Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 438 - Chương 396: Tâm Tư Của Tô Uy

Chương 396: Tâm tư của Tô Uy
Chương 396: Tâm tư của Tô Uy

Ban đêm, trong Sùng Nghiệp phường, phủ trạch Lư thị, một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước bậc thềm phủ trạch, vài tên tùy tùng xoay người xuống ngựa, tiến đến trước cửa xe. Tướng quốc Tô Uy cười ha hả đi ra từ trong xe ngựa. Lúc này Lư Khánh Nguyên đang đứng đợi ở cửa vội vàng tiến đến tiếp đón, khom người thi lễ nói:

- Vãn bối Lư Khánh Nguyên tham kiến lão tướng quốc!

- Phụ thân ngươi ở nhà chứ?

Vừa dứt lời, Tô Uy liền nhìn thoáng qua Lư Trác đang đứng đợi trước cửa phủ. Hiển nhiên là y sợ bị người khác thấy, mới cẩn thận đi ra nghênh đón. Tuy rằng cẩn thận là đáng khen nhưng tên này cũng quá cẩn thận đi, thật sự không cần thiết.

Tô Uy liền cười đi vào cửa phủ:

- Hiền chất, muộn như vậy còn quấy rầy, không phiền chứ?

- Đâu có! Đâu có! Thế thúc quang lâm là vinh hạnh cho hàn xá rồi, chất nhi cao hứng còn không kịp, mời thế thúc!

Lư Trác không biết vì sao tối như vậy Tô Uy còn tới thăm hỏi mình. Tuy rằng phụ thân và Tô Uy có quan hệ rất tốt, nhưng từ khi phụ thân bệnh nặng từ chức mười năm trước, trên cơ bản bọn họ đã không còn lui tới nữa. Hơn nữa mình nhậm chức trong triều đình đã hơn một năm, cũng không thấy Tô Uy để ý gì đến mình. Tại sao trong khoảng thời gian này Tô Uy lại đặc biệt chú ý đến mình, Lư Trác thực sự không nghĩ ra.

Ông ta mời Tô Uy đến phòng khách quý, hai người phân chủ khách ngồi xuống. Lư Trác sai người dâng trà, Tô Uy khẽ vuốt bộ râu dài trắng như tuyết cười nói:

- Đêm nay ta đặc biệt đến chúc mừng hiền chất.

- Chúc mừng?

Lư Trác không hiểu cười hỏi:

- Chúc mừng chuyện gì?

- Chúc mừng hiền chất có được con rể tốt!

Đến giờ Lư Trác mới hiểu được, Tô Uy đến vì Trương Huyễn, vội vàng hỏi tiếp:

- Thế thúc có thể nói rõ chi tiết cho chất nhi được chăng, chất nhi vẫn chưa hiểu rõ lắm.

- Xế chiều hôm nay, thánh thượng đã chính thức quyết định, phong Trương Huyễn làm Tả Vệ tướng quân, Lịch Dương thông thủ kiêm Chinh Thảo Sử sáu quận Giang Hoài, thêm hàm Ngự Sử trung thừa, chính là tướng quân tứ phẩm. Hơn nữa làm tướng quân có thực quyền ở quận Giang Hoài, sao có thể không tới chúc mừng hiền chất được?

Lúc này Lư Trác lập tức ngây ngẩn cả người, ông ta cũng nghe nói sáng hôm nay Trương Huyễn lọt vào đợt báo cáo công tác nghiêm khắc nhất, do thánh thượng tự mình tham dự thẩm vấn. Ông ta ít nhiều có chút lo lắng, không nghĩ tới đến buổi chiều đã quay ngược lại, Trương Huyễn được thăng quan, thật sự khiến ông ta không thể tưởng tượng được.

- Không ngờ sao?

Tô Uy thâm thúy nói:

- Trẻ tuổi như vậy đã được thăng làm tướng quân cao cấp, còn trở thành quan lớn địa phương. Ngày mai tin tức truyền đi, không biết có bao nhiêu người muốn chiêu hắn làm con rể. Hiền chất, phải nắm chặt đó!

