốn chữ to đậm “Tích Thiện Tửu Quán”, ban đêm đèn lồng được thắp sáng nhìn càng sáng sủa bắt mắt.
Tuy rằng đã là giữa trưa, nhưng tửu quán Tích Thiện vẫn luôn náo nhiệt giờ lại có chút vắng vẻ, có lẽ là vì thời tiết quá nóng, quan viên cũng không muốn đi ra ăn cơm trưa, rất nhiều người đều mang theo hộp đồ ăn, tự ăn trong quan phòng. Điều này khiến cho việc kinh doanh của tửu quán bị ảnh hưởng rất lớn.
Bình thường Bùi Củ đều về phủ ăn cơm, lại ngủ trưa nửa canh giờ. Tuổi tác ông ta đã cao, triều đình cũng không có yêu cầu gì, vào triều hạ triều đều tùy ý.
Nhưng hôm nay ông ta lại phá lệ đưa Trương Huyễn đi tửu quán, mời hắn uống rượu. Ông ta có chuyện quan trọng cần đàm phán với Trương Huyễn.
- Vừa rồi thánh thượng nói với ta về chuyện của ngươi!
Ở vị trí gần cửa sổ lầu hai, Bùi Củ rót cho Trương Huyễn một chén rượu đầy, thản nhiên nói:
- Ngươi có biết lần báo cáo công tác này quan trọng với ngươi thế nào không?
- Ty chức cảm thấy, đây không phải là báo cáo công tác mà là một lần thẩm tra.
- Ngươi nói không sai, là một lần thẩm tra cực kỳ nghiêm khắc. Chúng ta gọi lần thẩm tra này là cầu Nại Hà, vượt qua được ngươi có thể đầu thai lần nữa, đi không qua, ngươi sẽ bị chìm vào địa ngục, vạn kiếp bất phục!
- Nghiêm trọng vậy sao?
Trương Huyễn bưng chén rượu trầm ngâm một chút hỏi.
- Từ khi Thánh Thượng đăng cơ tới nay, loại báo cáo này tổng cộng chỉ tiến hành ba lượt. Một lần là tướng quốc Dương Tố báo cáo công tác, một lần là Lý Uyên báo cáo công tác, lần thứ ba là ngươi. Tướng quốc Dương Tố báo cáo công tác không thể thông qua, thánh thượng cảm thấy y có dị tâm, bị thu hồi chức Thượng Thư Lệnh, sửa phong Tư Đồ, cùng năm chết bệnh. Về sau chứng minh hoài nghi của thánh thượng là chính xác, bảy năm sau Dương Huyền Cảm tạo phản, về phần Lý Uyên báo cáo công tác lại thông qua được, phong làm Thái Nguyên lưu thủ.
- Vậy ti chức báo cáo công tác có tính là thông qua không?
Bùi Củ cười gật gật đầu:
- Biểu hiện của ngươi còn tốt hơn cả Lý Uyên, hơn nữa ngươi không có bối cảnh là quý tộc Quan Lũng, cho nên ngươi báo cáo công tác càng thành công hơn cả Lý Uyên. Thánh thượng rất hài lòng với ngươi.
Trương Huyễn nhẹ nhàng thở ra, cười khổ nói:
- Lúc ấy ta rất căng thẳng, chẳng biết mình đang nói cái gì? Kỳ thật hơi suy nghĩ một chút, rất nhiều lý do đều không đủ thuyết phục.
- Thánh thượng chỉ cần một loại cảm giác, lý do có thuyết phục hay không cũng không quan trọng. Tuổi của ngươi còn nhỏ khiến thánh thượng cảm thấy ngươi không phải là kẻ cáo già, ngươi khiến cho ông ta có cảm giác rất tốt. Đương nhiên, nguyên nhân chân chính khiến ngươi vượt qua lần báo cáo công tác này cũng không phải là những gì hôm nay ngươi nói, mà là ngươi đã làm gì ở Thanh Châu. Diệt Viên Lãng, Mạnh Nhượng, Tả Hiếu Hữu, toàn diệt Trương Kim Xưng, quét sạch Tôn Tuyên Nhã, Vương Bạc, chiến công hiển hách. Đó mới là mấu chốt, hiểu chưa?
