Ở Sùng Nghiệp phường, trong một quán ăn nhỏ bán băng ẩm, mấy người khách đang uống nước ô mai ướp lạnh vừa lấy trong hầm băng ra, ăn tương bột củ sen sền sệt, bàn tán về đại sự phát sinh trong triều đình, nước miếng bay tứ tung.
Lúc này, một thiếu nữ mặt tròn trĩnh chạy đến trước cửa hàng ăn nhỏ, đưa tiền ra cười nói với chưởng quầy:
- Đại thúc, lấy cho ta một bình nước ô mai ướp lạnh, cho nhiều băng một chút!
Chưởng quầy tươi cười hiền lành rất quen thuộc với nàng, cười hỏi:
- A Viên, Lư phủ các cháu chẳng lẽ vẫn không có hầm băng sao?
- Lư phủ đúng là có hầm băng, nhưng không dễ uống như nước ô mai chỗ này của thúc làm, không làm ra được hương vị kia.
- Đúng thế, nước ô mai Tiếu thị chúng ta là do tổ phụ truyền lại đấy. Không phải tự thổi phồng chứ ở Lạc Dương không có mấy nhà có thể so sánh với chúng ta.
Chưởng quầy rất hưng trí, cười nói:
- Cháu chờ chút, trong phòng ta còn một thùng băng rất tốt, để ta lấy cho cháu.
- Vâng! Ta chờ một lát.
Chưởng quầy tiến vào buồng trong, bên ngoài cửa hàng nắng rất nóng, A Viên trốn vào trong nội đường, ngồi lên một cái ghế đẩu, nghe mấy người hàng xóm láng giềng khoác lác nói chuyện phiếm trên đại sảnh.
- Trương Huyễn nguơi nói không phải là một trong tam cường Anh hùng hội sao? Gần với Lý Huyền Bá và Vũ Văn Thành Đô, ta còn nhớ rõ hắn võ nghệ siêu quần, ngay cả Lý Huyền Bá cũng ăn thiệt thòi của hắn, không ngờ hắn lại được phong làm Tướng quân, không đơn giản nha!
Tim A Viên nhảy dựng, bọn họ không ngờ lại đàm luận về công tử. Nàng vội vàng vểnh tai, nghe bọn họ nói chuyện, một chữ cũng không để lọt.
Một người bên cạnh bĩu môi nói:
- Một tướng quân có gì mà ngạc nhiên, cũng không phải Đại tướng quân. Lúc trước Vũ Văn Thành Đô được phong làm tướng quân, ta cũng không rêu rao như vậy. Đại Tùy có mười mấy tướng quân, hắn chỉ là một trong số đó thôi!
- Ngươi biết cái gì!
Người nói đầu tiên cao giọng:
- Ta đang nói tướng quân sao? Ta nói là Chiêu thảo sử sáu quận Giang Hoài, đây chính là đại tướng quân nơi biên cương, hiểu cái gì là đại tướng quân nơi biên cương không?
Lúc này, chưởng quầy từ trong buồng đi ra, đưa một hồ lô cho A Viên:
- Được rồi, nhanh đem về đi! Băng bên trong sắp tan hết rồi.
A Viên nhảy dựng lên chạy về phía Lư phủ. Nàng muốn nói cho Thanh cô nương, công tử đang ở kinh thành, còn thăng làm đại quan!
***
Từ sau khi từ quận Bắc Hải trở về, Lư Thanh liền chiến tranh lạnh với mẫu thân. Mẹ con hai người đều không nói câu nào, thậm chí rất ít ăn cơm với nhau. Lư phu nhân hận con gái đi theo Trương Huyễn đến Bắc Hải, phá hủy đám hỏi truyền thống giữa hai nhà Thôi Lư. Mà Lư Thanh oán mẫu thân không để ý đến cảm nhận của mình, cưỡng ép gả nàng cho một kẻ đáng ghét.
Lúc này Lư Thanh đang ngồi trong khuê phòng tinh tế thêu một bức Mẫu đơn sơ phóng đồ. Nàng hết sức chăm chú như vậy, cho nên bà quản gia đến trước cửa phòng nàng cũng không phát hiện.