Sở dĩ Tô Uy đặc biệt quan tâm đến đám hỏi của Trương Huyễn và Lư gia, cũng không phải vì ông ta quan tâm đến Trương Huyễn, mà là ông ta chú ý đến Bùi Củ. Trong quan trường đều có cạnh tranh, giữa các thế gia cũng có ám đấu. Tô Uy đương nhiên biết Bùi Củ một lòng muốn chiêu Trương Huyễn làm con rể Bùi gia, ông ta cũng nhìn ra được tương lai tươi sáng của Trương Huyễn. Tô Uy rất lo lắng một khi Bùi gia có được quân cờ quân sự Trương Huyễn này, thực lực sẽ tăng lên nhiều, rất bất lợi với sĩ tộc Quan Trung.

Tuy rằng Tô Uy cũng rất hi vọng Trương Huyễn có thể trở thành con rể Tô gia, nhưng trong lòng ông ta hiểu được, một khi hôn sự của Trương Huyễn và Lư gia thất bại, vậy Trương Huyễn nhất định sẽ chọn con gái của Bùi gia. Bất kể là hắn chủ động hay là bị bức bách, cũng sẽ không xem xét đến Tô gia.

Cho nên để Trương Huyễn bị Bùi gia lôi kéo, còn không bằng ngồi xem Trương Huyễn thông gia với Lư gia.

Mặt khác, Lư gia là sĩ tộc Hà Bắc, hơn nữa lại là phe sĩ tộc yếu nhất trong các đại sĩ tộc. Tô Uy có quan hệ rất chặt chẽ với Lư gia, thậm chí còn có đám hỏi (vợ thúc phụ Lư Thái của Lư Trác chính là tộc muội của Tô Uy). Một khi Tô gia và Lư gia kết minh, Trương Huyễn tự nhiên sẽ ngả về phía Tô gia.

Cũng chính vì duyên cớ này, Tô Uy đặc biệt nhiệt tình đến việc thông gia của Trương Huyễn và Lư thị, một lòng muốn tác thành cho hôn sự này, để tránh bị Bùi gia đoạt trước.

Lư Trác thở dài nói:

- Ta đương nhiên hi vọng có con rể tốt như Trương Huyễn, nhưng tướng quốc cũng biết, Thôi thị kiên quyết phản đối hôn sự này, ta chỉ là có chút bận tâm đến quan hệ hai nhà Thôi Lư.

- Vì sao Thôi gia lại phản đối? Chuyện này có quan hệ gì với bọn họ? Chẳng lẽ là… lệnh phu nhân phản đối?

- Phu nhân ta thì không liên quan gì, bởi vì Thanh nhi vốn được hứa gả cho Thôi gia, sau hôn sự lại không thành, thế thúc hẳn là nghe nói đến chuyện đó. Chính là chuyện Thanh nhi đi quận Bắc Hải, khiến Thôi gia rất tức giận, tuyên bố nếu Thanh nhi gả cho Trương Huyễn, quan hệ hai nhà Thôi Lư liền một đao chặt đứt, cho nên ta rất buồn rầu vì chuyện này.

Tô Uy âm thầm lắc đầu, Lư Thận sao lại có đứa con không có tiền đồ như vậy, quá mềm yếu, khó trách Lư gia vẫn không đứng dậy nổi. Gia chủ còn yếu đuối như vậy, còn có thể trông cậy vào người khác sao?

Tô Uy cười lạnh một tiếng:

- Mặc dù Thôi Triệu là gia chủ Bác Lăng Thôi thị, nhưng y chưa chắc đã có thể một tay che trời trong gia tộc. Vì chút mặt mũi của con trai mình, y lại đoạn tuyệt giao tình trăm năm của hai nhà Thôi Lư. Ngươi cảm thấy các trưởng lão khác trong Thôi thị sẽ đồng ý sao?