Trương Huyễn gật gật đầu, hắn lại hỏi:
- Nếu ty chức thông qua được lần báo cáo công tác này, có phải là đã được quay về quận Bắc Hải rồi không?
Bùi Củ nhìn chăm chú hắn một lát, lắc lắc đầu:
- Ta rất tiếc, không thể nói giúp ngươi quay về quận Bắc Hải.
Trong lòng Trương Huyễn trầm xuống, hắn tưởng thông qua được lần thẩm tra này sẽ khiến Dương Quảng yên tâm để hắn tiếp tục ở lại quận Bắc Hải, không ngờ kết quả cuối cùng vẫn là không thể quay về. Trên mặt Trương Huyễn xuất hiện vẻ thất vọng khó kiềm chế.
- Kỳ thật cũng không phải là chuyện xấu. Ngươi thông qua được lần báo cáo công tác nghiêm khắc này, cũng có nghĩa là ngươi chính thức phá vỡ trở ngại thăng chức. Đó cũng là nguyên nhân lần báo cáo công tác này của ngươi trì hoãn không tiến hành. Thánh thượng luôn suy nghĩ nên sắp xếp ngươi như thế nào.
Cho dù được thăng chức nhưng Trương Huyễn vẫn âm thầm thở dài thất vọng, lại hỏi:
- Vậy tiếp theo ta sẽ đi đến nơi nào, Giang Hoài sao?
Bùi Củ uống một ngụm rượu, khẽ cười nói:
- Ngươi đoán thật sự chính xác, đưa ngươi đến Giang Hoài tiễu phỉ, đối phó với Đỗ Phục Uy. Quân đội vẫn là quân của ngươi ở quận Bắc Hải, mở rộng biên chế đến hai vạn, quân quyền hoàn toàn nằm trong tay ngươi, nhưng vẫn phái giám quân như lệ thường.
Nếu như phái giám quân đối với mình vậy có nghĩa là chức quan mới của hắn gần ngang với Bùi Nhân Cơ rồi. Hắn vừa mới được thăng làm Hổ Bí Lang Tướng bốn tháng lại được thăng tiếp, quả thật là thần tốc hiếm thấy.
Nhưng Trương Huyễn lại không cao hứng nổi, hắn bỏ ra quá nhiều tâm huyết ở quận Bắc Hải, nơi đó đã gần như trở thành căn cơ của hắn. Giờ hắn lại phải rời khỏi quận Bắc Hải, loại tiếc nuối và mất mát này khiến hắn nhất thời khó có thể chấp nhận được.
Lúc này Bùi Củ lại đưa cho hắn một chén rượu, cười nói:
- Ta nhớ trong triều hội trước từng nói với ngươi, bình thường đại thần rời khỏi nơi đảm nhiệm chức vị lâu năm đều có thể đề cử một hai người kế nhiệm chức quan, đây là một loại luật bất thành văn. Thánh thượng cần trấn an ngươi, tin rằng ngươi cũng có cơ hội này.
Tâm niệm Trương Huyễn cấp chuyển. Nếu là như vậy, phải chăng mình vẫn có thể tiếp tục khống chế quận Bắc Hải?
Hắn vội vàng nói:
- Ta đề cử Vi Vân Khởi làm thái thú Bắc Hải, thái thú đương nhiệm Vương Vận Khiêm có thể điều làm thái thú quận Lang Gia, Bùi công thấy có khả thi không?
Bùi Củ suy nghĩ một chút nói:
- Ta cùng Vân Khởi biết nhau đã nhiều năm, năng lực của ông ấy thừa sức đảm nhiệm vị trí thái thú. Nhưng năng lực không phải là vấn đề, vấn đề là Vi Vân Khởi chỉ là phụ tá của ngươi, không phải là mệnh quan triều đình, để ông ấy đảm nhiệm thái thú chỉ sợ là không đúng chế độ, thánh thượng sẽ không đáp ứng. Có thể lùi một bước hay không, để Vi Vân Khởi làm quận thừa, vậy thì lực cản sẽ không lớn lắm, ngươi thấy thế nào?
