Nếu là bình thường Lư phu nhân đã sớm giận dữ mắng mỏ vì thái độ vô lễ của con trai rồi, cho dù là trước đây một nén nhang, bà cũng đều giận dữ vì con trai vô lễ.
Nhưng ngoài dự đoán chính là, Lư Khánh Nguyên vô lễ cũng không khiến cho Lư phu nhân tức giận, mặt bà đầy kinh ngạc, không thể tin nổi lời của con trai. Một lúc lâu sau, bà mới chần chờ nói:
- Con nói là Trương Huyễn được phong làm Chiêu thảo sử Giang Hoài rồi sao?
Trong lòng Lư Khánh Nguyên lập tức xuất hiện một tia hi vọng. Chẳng lẽ mẫu thân cũng có hứng thú với việc Trương Huyễn được phong làm Chiêu thảo sử Giang Hoài sao?
Y vội vàng gật gật đầu:
- Sáng hôm nay thánh thượng hạ chỉ, phong Trương Huyễn làm Tả Vệ tướng quân, Chiêu thảo sử Giang Hoài, hàm Ngự Sử Trung Thừa, chủ quản đại quyền quân chính Giang Hoài. Trên thực tế chính là Đại tướng biên cương giống như Quách Huyến.
Lư Khánh Nguyên cũng không hiểu rõ mẫu thân mình. Y không biết mẫu thân mình kỳ thật rất hám lợi. Trước kia Lư phu nhân chán ghét Trương Huyễn, đơn giản vì cho là hắn xuất thân không tốt, không phải là con cháu quý tộc. Xét đến cùng bà chỉ cảm thấy chức quan của Trương Huyễn nhỏ, không xứng với con gái mình.
Nhưng hiện tại không ngờ Trương Huyễn lại trở thành đại tướng nơi biên cương, quyền cao chức trọng như Quách Huyến, Lư phu nhân đã bắt đầu động tâm rồi. Giờ khắc này, nhắc nhở của huynh trưởng với bà dần bị ném ra sau đầu, ích lợi của Thôi gia cũng dường như không còn quan trọng như trước nữa.
***
Phủ đệ của Tô Uy ở phường Thượng Thiện phía đông Thiên Nhai, là một tòa đại trạch rộng chừng tám mươi mẫu. Tô Uy trở thành tướng quốc Đại Tùy đã gần ba mươi năm, tài bồi đào lý vô số, mạng lưới quan hệ trong quan trường thâm hậu, có thể nói là đệ nhất trọng thần của Đại Tùy.
Tuy nhiên điều làm cho người ta chỉ trích chính là, Tô Uy mãi không ngã cũng không phải là vì mọi việc của ông ta đều thuận lợi, mà có liên quan đến việc ông ta giỏi theo gió trở cờ. Ông ta không bao giờ kịch liệt phản đối ý kiến của thiên tử, càng không chính diện chống đối, thậm chí ông ta cũng không xung đột với người đang cầm quyền.
Đương nhiên, Tô Uy cũng có kiến giải của mình, cũng sẽ bất bình mà kêu gào, nhưng vấn đề của ông ta chắc sẽ không kiên trì đến cuối cùng, quyết giữ ý mình. Gặp được phản đối cứng rắn mạnh mẽ hoặc là phát hiện thiên tử bất mãn, ông ta sẽ nhát gan nhượng bộ. Bởi vậy mà ông ta cũng nhận được tên hiệu là “Quan trường bất đảo ông”.
Mặc dù như thế, Tô Uy vẫn có uy vọng rất cao trong triều đình. Thái độ của ông ta đều có tác dụng hết sức quan trọng trong rất nhiều quyết sách trọng đại của triều đình.
Trương Huyễn cũng biết rõ tầm quan trọng của Tô Uy. Bởi vậy, Tô Uy mượn miệng tộc tôn mời hắn đến ăn cơm trưa, hắn cũng vui vẻ nhận lời.
Trong thư phòng, Tô Uy đang tán gẫu với con thứ Tô Quân về điểm nóng của triều đình. Giống như Bùi Củ, bởi vì Tô Uy tuổi tác đã cao, việc vào triều đúng giờ đã không có hạn chế quá lớn với ông ta. Bởi vì trưa nay mời Trương Huyễn ăn cơm, ông ta đã sớm từ quan phòng trở về phủ.
- Phụ thân lo lắng Trương Huyễn không đến sao?
Tô Quân thấy phụ thân tâm thần không yên, liền cười hỏi.