Tô Uy chỉ điểm cho Lư Trác ở chỗ mấu chốt nhất, Lư Trác đột nhiên tỉnh ngộ. Đại quyền đích thực của gia tộc Thôi thị nằm trong tay trưởng lão hội, Thôi Triệu căn bản không làm chủ được, mình không ngờ lại bị y dọa. Lư Trác âm thầm hổ thẹn, ông ta vội vàng cúi đầu thi lễ:

- Chất nhi là người trong cuộc thường mê muội, đa tạ thế thúc chỉ điểm!

Tô Uy thấy y tỉnh ngộ, trong lòng mừng thầm, lại khẽ cười nói:

- Hôn nhân cuối cùng vẫn phải có người mai mối, ta phỏng chừng Trương Huyễn còn chưa tìm được người mai mối. Nếu không để ta làm ông mai, hiền chất thấy sao?

Lư Trác lại vui mừng. Nếu Tô Uy đồng ý ra mặt, Thôi Triệu không thích cũng sẽ phải nể tình. Lúc này, Lư Trác rốt cuộc hạ quyết tâm, lại thi lễ:

- Thế thúc có thể ra mặt, tiểu chất vô cùng cảm kích!

Bất kể như thế nào, Tô Uy phải tham gia sâu vào chuyện hôn sự này, hơn nữa không thể để bất cứ kẻ nào phá hỏng. Ông ta ngẫm nghĩ một chút, lại nói:

- Ta sẽ tìm cơ hội ám chỉ cho Thôi Triệu một chút, hiền chất trước tiên không nên nói sớm cho y biết chuyện này.

- Chất nhi hiểu được, chất nhi sẽ nghe theo sắp xếp của thế thúc!

***

Tô Uy quay trở về phủ của mình. Lúc này đêm đã khuya, nhưng Tô Uy vẫn chưa đi ngủ, ông ta còn đang suy nghĩ về việc của Trương Huyễn. Xế chiều hôm nay, ông ta thấy Trung thư Xá nhân viết chỉ, trong đó có một cái là phong hàm Ngự Sử Trung Thừa. Điều này có nghĩa là hắn có thể giám sát quan phủ địa phương, ở phương diện nào đó chính là nắm giữ đại quyền quân chính Giang Hoài, lại liên tưởng đến việc Yến Vương Dương Đàm đang ở Giang Hoài tuần tra, ý đồ thánh thượng nâng đỡ Trương Huyễn đã rất rõ ràng, chính là chuẩn bị cho chư quân thượng vị.

Tương lai Yến Vương đăng cơ, Trương Huyễn chính là đại thần ủng lập, tiền đồ không thể lường được. Tuy rằng Tô Uy muốn giúp đỡ hôn sự của Trương Huyễn và Lư gia một chút, nâng cao địa vị Tô gia trong lòng Trương Huyễn. Nhưng chỉ dựa vào chuyện này hiển nhiên là xa xa chưa đủ, ông ta nhất định phải tiếp tục tăng giá mới được.

Nghĩ vậy, Tô Uy liền phân phó cho hạ nhân:

- Gọi Thất Lang đến đây cho ta!

Tô gia Thất Lang trong lời của Tô Uy chính là tộc tôn Tô Định Phương của ông ta. Sau Anh hùng hội, Tô Liệt theo sự sắp xếp của tổ phụ Tô Uy tiến vào phủ Việt Vương, đã trở thành Thiên Ngưu Bị Thân của Việt Vương Dương Đồng. Trước mắt Tô Liệt đang ở trong Tô phủ, y còn chưa nghỉ ngơi, nghe tổ phụ gọi liền vội vàng chạy tới.

Tô Định Phương đi vào thư phòng của tổ phụ, quỳ xuống dập đầu nói:

- Tôn nhi bái kiến tổ phụ!

- Đứng lên đi!

Tô Uy ôn hòa cười nói:

- Ta muốn hỏi cháu một chuyện.