Mã Ấu Bà nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Lư Thanh ngẩng đầu, khuôn mặt xinh đẹp lập tức trầm xuống:
- Ngươi đến làm cái gì?
Lư Thanh đứng dậy nổi giận nói:
- Đi ra ngoài cho ta!
Mã Ấu Bà mặt âm trầm nói:
- Ta là phụng lệnh của phu nhân…
- Đi ra ngoài!
Lư Thanh cực kỳ tức giận. Bà ta dám tự tiện xông vào phòng riêng của mình, nàng đi lên trước đẩy Mã Ấu Bà ra, đóng mạnh cửa lại.
Mã Ấu Bà ở ngoài cửa vừa thẹn vừa vội, cao giọng hô:
- Thôi công tử đến đây, phu nhân gọi cô qua đó. Ta đã nói rồi, cô nương làm hay không cũng không liên quan gì đến ta nữa.
Mã Ấu Bà xoay người nổi giận đùng đùng đi xuống lầu. Bà ta vừa đi vừa mắng mấy nha hoàn một lần, dồn hết tức giận lên người mấy nha hoàn khác.
Lư Thanh tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt. Vốn tâm tình đang tốt đều bị lời của Mã Ấu Bà phá hủy. Không cần phải nói, mẫu thân vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn gả mình cho Thôi gia. Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, bà vẫn chưa tỉnh ngộ chút nào, sớm biết như vậy, sao mình phải trở về làm gì?
Lúc này thang lầu lại truyền tới tiếng bước chân dồn dập, Lư Thanh còn tưởng là Mã Ấu Bà trở lại, cả giận nói:
- Ngươi còn tới làm gì?
- Cô nương, là ta!
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của A Viên.
Lư Thanh nhẹ nhàng thở ra, vội vàng mở cửa, thấp giọng oán giận nàng nói:
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chạy ra ngoài làm gì. Vừa rồi Mã vu bà kia xông vào trong phòng!
A Viên hoảng sợ:
- Bà ta tới làm gì?
- Bà ta tới đương nhiên là truyền lời của mẫu thân, nhưng bị ta đuổi ra ngoài rồi.
- Khó trách ta thấy bà ta sắc mặt giận dữ đang mắng người, cô nương, có tin tức tốt!
A Viên cấp bách khó nhịn nổi nói tin tức nàng vừa nghe được cho Lư Thanh, cuối cùng nàng vui vẻ nói:
- Không ngờ mấy ngày nay công tử vẫn luôn ở Lạc Dương, còn được thăng quan, toàn bộ kinh thành đều đang đàm luận về ngài ấy.
Lư Thanh lại cao hứng không thôi, Trương Huyễn ở kinh thành vì sao không tìm đến mình, hơn nữa phụ thân cũng không nói với mình, chẳng lẽ lại xảy ra biến cố gì hay sao?
Lư Thanh buồn bực không vui ngồi trở lại vị trí. A Viên nhìn ra Lư Thanh trong lòng không vui, vội vàng an ủi nàng:
- Ta cảm thấy công tử trở về lúc này nhất định là có tình huống đặc biệt, cho nên không có thời gian thăm cô nương. Hơn nữa khẳng định lão gia cũng biết ngài ấy ở kinh thành, nói không chừng bọn họ đã tiếp xúc qua rồi.
Lư Thanh trầm tư một lát, nhỏ giọng nói:
- A Viên, ngươi có thể giúp ta một chuyện không?
- Cô nương muốn ta làm gì?
Lư Thanh nhẹ nhàng cắn môi dưới nói:
- Ta muốn ngươi thay ta đưa một phong thư.
***
Lư phu nhân vốn chỉ là tức giận với con gái, oán hận nàng bỏ trốn theo Trương Huyễn, phá hủy đám hỏi hai nhà Thôi Lư, cho nên bà vẫn không thèm nhìn con gái. Nhưng nếu nói bà vẫn muốn tiếp tục đám hỏi với Thôi gia, vậy quả thật có điểm oan uổng cho bà.