Để cho tướng quốc kiêm Lại bộ thượng thư nói ra lời này, vậy trên cơ bản là đã nắm chắc rồi. Trương Huyễn cũng không để ý lắm đến Vương Vận Khiêm. Trên thực tế Vương Vận Khiêm cũng là người của hắn, mấu chốt là hắn muốn để cho Vi Vân Khởi tiếp tục nắm quyền quận Bắc Hải, như vậy chiến lược ở quận Bắc Hải của hắn mới được tiếp tục thực thi.
- Vậy chuyện này ta xin nhờ Bùi công giải quyết rồi!
Bùi Củ cười ha hả:
- Yên tâm, chuyện này cứ để ta lo.
Kỳ thật so với bất cứ ai khác, Bùi Củ hiểu rõ tâm tư không muốn buông tha quận Bắc Hải của Trương Huyễn. Chỉ là ông ta cũng có quyết định của mình. Ông ta nhìn ra được thiên tử rất coi trọng Trương Huyễn, cũng nhìn ra được tương lai của Trương Huyễn. Nếu Đại Tùy không loạn, Trương Huyễn chính là Vũ Văn Thuật thứ hai. Nếu Đại Tùy loạn, vậy Trương Huyễn có đủ năng lực bảo hộ lợi ích của Bùi gia.
Bùi Củ là người đứng đầu gia tộc, ông ta nhất định phải suy xét sâu xa. Vốn ông ta muốn dùng Vương Thế Sung để thay thế Trương Huyễn, nhưng từ sau khi phát sinh việc Vương Thế Sung huyết tẩy quận Tề, ông ta liền ý thức được bộ mặt tàn nhẫn ác độc của Vương Thế Sung, ông ta không thể phó thác Bùi gia cho một kẻ như vậy.
Nhìn tới nhìn lui Trương Huyễn vẫn là người thích hợp nhất để bảo vệ lợi ích của Bùi gia. Lúc này Bùi Củ lại nghĩ đến chuyện thông gia với Trương Huyễn.
Lần trước Trương Huyễn cự tuyệt thông gia với Bùi gia, khiến cho Bùi Củ hết sức bất mãn với Trương Huyễn, thiếu chút nữa thì trở mặt với Trương Huyễn. Hiện tại ông ta vẫn muốn nhắc lại chuyện thông gia, dù sao hôn nhân mới là cam đoan đáng tin cậy nhất.
Hơn nữa lúc này Bùi Củ định xuất ra thành ý, gả cháu gái ruột cho Trương Huyễn. Bùi Củ lại rót cho Trương Huyễn một chén rượu, khẽ cười nói:
- Thánh Thượng còn nhắc tới hôn sự của ngươi, ông ấy hy vọng ngươi có thể sớm ngày thành gia. Ngươi phải hiểu được sự trọng yếu của hôn nhân, có hôn nhân, có con nối dõi mới có thể cam đoan ngươi thăng tiến. Lần trước…
Trương Huyễn biết mình không thể lại hàm hồ nữa, hàm hồ nữa sẽ đắc tội với Bùi Củ. Không đợi Bùi Củ nói đến chuyện thông gia, Trương Huyễn liền giành nói trước:
- Làm Bùi công thất vọng rồi, vãn bối đã có hôn ước!
- A!
Bùi Củ giật mình kinh hãi, ông ta chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ đúng như lời đồn, Lư gia?
Trương Huyễn gật gật đầu:
- Không phải là đồn đại, đúng là vãn bối quyết định cưới con gái của Quốc Tử Giám Tế Tửu Lư công.
Tuy rằng bối cảnh của Bùi gia càng thâm hậu hơn nhưng Trương Huyễn hắn tuyệt đối không thể trở thành tượng gỗ của Bùi gia, đó là vấn đề nguyên tắc. Cho dù là con gái của Bùi gia cũng không được. Hơn nữa Lư Thanh tình thâm ý trọng với mình, hắn sao có thể làm nàng tổn thương, phụ lòng nàng?
Trong lòng Bùi Củ cực kỳ thất vọng, sau một lúc lâu cũng không nói được nên lời. Ông ta ý thức được mình đã bỏ lỡ một quân cờ tốt nhất.