- Hắn có đến Tô phủ dự tiệc hay không rất quan trọng. Nếu hắn kiếm cớ không đến, ta liền có thể xác định hắn và Bùi Củ là cùng một đảng, cũng không cần phải lãng phí thời gian trên người hắn nữa. Nhưng nếu hắn vui vẻ đến, vậy đã nói lên rằng hắn còn chưa trở thành vây cánh của Bùi gia, chỉ là hơi nghiêng về phía Bùi Củ mà thôi.
- Nhưng…hắn hiểu được tầm quan trọng của việc tới hay không sao?
Tô Uy cười gật gật đầu:
- Hắn nhất định sẽ rõ!
- Phụ thân, con thực không hiểu rõ…
Tô Quân do dự một chút hỏi:
- Trương Huyễn xét kinh nghiệm lý lịch không có kinh nghiệm lý lịch, xét bối cảnh cũng không có bối cảnh, vì sao thánh thượng lại coi trọng hắn như thế? Ngắn ngủi trong thời gian một năm thăng liền ba cấp, không ngờ lại được phong làm Chiêu thảo sử sáu quận Giang Hoài. Rất nhiều người đều cảm thấy hoang mang, chuyện này là sao?
Lời của Tô Quân cũng đại biểu cho sự hoang mang của tuyệt đại đa số quan viên. Triều Tùy dù sao cũng là do các thế gia quyền quý nắm giữ, ý thức cấp bậc thâm căn cố đế. Một người trẻ tuổi không có kinh nghiệm lý lịch, không có bối cảnh không ngờ trong một năm ngắn ngủi lại được lên chức mấy lần, làm cho người ta không thể không kinh ngạc, không thể không hoang mang được.
Tô Uy vuốt râu thản nhiên nói:
- Nếu như là mười năm trước, ai nói cho ta biết người nào được thăng chức nhanh như vậy, ta nhất định sẽ là người đầu tiên nhảy ra phản đối, nhưng hiện tại thì không.
- Vì sao?
Tô Uy liếc mắt nhìn con trai một cái:
- Quân nhi, chẳng lẽ con còn chưa nhìn ra, Đại Tùy đã tràn đầy nguy cơ sao?
- Chuyện này… con biết hiện tại tình thế thuế phú không ổn, nhưng nói là đã tràn đầy nguy cơ, có phải là hơi quá hay không?
Tô Quân lại vội vàng nói:
- Con tuyệt không có ý phản đối ý của phụ thân, chẳng qua là cảm thấy không thể tin nổi.
Tô Uy cũng thật sự không tức giận với con trai, ông ta lắc lắc đầu nói:
- Đó là bởi vì chỗ đứng của các con quá thấp, không nhìn được toàn cục. Con có biết vì sao hai năm qua triều đình hủy bỏ gọi các thái thú vào kinh báo cáo công tác không? Bởi vì không có mấy thái thú sẽ vào kinh nữa, vốn đều kiếm cớ xin phép trốn tránh.
Tô Quân giật mình kinh hãi:
- Ý phụ thân là triều đình đã không khống chế nổi địa phương nữa?
- Đó là đương nhiên. Thánh thượng muốn tăng mạnh sự khống chế với các quan phủ địa phương, cho nên khoa cử năm nay mở rộng chiêu mộ. Năm vừa rồi trúng tuyển hơn trăm người, năm nay trúng tuyển hai ngàn người, kết quả thì sao? Quan địa phương do triều đình bổ nhiệm có mấy người có thể chân chính nhậm chức? Rất nhiều huyện đều xuất hiện cục diện hoang đường hai huyện lệnh, hai huyện thừa. Hiện tại địa phương triều đình có thể chân chính khống chế cũng chỉ có địa khu Hà Lạc. Nếu phát sinh đại sự một lần nữa, như vậy triều đình sẽ hoàn toàn mất khống chế đối với thiên hạ rồi. Con nói hiện tại Đại Tùy còn không tràn đầy nguy cơ sao?
Tô Quân ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới lắp bắp nói:
- Cho nên thánh thượng mới dùng kẻ chỉ biết đánh nhau như Trương Huyễn, không hỏi đến kinh nghiệm lý lịch bối cảnh, để hắn đến bình định phỉ loạn Giang Hoài, có phải hay không?