Trong nội tâm bà rất rõ ràng, nếu con gái đi theo Trương Huyễn đến Bắc Hải một chuyến, bất kể thế nào Thôi gia cũng sẽ không tiếp nhận nàng làm con dâu nữa, hôn sự này cũng không thể thực hiện được nữa.
Đương nhiên, bà cũng không muốn gả con gái cho Trương Huyễn. Không nói Trương Huyễn không bối cảnh không thân thế, vẻn vẻn chỉ dựa vào việc bắt cóc con gái bà cũng đủ để bà oán hận Trương Huyễn.
Tuy nhiên, khiến Lư phu nhân thấy kỳ lạ là, Thôi gia làm sao lại cực lực cản trở chuyện con gái gả cho Trương Huyễn? Thậm chí huynh trưởng Thôi Triệu còn tự viết thư cho mình, chuyện này có liên quan gì đến Thôi gia?
Lư phu nhân đương nhiên cũng biết Trương Huyễn mang con gái mình đi quả thật chọc giận đến Thôi gia, nhưng cũng không đến mức can thiệp lộ liễu như vậy đến việc Lư gia gả con gái. Bọn họ hoàn toàn có thể dùng phương thức khác để báo thù.
Trực giác của nữ nhân khiến cho Lư phu nhân nhận ra điều gì đó.
- Văn Tượng, cháu nói thật cho ta, rốt cuộc là có chuyện gì? Phụ thân cháu sao lại viết phong thư này cho ta?
Lư phu nhân giơ giơ bức thư trong tay lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn chăm chú vào chất nhi Thôi Văn Tượng.
Thôi Văn Tượng dĩ nhiên là phụng lệnh phụ thân tới truyền tin cho cô mẫu. Kỳ thật y biết rõ vì sao phụ thân lại tăng giá phản đối hôn sự này, là vì sự hấp dẫn và áp lực của Bùi gia. Thôi Văn Tượng cũng không nhắc nhở hậu quả của việc này với phụ thân, ngược lại, trong nội tâm y khát vọng phá hoại hôn sự này.
Trương Huyễn trợ giúp Lý Thanh Minh và Thôi Nguyên Hàn, biểu hiện ra quyền thế thật sâu đã kích thích Thôi Văn Tượng. Y hận không thể quét sạch danh dự của Trương Huyễn trong một đêm. Nhưng điều này dường như lại không làm nổi, như vậy khiến cho Trương Huyễn không chiếm được người yêu, cũng làm cho Thôi Văn Tượng cảm thấy thỏa mãn và kích thích sâu sắc vậy.
- Cô mẫu vẫn chưa rõ sao?
Thôi Văn Tượng cười u ám nói:
- Sự hiện hữu của Trương Huyễn đã uy hiếp đến ích lợi của Thôi gia chúng ta. Có lẽ Thôi gia đã đối lập với Trương Huyễn, cha ta không hy vọng Lư gia quá thân cận với Trương Huyễn.
- Bậy bạ!
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới một thanh âm nghiêm nghị, Lư phu nhân quay đầu lại, chỉ thấy con thứ Lư Khánh Nguyên không biết đã xuất hiện ở đại sảnh từ lúc nào, bà kinh ngạc hỏi han:
- Khánh Nguyên, sao con…
- Hài nhi kính chào mẫu thân!
Lư Khánh Nguyên thi lễ với mẫu thân, ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chăm chú vào Thôi Văn Tượng:
- Ta không rõ Trương Huyễn có gút mắc ích lợi gì với Thôi gia. Trương Huyễn trước đây là đại tướng Thanh Châu, hiện giờ lại được phong làm Chiêu thảo sử Giang Hoài. Giang Hoài có liên quan gì đến quận Bác Lăng sao? Lùi một vạn bước, cho dù là Trương Huyễn chọc phải Thôi gia, tại sao phải kéo Lư gia đến đệm lưng? Lư gia có nghĩa vụ gì phải cùng Thôi gia căm thù trọng thần triều đình?