Tô Định Phương đứng lên, khoanh tay đứng trước mặt tổ phụ, Tô Uy hỏi:

- Ta nhớ được cháu đã từng nói, quan hệ của cháu với Trương Huyễn rất tốt, phải không?

- Tôn nhi và hắn vừa quen đã thân.

- Vậy mấy ngày nay cháu có gặp hắn không?

- Hồi bẩm tổ phụ, hôm qua tôn nhi vừa theo Việt Vương điện hạ trở về từ Trường An, còn chưa kịp gặp gỡ bằng hữu.

- Cháu không nói thì ta cũng quên mất.

Mặc dù Tô Uy muốn Tô Liệt đi theo Việt Vương, nhưng hiện tại ông ta lại có chủ ý khác. Xem ra thánh thượng muốn lựa chọn Yến Vương làm người kế vị, vậy tôn nhi của ông ta phải thân cận với Yến Vương mới được.

Ông ta hơi trầm tư một chút nói:

- Trương Huyễn sẽ sớm đến Giang Hoài tiễu phỉ, ta hi vọng cháu cũng sẽ cùng đi với hắn.

Tô Định Phương sửng sốt:

- Tổ phụ không muốn tôn nhi đi theo Việt Vương điện hạ nữa sao?

- Sẽ có huynh đệ khác thay cháu đi theo Việt Vương điện hạ, nhưng nam tử hán đại trượng phu phải lập công trên sa trường mới được.

Tô Định Phương không kìm nén được sự vui mừng trong lòng, vội vàng quỳ xuống:

- Cháu nguyện ý đi sa trường lập công!

Tô Uy khẽ mỉm cười:

- Ngày mai cháu đi tìm hắn, thuận tiện thay ta đưa cho hắn một phong thư.

- Tôn nhi tuân mệnh!

***

Ngay lúc Tô Uy đang ra sức dạy bảo tôn nhi, Thôi Văn Tượng cũng đang vội vàng chạy đến thư phòng của phụ thân. Cửa sổ thư phòng mở ra, ánh sáng xuyên ra sân, từ trong viện tử có thể thấy phụ thân đang khoanh tay đi lại trong phòng, tựa như đang tự hỏi điều gì đó.

Hạ nhân ngoài cửa thấy y đã đến, vừa muốn lớn tiếng bẩm báo, Thôi Văn Tượng đã vội vàng khoát tay, ra hiệu cho gã không nên quấy rầy sự yên tĩnh phụ thân.

Thôi Văn Tượng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra. Y không làm kinh động phụ thân, mà khoanh tay đứng ở cửa. Sau một lúc lâu, Thôi Triệu có cảm giác gì đó, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy con trai, không khỏi cười nói:

- Con đến từ lúc nào mà ta cũng không biết?

- Con mới đến, phụ thân tìm con sao?

Thôi Triệu gật gật đầu, chỉ ra chỗ ngồi nói:

- Ngồi xuống đi!

Thôi Văn Tượng bất an ngồi xuống. Y không biết muộn như vậy rồi phụ thân còn tìm mình làm gì, chẳng lẽ có chuyện gì quan trọng sao?

- Mấy ngày nữa con sẽ đi nhậm chức rồi nhỉ!

- Ngày mốt con sẽ đến Lại bộ lấy quan hàm, sau đó có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

- Không thể tưởng được con cũng đã làm Huyện lệnh rồi, chuyện này đối với việc con kế thừa vị trí gia chủ rất có lợi, phải nhanh chóng làm ra một phen chiến tích, nâng cao thanh danh, hiểu chưa?

- Con hiểu được!

Thực sự Thôi Triệu gọi con trai đến không phải là để nói chuyện này, ông ta trầm ngâm một chút nói:

- Hình như hôm qua con đã nói với vi phụ, Lý Thanh Minh sắp đi Bắc Hải làm quan, có liên quan đến Trương Huyễn sao?

Bình Luận (0)
Comment