- Cũng không hoàn toàn đúng, đây thật ra là một lần trao đổi ích lợi. Trương Huyễn thay triều đình thu phục Thanh Châu, khiến Thanh Châu trở thành một địa khu ngoài Hà Lạc mà triều đình có thể khống chế, cho nên triều đình dùng Giang Hoài đã không thể khống chế đổi lấy Thanh Châu từ Trương Huyễn. Đây thật ra là một lần buôn bán dễ dàng, Trương Huyễn được danh, triều đình được lợi, con cho là thánh thượng biết làm ăn lỗ vốn sao?
Lúc này Tô Quân mới bừng tỉnh đại ngộ:
- Con hiểu rồi, thánh thượng dùng Trương Huyễn đi bình định Giang Hoài, sau đó lại đổi thành, để Trương Huyễn đi Hà Bắc. Giống như Phong đại tướng quân, đô đốc U Châu, vân vân, là thế phải không?
Tô Uy vui mừng cười:
- Cuối cùng con cũng hiểu được.
Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có hạ nhân ở cửa bẩm báo:
- Khởi bẩm lão gia, Trương tướng quân đến.
Tô Uy mừng rỡ, vội vàng nói với con trai:
- Thay ta tiếp hắn đến phòng ăn, ta sẽ đến ngay!
- Con biết rồi!
Tô Quân đứng dậy bước nhanh rời đi. Lúc này Tô Uy mới đứng lên, hai thị nữ vội vàng đi nhanh tới thay quần áo cho ông ta.
Trương Huyễn đi theo Tô Định Phương vào Tô phủ, dọc theo đường đi chỉ thấy các loại đình đài lầu các, nước chảy róc rách, các loại cây xanh vờn quanh, mặc dù là giữa hè cũng không thấy nóng nực, lại có vài phần thanh u, làm cho cái nóng trong lồng ngực biến mất.
- Đúng vậy, quả nhiên là một tòa nhà đẹp!
Trương Huyễn khen từ đáy lòng.
Lúc này Tô Uy cũng bước nhanh tới đón, vẻ mặt tươi cười hành lễ nói:
- Hoan nghênh Trương tướng quân đến bỉ phủ làm khách!
Tô Định Phương thấp giọng giới thiệu cho Trương Huyễn:
- Vị này chính là Nhị thúc ta, Đại Lý Tự thừa đương nhiệm.
- Hóa ra là Tô Nhị thúc, vãn bối Trương Huyễn có lễ!
Tô Quân đã hơn bốn mươi tuổi, luận tuổi tác và bối phận quả thật có thể làm thúc phụ của Trương Huyễn. Vốn lấy thân phận của Trương Huyễn lại chủ động xưng là vãn bối, điều này thực sự khiến cho Tô Quân cảm thấy thoải mái trong lòng, y cười ha hả nói:
- Không dám nhận, mời Trương tướng quân đi theo ta.
Hắn lại nói với Tô Định Phương:
- Định Phương, cháu cũng cùng đi!
Trương Huyễn được mời tới nội đường khách quý, nơi này là nơi Tô phủ chuyên dùng để mời khách dùng cơm, bố trí vô cùng xa hoa, phòng rộng rãi, lấy bạch ngọc làm chiếu, bày năm bàn nhỏ làm bằng kim ti nam mộc, hai bên có mấy thị nữ mỹ mạo như hoa.
Sắp xếp tốt vị trí, Tô Quân mời Trương Huyễn ngồi xuống trước, chúng thị nữ đưa cho bọn họ nước ô mai ướp lạnh. Trương Huyễn nhấp một hớp nước ô mai mát lạnh, nhìn năm cái bàn nhỏ, chỉ thấy trên mỗi mặt bàn đều có một ngọc bài. Nói cách khác, sẽ có bốn người dùng cơm với mình. Ngoại trừ Tô Uy, Tô Quân và Tô Định Phương, còn một người nữa là ai?
Đang suy nghĩ, chỉ thấy một đám người từ cửa sân đi vào, một lão giả được bao quanh đi đầu tiên, chính là chủ nhân Tô Uy. Ông ta mặc một bộ thiền y màu trắng, đầu đội khăn bằng. Tuy râu tóc bạc trắng, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, vẻ mặt tươi cười.
Sau ông ta lại có một mỹ phụ trung niên đi theo, đôi mắt đẹp như vẽ, mặt như trăng mùa thu. Tuy rằng đã đến tuổi trung niên, lại có một loại ý nhị thành thục mà không mất tao nhã. Nàng mặc một bộ váy dài rộng tay, khoác áo mỏng ngắn tay bằng lụa đỏ, tóc đen như mây, lóe ra châu ngọc rực rỡ.