Đại quan triều đình trong lời Lư Khánh Nguyên kỳ thật cũng không phải chỉ Trương Huyễn, mà là chỉ tướng quốc Tô Uy. Ngay cả Tô Uy cũng làm mai mối cho Trương Huyễn, Thôi gia lại nhúng tay phản đối, khiến Lư gia đắc tội tướng quốc, sao có thể khiến cho Lư Khánh Nguyên không căm thù đến tận xương tủy.
Thôi Văn Tượng không ngờ Lư Khánh Nguyên lại xuất hiện lúc này. Y không khỏi có chút xấu hổ, trong lúc nhất thời không tìm được cách nói nào thích hợp, cười khan hai tiếng:
- Cô mẫu, chất nhi không có ý này!
Con trai vô lễ khiến Lư phu nhân trầm mặt xuống, nổi giận nói:
- Khánh Nguyên, chớ vô lễ với huynh trưởng!
Nếu Lư Khánh Nguyên đã xuất hiện, Thôi Văn Tượng không còn nói thêm gì được nữa rồi. Dù sao cũng đã đưa thư của phụ thân đến rồi, nói tiếp cũng không có ý nghĩa gì nữa, y đứng dậy cáo từ:
- Chất nhi không quấy rầy cô mẫu nữa, cáo từ!
Lư phu nhân gật gật đầu:
- Thay ta hỏi thăm cha mẹ cháu!
- Chất nhi nhất định gửi lời.
Thôi Văn Tượng lại chắp tay với Lư Khánh Nguyên, bước nhanh rời đi, Lư Khánh Nguyên cũng không tiễn y, lạnh lùng nhìn bóng dáng y đi xa.
- Khánh Nguyên, sao con lại vô lễ với biểu huynh như thế?
Lư phu nhân cực kỳ bất mãn trách cứ con trai.
- Con không biết cữu phụ viết thư gì cho mẫu thân, nhưng Văn Tượng nói Trương Huyễn uy hiếp tới lợi ích của Thôi gia hoàn toàn là lời vô căn cứ. Một là thế gia Hà Bắc, một là đại tướng lĩnh quân ở Thanh Châu, có xung đột lợi ích gì chứ?
- Hơn nữa mẫu thân có lẽ còn không biết, sáng hôm nay thiên tử hạ chỉ, phong Trương Huyễn làm cCiêu thảo sử sáu quận Giang Hoài, đã là tướng quân, oanh động triều dã. Đây là tướng quân trẻ tuối nhất Đại Nghiệp, cũng là đại tướng biên cương nắm Giang Hoài trong tay, như vậy nếu Lư gia còn không nhận làm con rể, sẽ bị người khác nhạo báng đấy, mẫu thân!
Lư Khánh Nguyên càng nói càng kích động, hôm nay y biết được tin Lý Thanh Minh và Thôi Nguyên Hàn được Trương Huyễn kéo qua, cũng nhận được tin Trương Huyễn được phong làm Chiêu thảo sử sáu quận Giang Hoài, thực sự khiến cho y khiếp sợ.
Bây giờ y mới hiểu được vì sao tối hôm qua Tô Uy lại tới bái phỏng, lôi kéo Lư gia, hoàn toàn là bởi vì Trương Huyễn. Tô Uy là muốn lôi kéo Trương Huyễn.
Lư Khánh Nguyên liền hận không thể để Trương Huyễn lập tức cưới muội muội mình. Y tới nói chuyện này cho mẫu thân, không ngờ lại thấy cảnh tượng Thôi Văn Tượng đang dèm pha với mẫu thân, thật sự khiến y tức giận vạn phần.
Lư Khánh Nguyên một hơi nói xong, trong lòng lập tức thoải mái rất nhiều. Nhưng đồng thời y cũng ý thức được giọng điệu của mình rất vô lễ với mẫu thân, vội vàng khom người nói:
- Hài nhi chỉ trình bày sự thật, cũng không vô lễ với mẫu thân, xin mẫu thân tha thứ cho sự thất thố của hài nhi!