Trương Huyễn vội vàng đứng dậy thi lễ:
- Vãn bối Trương Huyễn tham kiến Tô tướng quốc!
- Để Trương tướng quân đợi lâu, hôm nay lão phu chuẩn bị mấy chén rượu nhạt, mời Trương tướng quân, cảm tạ tướng quân cho mặt mũi, mời ngồi!
- Mời lão tướng quốc!
Mọi người đều ngồi xuống, Tô Uy lại cười hỏi:
- Ta nhớ tên chữ của tướng quân gọi là Nguyên Đỉnh phải không?
- Đúng vậy!
Trương Huyễn hạ thấp người đáp một tiếng. Lúc này hắn phát hiện mỹ phụ trung niên kia không ngờ lại ngồi đối diện với mình, ngược lại Tô Quân lại ngồi dưới. Trong lòng hắn có chút khó hiểu, cô gái này là người phương nào?
Tô Uy cười giới thiệu với hắn:
- Đây là thứ nữ Nhị Nương của ta, trước mắt đang thủ tiết ở nhà, chuyện trong ngoài phủ đều do nàng xử lý hết.
Tô Nhị nương cười gật gật đầu với Trương Huyễn:
- Nghe nói Trương Huyễn tướng quân tuổi trẻ tài cao, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.
Hóa ra mỹ phụ trung niên này chính là con gái của Tô Uy, thủ tiết ở nhà. Trương Huyễn lại nhất thời không biết xưng hô với nàng thế nào, Tô Uy khéo hiểu lòng người, cười nói:
- Chúng ta cao thấp đều gọi nàng là Nhị nương, bằng hữu cũng xưng hô như vậy. Nguyên Đỉnh cũng gọi nàng là Nhị nương là được!
- Hóa ra là Nhị nương phu nhân, thất kính!
Sau Nhị nương còn có phu nhân, mọi người cùng nhau hiểu ý cười rộ lên. Lúc này tiếng ti trúc khe khẽ vang lên, một đội thị nữ mang theo rượu và thức ăn đến, để rượu và thức ăn lên mỗi bàn.
Khác với cách mời khách trong phủ Bùi Uẩn, rượu và thức ăn của Tô Uy cũng không nhiều, trước mặt mỗi người chỉ có bốn năm đĩa tiểu trà và một bầu rượu, nhưng cực kỳ tinh mỹ, giống hệt như tác phẩm nghệ thuật, làm người ta không đành lòng cầm đũa. Rượu cũng thuần hậu dị thường, thậm chí còn thuần hậu thơm ngọt hơn cả rượu nho ở quán rượu Thiên Tự Các.
Tô Uy nhìn ra Trương Huyễn cũng không biết những món ăn mình mời khách, liền cười giải thích:
- Đồ ăn không nhiều lắm, nhưng cũng chỉ là cách nhìn tương đối. Dê con khổ tuyền Đông Châu, lưỡi lộc Hội Châu, Quân đạt thái của Ba Tư, Tân La Bạch Cầu, còn có thịt dê nướng ướp A Ngụy Trương Dịch. Những thứ này đều là thức ăn khó thấy trong dân gian, là đồ ăn cung đình, Nguyên Đỉnh không ngại thì nếm thử một chút!
Trương Huyễn nghe như vịt nghe sấm, những thức ăn này hắn chưa bao giờ nghe thấy. Có điều sau khi hắn nhấm nháp một chút mới hiểu được, hóa ra đồ ăn Ba Tư là cây củ cải đường, Tân La bạch cầu là một loại cà nhỏ màu trắng, A Ngụy là hồ tiêu. Hắn không kìm nổi cười, gật đầu nói:
- Quả nhiên là không giống bình thường!
Tô Uy bưng một chén rượu lên vừa cười nói:
- Định Phương là người nổi bật trong gia tộc Tô thị ta, nhưng vẫn không có cơ hội xuất chinh. Tướng quân sắp đi Giang Hoài tiễu phỉ, lão phu muốn giao nó cho ngài, hy vọng nó có thể ở dưới trướng tướng quân anh dũng giết địch, sớm lập quân công!
Trương Huyễn liếc mắt nhìn Tô Định Phương một cái, gật đầu nói:
- Xin tướng quốc yên tâm, nhất định Tô công tử sẽ có cơ hội lập quân công!
Lúc này, Tô Nhị nương ngồi đối diện vẫn không nói gì khẽ cười nói:
- Chắc Trương tướng quân cũng biết việc cha ta muốn làm mai mối cho ngài chứ?